Trái tim Thanh Thanh co thắt một chút, như thể cô có thể đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo, mặt cô đỏ lên không biết nói gì.Đoan Mộc Nam nhìn bộ dạng xấu hổ của cô cười một cái nói:“Anh đi tắm trước, em và Caesar ở chỗ này không phải sợ!”Nói xong muốn đứng lên, hồ nước cách ngôi nhà trên cây không xa, chỉ cần hô một tiếng có thể nghe thấy, anh nghĩ cô không cần sợ hãi.“Nam...” Thanh Thanh một tay nắm lấy Đoan Mộc Nam đang chuẩn bị đứng lên, ngẩng đầu khẽ gọi một tiếng, dưới ánh trăng đôi mắt cô sáng như hoa, lộ ra vẻ dịu dàng vô bờ bến, đôi môi đầy đặn mím lại nói:“Nam, có thể...bế em lên phòng không?” Nói xong cô cắn môi cúi đầu, không dám nhìn anh.Cô đã lấy hết dũng khí mới nói ra được câu này, hy vọng anh sẽ hiểu cô không có ý chống cự bất cứ điều gì.Đoan Mộc Nam nở một nụ cười nhẹ trên môi, trong lòng ngọt ngào không nói nên lời.
Nhẹ nhàng khom lưng kéo thân thể mềm mại như liễu của Thanh Thanh rồi ôm cô lên.Đôi chân ngọc bích trắng ngần của Thanh Thanh được ngâm trong suối nước nóng phủ lên một lớp nước, đung đưa dưới ánh trăng sáng lấp lánh mê người.
Một cơn gió thổi qua, hơi mát lạnh, Thanh Thanh núp trong bộ quần áo rộng của Đoan Mộc Nam, ben trong áo khoác dài có một chiếc áo bông, cô vùi mặt vào trong áo khoác và chạm vào người anh.
Hơi ấm trong chiếc áo khiến tim cô đập rộn ràng, mặt cô càng lúc càng nóng.Đoan Mộc nam nhẹ nhàng ôm cô vượt qua hai khối đá, cô như sắp rơi khỏi vòng tay anh, vội vàng vươn cánh tay mảnh khảnh ra, ôm chặt lấy cổ anh.
Đoan Mộc Nam khẽ cười một tiếng, Thanh Thanh nhận ra anh cố ý, đập nhẹ một cái vào bộ ngực rắn chắc của anh, khẽ nói một tiếng: “Đồ xấu xa!”Đoan Mộc Nam càng cười lớn hơn, vừa ôm cô vừa nhảy lên bậc thềm bằng đá, khiến Thanh Thanh bị xóc nảy trong vòng tay anh, kêu to để anh dừng lại, “A...Thả em xuống, Đoan Mộc Nam...thả em xuống...a...a...”Thanh Thanh trong lòng hối hận muốn chết, sớm biết như vậy liền không để anh ôm lên phòng.
Hiến khi cô chủ động như thế, vậy mà anh không quý trọng, đợi chút nữa xem cô thu thập anh thế nào.Thanh Thanh bị anh lắc lư không phân biệt được đông tây nam bắc, cho đến lúc anh đặt cô xuống ở nơi nào đó, cô vẫn cảm thấy mọi thứ xung quanh đang quay cuồng.“Anh cái đồ xấu xa, cho anh phúc lợi còn không biết quý trọng...còn dám giở trò với em, để em trị anh thế nào...” Thanh Thanh vừa giải thoát khỏi anh vội vàng xốc quần áo trước ngực anh, hét lên như một con hổ cái.Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng đẩy ra, nâng lưng cô lên một chút, Thanh Thanh như một cái bình sứ rơi xuống chiếc giường lớn mềm mại, cô sửng sốt, hóa ra cô đã ở trong nhà trên cây, còn bị anh bế lên giường.Đối diện cô là thân thể rắn chắc cường tráng của Đoan Mộc Nam đang đè lên người cô, tư thế mập mờ khiến người ta không khỏi tưởng tượng.“Phúc lợi? Em muốn cho anh phúc lợi gì?” Giọng nói Đoan Mộc Nam trầm thấp quyến rũ vang lên bên tai cô, như thể có một luồng điện chạy khắp người cô, toàn thân cô tê dại.“Em...em...” Thanh Thanh thẹn thùng không cách nào đối mặt với ánh mắt nóng bỏng và mong chờ của Đoan Mộc Nam, vội vàng lấy tay che kín mặt mình, như thể cô đã hy sinh bản thân mình.Đoan Mộc Nam nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi và cứng nhắc của cô, trong lòng buồn cười, mỉm cười đứng dậy, cởi áo khoác của cô, ngay lúc Thanh Thanh lo lắng anh sẽ cởi quần áo của cô, anh đột nhiên che người cô lại và nói:“Vẫn là tự em làm đi, đừng để đông cứng...Anh đi tắm trước...”Thanh Thanh nép mình trong chăn, mắng mình một trận, đúng là không có tiền đồ, đi cùng anh có cần sợ như vậy không? Cũng không có gì ghê gớm, cô hét lên một tiếng, đứng lên, ở trên giường ôm Đoan Mộc Nam từ phía sau.Đoan Mộc Nam kinh ngạc dừng bước.Thanh Thanh từ từ nhắm mắt dựa vào lưng anh nói:“Nan, có phải em rất kém cỏi không, có phải em không đủ xinh đep, không đủ phong tình, không đủ gợi cảm? Anh...anh không muốn em sao?”Đoan Mộc Nam đứng bất động, thầm nghĩ tiểu nha đầu này, anh rất vất vả mới chống đỡ được dụ hoặc, cô ngược lại tới quạt gió châm lửa, anh muốn chờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi, hóa giải mọi khúc mắc, lo lắng mới bắt đầu lại từ đầu với cô, tất cả những gì anh làm chỉ sợ mang đến tổn thương cho cô.Nhưng giờ phút này anh không còn che giấu được tình cảm cùng dục vọng của mình, cô không biết mình xinh đẹp đến nhường nào, hấp dẫn anh ra sao, càng không biết anh yêu cô mức nào…Thanh Thanh ôm lấy anh, cảm thấy cả người anh cứng ngắc, trong lòng có chút hối hận, có phải cô làm sai gì không? Cô chỉ muốn dùng cách này để an ủi anh, xoa dịu nỗi đau hai người xa cách bao nhiêu năm, có lẽ cô quá miễn cưỡng, có một số việc không cần phải tận lực…Cô từ từ buông cánh tay ra, nhưng lại bối rối muốn trốn vào trong chăn, không ngờ Đoan Mộc Nam đột nhiên quay người, hung hăng hôn lên môi cô, giống như dã thú bị nhốt lâu ngày, rốt cuộc giờ này mới bộc phát.Nụ hôn nóng bỏng nhào về phía Thanh Thanh, kéo dài trên môi cô, anh bá đạo cạy hàm răng cô ra, mút lấy hương thơm từ môi cô, khát vọng có được tất cả của cô, bừng lên như một ngọn núi lửa, nụ hôn cuồng nhiệt khiến Thanh Thanh cảm thấy thiếu oxy, vừa khiến cô cảm thấy khô nóng, muốn hít thở một chút không khí mới mẻ.
Đoan Mộc Nam giường như ý thức được sự thô lỗ của mình, chậm rãi dừng lại, chăm chú nhìn vào đôi mắt có phần say đắm của Thanh Thanh và nói:“Thanh Thanh, anh yêu em...anh yêu tất cả những gì em có...”.
Danh Sách Chương: