Lão mập khóc thét khi nhìn thấy đàn sói, mấy tên vạm vỡ đẩy lão mập vào trong lồng sói, sói đói thấy có thức ăn bắt đầu cắn xé trên người lão mập, lão mập la hét thảm thiết, vài giây sau âm thanh dần dần biến mất, máu thịt văng tung tóe khắp lồng …Mấy người nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này không khỏi nôn mửa.
Đoan Mộc Nam một mực giữ chặt Thanh Thanh, không cho cô nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, chờ Bố Lặc bá vương rời đi, anh cũng kéo Thanh Thanh đang lụi xơ về trại.
Đêm hôm đó, Đoan Mộc Nam và Minh Nhất không hề ngủ, họ biết chuyện đã bị bại lộ, Bố Lặc bá vương hiện tại vẫn đang chịu đựng, bọn họ ở chỗ này càng lâu càng nguy hiểm!Vào đêm muộn, Đoan Mộc Nam nói Minh Nhất đi thu thập xác của Lương Hân Văn, Minh Nhất dẫn theo một vài anh em lẻn vào hang động nơi Lương Hân Văn đang ở, nhìn thấy thi thể của Lương Hân Văn bị treo trên một tảng đá, nửa lòng bàn tay bị cắt đứt chỉ còn một chút da treo lủng lẳng trên đó!Minh Nhất nhìn thấy trong lòng đau đớn, Lương Hân Văn gánh tội thay bọn họ, anh ta cho người canh ngoài cửa hang, lặng lẽ dùng dây thừng hạ thi thể từ trên cao xuống, anh ta không ngừng nói với thủ hạ: “Nhẹ một chút, nhẹ một chút!”Sau đó anh ta nhấc thi thể Lương Hân Văn lên, nhanh chóng rời đi, tìm một nơi để hỏa táng anh ta, cho tro cốt của anh ta vào một chiếc hộp rồi nói với chiếc hộp: "Người anh em, đưa cậu về nhà!"Sau khi mọi việc xong xuôi, Đoan Mộc Nam chỉ chờ đến ngày hôm sau Bố lặc bá vương rời đi, anh sẽ cùng hoàng gia nước A đi thăm các nước châu u! Đến lúc đó sẽ mang số lượng lớn đi cùng! Lúc đó bọn người của Đoan Mộc Nam sẽ bớt nguy hiểm hơn, cũng cho người báo với Dịch Tuấn để chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi lâu đài cổ!Sáng sớm hôm sau, Đoan Mộc Nam và các thủ lĩnh đều dậy rất sớm để tiễn Bố Lặc bá vương rời đi!Lúc Bố Lặc bá vương rời đi căn dặn mọi người không được dùng vũ lực, tất cả mọi việc đều chờ hắn ta trở về giải quyết, trước đó, mọi việc đều do thành chủ và Bố Lặc Ngạc đồng thời quản lý!Lúc nói đến Đoan Mộc Nam, Bố Lặc bá vương liếc nhìn anh với một thâm ý khác, nhưng không nói gì!Đoan Mộc Nam nở nụ cười nhìn hắn rời đi!Vốn định rời đi ngay khi Bố Lặc vừa đi, nhưng để phòng ngừa bất trắc, Đoan Mộc Nam bí mật cử người bí mật theo dõi Bố Lặc bá vương, để phòng ngừa nửa đường hắn quay lại thăm dò mình!Mãi đến chạng vạng tối, gián điệp mới báo tin, xác định Bố Lặc bá vương đã đưa người lên máy bay!Đoan Mộc Nam và Minh Nhất quyết định lập tức rút lui! Đoan Mộc Nam muốn nói với Thanh Thanh đầu tiên, nhưng khi anh đi vào trại, đột nhiên phát hiện trong trại không có một ai, trong chốc lát cảm thấy không ổn, lập tức phái người đi tìm, tất cả mọi người đều không tìm thấy!Minh Nhất nôn nóng muốn chết, một người sống sờ sờ vậy có thể đi đâu?Ngay khi Đoan Mộc Nam và Minh Nhất đang vô cùng sốt ruột, có người đưa thư đến, là Bố Lặc Ngạc, hắn muốn Đoan Mộc Nam một mình đến cửa sông Hồng Hà, nếu lỡ hẹn hắn sẽ giết người phụ nữ của anh!“Anh Nam? Phải làm sao đây?” Minh Nhất sốt ruột hỏi!“Tôi phải đi!” Đoan Mộc Nam trả lời.
“Quá nguy hiểm, Bố Lặc bá vương không có ở đây, Bố Lặc Ngạc không biết sẽ ra tay độc ác thế nào đâu!” Nghĩ đến Lương Hân Văn, trong lòng Minh Nhất vẫn lạnh ngắt!“Đúng vậy anh Nam, quá nguy hiểm, để chúng tôi đi theo sau anh!” Vân Lôi Vân phong đứng một bên nói.
“Không, lỡ như chọc giận hắn, không biết hắn ta sẽ làm gì với Thanh Thanh!” Đoan Mộc Nam bình tĩnh nói.
Sau đó quay đầu nhìn Minh Nhất, nghiêm túc nói:“Minh Nhất, lỡ như tôi không trở về, kế hoạch Nam Biến hủy bỏ, cậu là người chỉ huy cao nhất!”“Anh Nam, không được, anh không được đi!”Minh Nhất kéo giữ lấy anh nói!“Minh Nhất, nghe lệnh của tôi!” Đoan Mộc Nam gầm nhẹ một tiếng, hiện tại không phải là lúc có thể lôi co nữa!Tay Minh Nhất bị anh kéo ra, nắm chặt thành nắm đấm giữa không trung, anh ta biết Đoan Mộc Nam đã cố gắng hết sức để xa cách với Ngôn Thanh Thanh, nhưng hôm nay có thuyết phục kiểu gì cũng vô ích!Tất cả những gì anh ta có thể làm là công tác chuẩn bị để phòng chuyện xảy ra!Đoan Mộc Nam một mình đi về hướng cửa sông Hồng Hà, trên đường đều có người của Bố Lặc Ngạc giám sát xem anh có đi một mình hay không.
Đoan Mộc Nam đi về hướng cửa sông Hồng Hà liền nhìn thấy Bố Lặc Ngạc thân hình vạm vỡ, mặt mũi đầy rẫy hình xăm, đang nở một nụ cười đắc ý, xung quanh hắn ta có một đám người, xem ra hôm nay không thể liều mạng!“Thành chủ, vì phụ nữ chuyện gì cũng dám làm!” Bố Lặc Ngạc cười nói.
“Bố Lặc Ngạc đại nhân tìm tôi có chuyện gì không?”“Không phải trên giấy đã viết rõ ràng rồi sao?”“Ừm, mới sáng sớm cô ấy đã chạy loạn, để ngài bắt gặp sao?”“Đừng lôi kéo làm quen, hôm nay tao bắt cô ta để uy hiếp mày!” Bố Lặc Ngạc cảm thấy ngoại trừ võ công, ngoài ra đều không thể chơi lại với Đoan Mộc Nam, lập tức muốn kéo mặt mũi anh xuống.
“Cô ấy ở đâu?” Đoan Mộc Nam lạnh lùng hỏi.
Anh biết Bố Lặc bá vương đi, Bố Lặc Ngạc liền không còn kiên nhẫn nữa!“Cô ta rất tốt, nhưng mà cô ta sống hay chết đều phụ thuộc vào mày!”Bố Lặc Ngạc vung tay lên, thủ hạ của hắn đưa đến tay cho Bố Lặc Ngạc, thấy sợi dây của hắn ta được nối với một cây cổ thụ bên sông, cành cây rậm rạp vươn ra mặt sông, phía dưới là một dòng sông đang chảy xiết rất mạnh, mà Thanh Thanh bị nhốt vào một lồng gỗ và treo trên cành cây, cô bị bịt miệng lại, nhìn thấy dòng nước chảy xiết phía dưới bị hù một trận nhưng không thể hét lên!.
Danh Sách Chương: