Cố Nguyên Thượng cười nhẹ: “Thanh Thanh, sao anh có cảm giác em rất có ý địch đối với anh?” Anh vì sao lại ở đây? Còn không phải bởi vì lo lắng cho cô, vì thấy cô mấy ngày nay tâm tình bất ổn, cho nên một mực đi theo cô, nếu vừa rồi anh ta chậm thêm mấy bước, cũng không biết cô sẽ bị thương như thế nào nữa, người phụ nữ này không biết bảo vệ bản thân mình sao?Một nghĩa trang nào đó ở ngoại ô thành phố.
Bầu trời u ám, từng cơn gió ập đến, se se lạnh và khô khốc.
Thanh Thanh đứng một mình sau gốc cây, từ xa nhìn về phía tang lễ.
Đám đông im lặng đứng trang trọng, toàn thân đều mặc trang phục màu đen.
Đôi mắt cô đã khô, không còn nước mắt,vẻ mặt ảm đạm, đưa bóng dáng Lương Hân Văn ở nơi xa thu vào mắt, chỉ mới mấy ngày, thân thể kiện tráng của anh đã gầy gò thanh lãnh đi không ít, ngay cả sức lực để đứng vững cũng không có, anh đang dựa vào một người phụ nữ tiều tụy bên cạnh, đó là mẹ anh, che miệng lại, buồn đến thấu tim…Cổ họng Thanh Thanh thắt lại, tâm tình tích tụ, cô đã làm cái gì để cho một tính mạng quý giá cứ như vậy biến mất?Kể từ ngày hôm đó, cô và Lương Hân Văn chỉ gọi một cuộc điện thoại.
Cô chỉ nói xin lỗi, mà Lương Hân Văn cũng chỉ nói một câu, không phải lỗi của cô, sau đó cả hai đều im lặng, chuyện này giống như là một mặt hồ đang tĩnh lặng, bỗng nhiên có một tảng đá rơi xuống, làm hai người trở tay không kịp, càng không biết ứng phó như thế nào…Có lẽ cả hai cần một khoảng thời gian để đối mặt với nhau.
Lương Hân Văn tự trách bản thân sâu sắc, cảm giác có lỗi với mẹ đã khiến anh không có thời gian bận tâm đến Thanh Thanh.
Cố Nguyên Thượng tham dự đám tang của cha Lương, nhìn thấy Thanh Thanh đứng sau gốc cây.
Anh đưa cô trở về nhà, hôm sau lại đưa cô ra sân bay.
Cố Nguyên Thượng nhìn Thanh Thanh cùng Ngôn Tiểu Lan và Ngôn Đại Minh chào tạm biệt, trong lòng bình tĩnh.
Chỉ có Cố Nguyên Thượng biết chuyến đi này của Thanh Thanh có mục đích gì, đó là một bí mật.
Anh ta đưa cô đi là hy vọng cô có thể cùng Đoan Mộc Nam làm rõ mọi việc, có lẽ hai người họ bởi vì sự tình của Mục Thiết Quân, nên để cô đi tìm Đoan Mộc Nam! Nhưng tất cả mọi chuyện phải đợi cô tìm được Đoan Mộc Nam, anh ta sẽ cố gắng giúp cô hoàn thành!Đương nhiên anh ta cũng có rủi ro, trong trường hợp Thanh Thanh tìm được Đoan Mộc Nam, bất chấp mọi nghi ngờ trước đây, vượt qua mọi khó khăn vẫn sẵn sàng ở bên anh, điều đó cũng có khả năng xảy ra, nhưng anh ta - Cố Nguyên Thượng sẵn sàng chấp nhận rủi ro này.
Thanh Thanh ngồi trên máy bay, cảm xúc thấp thỏm, đây là lần đầu tiên cô rời khỏi quê hương để đi xa như vậy, nếu không có sự giúp đỡ của Cố Nguyên Thượng, có lẽ cô khó có được dũng khí lớn như vậy, cũng không thể thuyết phục mẹ cô được.
Trải qua mấy giờ bay, cô đã đặt chân đến nước A, cô có thể tìm thấy người yêu của mình - Đoan Mộc Nam sao?Tại sân bay nước A, có người của Cố Nguyên Thượng sắp xếp đón cô.
Cũng vì cô mà sắp xếp xong xuôi mọi thứ…Ngồi trên xe về khách sạn, Thanh Thanh được chiêm ngưỡng phong cảnh của đất nước A suốt cả chặng đường.
Quốc gia A gồm nhiều dân tộc tạo thành, “Hiến pháp” mới quy định quốc gia A thực hiện chế độ dân chủ với nhà vua là nguyên thủ quốc gia, nhà vua là nguyên thủ quốc gia và chỉ huy tối cao lực lượng vũ trang hoàng gia, thần thánh cũng không thể mạo phạm.
Quốc gia A bao gồm hoàng gia và các thủ lĩnh bộ lạc khác nhau tạo thành, đã có hơn 800 năm lịch sử.
Lối kiến trúc giản dị và có sức sống, trong sáng và nhiệt tình như chính phong tục dân gian nơi đây.
Về đến khách sạn, Thanh Thanh nghỉ ngơi đến trưa hôm sau mới dậy.
Tắm rửa xong, cô một mình ra khỏi khách sạn, tìm bản đồ thành phố nước A để tìm hiểu tình hình nước này.
Cô ngồi trên một xe buýt nhỏ ngắm cảnh, và dừng lại ở một con phố đông đúc, đây là một con đường náo nhiệt, ngoại trừ những người da vàng, còn có những du khách màu da khác đang du ngoạn, trên đường phố Thanh Thanh ngửi thấy mùi cà phê, cô bước vào một quán cà phê không lớn, phong cách trang trí như một ngôi nhà ở nông thôn châu u cổ kính, vào đó cảm thấy thân thuộc, phục vụ quán là vợ chồng ông chủ.
Nhìn thấy Thanh Thanh đi vào, ông chủ tiếp đón cô rất nhiệt tình, Thanh Thanh không hiểu tiếng anh, ông chủ rất ân cần giới thiệu cho cô, Thanh Thanh vui vẻ nhận lời, ông chủ cho người vợ một ánh nhìn, người vợ liền đã hiểu, và ngay sau đó một ly cà phê thơm lừng được đặt trước mặt Thanh Thanh, Thanh Thanh nhấp một ngụm, rất thơm và sánh, cô đưa ngón tay cái lên với người vợ ông chủ.
Quán cà phê được xây dựng bên bờ sông, trên sông có nhiều ca nô nhỏ đi lại để phục vụ du khách tham quan.
Thanh Thanh nhâm nhi ly cà phê, thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp bên bờ sông rực rỡ…Cách quán cà phê không xa, một người đàn ông cao lớn để râu quai nón, tay phải anh ta cầm súng lục, tay trái ra sức che lấy cây súng chạy tới, trên đường đụng phải rất nhiều quầy hàng hóa, những chủ quán này vốn định lớn tiếng phàn nàn, nhưng lại thấy hướng anh ta trốn chạy vết máu loang lổ, và khẩu súng trên tay liên che miệng lại, không dám lên tiếng.
Người đàn ông do dự một chút tại quán cà phê, thấy có mấy người đuổi theo phía sau, liền xông vào quán cà phê, khách trong quán liên tục kêu lên, anh ta rút súng ra hiệu cho mọi người im lặng, mọi người thấy súng trong tay anh ta cũng không dám la hét, luống cuống đứng ngồi không yên.
.
Danh Sách Chương: