Mục lục
Sỹ Quan Thế Giới Ngầm Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cố Nguyên Thượng nhận được cuộc gọi từ hướng dẫn viên của Thanh Thanh vào sáng sớm, nói rằng cô đã ra ngoài từ trưa mãi đến tối vẫn chưa trở lại.

Cố Nguyên Thượng không yên lòng về Thanh Thanh, anh gọi điện cho cô hết lần này đến lần khác suốt cả đêm, đều không ai trả lời, trong lòng anh ta có một dự cảm không lành, sáng sớm tỉnh lại việc đầu tiên là lấy điện thoại gọi cho cô một lần nữa, nhưng vẫn không có người nghe, cuối cùng anh ta quyết định gọi lại, nếu như không có ai nghe máy, anh sẽ qua tìm cô.

Bíp, điện thoại truyền đến một tin nhắn: “Em khỏe, chỉ là có chút mệt, lúc khác gọi lại cho anh nha.

”Mặc dù chỉ có một câu ngắn gọn, nhưng đã làm Cố Nguyên Thượng an tâm hơn nhiều, có lẽ do anh ta quá lo lắng.

Ở nước A, một căn phòng lộng lẫy và rộng rãi nào đó, chiếc giường lớn màu trắng như tuyết được đặt ở giữa phòng ngủ, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đang ngủ say, cánh tay của cô được quấn một lớp băng gạc màu trắng rất dày, trên cánh tay đang cắm một ống kim tiêm, chai thuốc giảm đau nằm bên cạnh giường, rõ ràng cô vừa mới trải qua một ca phẫu thuật.


Ánh nắng chói chang lẳng lặng chiếu vào cơ thể người phụ nữ qua khung cửa sổ màu trắng, ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo đánh thức Thanh Thanh đang ngủ say.

Cô khẽ mở mắt, hai mắt mơ hồ không rõ, toàn thân không thể nào động đậy, cảm giác có người đang đi về phía mình, dùng bông thấm nước chấm lên đôi môi nứt nẻ của cô, nhưng sau đó cô không thể chống đỡ được, mí mắt cứ thể rũ xuống.

Trong mơ màng cô cảm thấy có người ngồi bên cạnh cô, dường như đang ngủ bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô, rất nhẹ nhàng và dịu dàng, thậm chí cảm thấy có người hôn lên khuôn mặt và đôi môi ấm áp của cô, mạnh mẽ như một ngọn núi lửa nhưng lại thận trọng, sợ làm cô đau…Cố hết sức để mở mắt, dùng hết sức vùng vẫy nhưng cơn ác mộng này đến ác mộng khác cứ vây quanh cô, có đôi lúc cô cảm thấy mình như đang ngủ trong đống lửa, nóng như lửa đốt, có khi lại cảm giác mình đang ngủ trong nước đá, lạnh run người, nhưng có một người, đôi tay to lớn đó cho cô uống nước, lau mồ hôi, lúc cô lạnh đắp chăn mền cho cô, ngủ bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô…Nam? Là anh sao? Thật sự là anh sao?Cảm giác ấm áp quen thuộc như vậy, cô không tin đó là người khác, giống như lúc cô đang trốn dưới tấm sắt và bị anh tìm thấy, mặc dù cô bất tỉnh, nhưng là anh đã ôm cô, cô nằm trong ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, hơi thở quen thuộc như vậy sao có thể là người khác, là anh, nhất định là anh….

Thanh Thanh cau mày và cố gắng hết sức để đánh thức bản thân, sợ rằng nếu cô ngủ đi, anh sẽ rời đi.

Hư! Thanh Thanh mở to hai mắt, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, nhưng hai mắt mờ mịt, chỉ thấy một bóng người mơ hồ ngồi trước mặt mình.

“Nam! Nam….

là anh?” Giọng cô khàn khàn, yếu ớt, ngay cả chính cô cũng giật mìn, đây là giọng của cô?“Phu nhân, ngài đã tỉnh?” Một cô gái thanh tú và mềm mại lên tiếng.

Thanh Thanh run lên, làm sao lại là giọng của một người phụ nữ? Cô cố gắng nhìn rõ người trước mặt, quả nhiên là một cô gái, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt nhỏ nhưng làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, trông rất nhỏ nhắn và đáng yêu.

Cô ấy đội mũ y tá và mặc quần áo y tá màu hồng, lo lắng nhìn Thanh Thanh.


“Cô, cô là ai?”“Tôi là tiểu Niên, là y tá chăm sóc ngài.

”Thanh Thanh muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện ra một nửa cơ thể cô nặng như rót chì, không thể cử động được.

Tiểu Niên vội vàng bảo cô đừng nhúc nhích, cẩn thận kê hai cái gối lên lưng cô.

“Ngài vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, không thể ngồi dậy, cần nghỉ ngơi một thời gian.

” Cô ấy vừa giải thích vừa đỡ cô.

“Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”“Đây là nhà của Thành tiên sinh, lúc chúng tôi đến ngài ấy đã ở đây, tôi được Thành tiên sinh giao phó chăm sóc cho ngài, những chuyện khác tôi cũng không biết rõ.

”“Thành tiên sinh? Anh ấy đã cứu tôi?” Trong lòng Thanh Thanh rất thất vọng, cô tưởng tượng tất cả mọi người là Đoan Mộc Nam.

Tiểu Niên lắc đầu, biểu thị cô ấy không rõ.

“Thành tiên sinh là ai? Cô có thể cho tôi gặp anh ấy được không, tôi muốn cảm ơn anh ấy.


”Tiểu Niên lắc đầu, nói thêm một câu:“Tôi chưa gặp ngài ấy bao giờ, tôi chỉ nghe bác sĩ nói rằng ngài ấy đã rời đi, mấy ngày nữa mới quay lại.

”Chẳng lẽ những cảm giác kia của cô chỉ là một giấc mơ? Nhưng cô lại cảm thấy chân thật như vậy, làm sao có thể là giấc mơ? Chẳng lẽ cô nhung nhớ đến hồ đồ sao?“Tiểu Niên, tôi đã ngủ mấy ngày rồi?”“Hai ngày.

”“Vậy mấy ngày nay đều là cô chăm sóc tôi à?”“Vâng.

”Hai ngày? Trái tim Thanh Thanh run lên, cô vậy mà đã ngủ mê hai ngày! Cô cố gắng nhìn xung quanh, tìm kiếm túi xách của mình, không liên lạc với người thân bạn bè hai ngày, sợ rằng họ vội đến chết rồi.

Tiểu Niên khéo léo đưa túi xách rồi nói:“Để tránh người nhà ngài lo lắng, tôi có nhắn một vài tin nhắn cho ngài, ngài có thể xem qua.

”Thanh Thanh nhìn vào điện thoại, nghĩ ngợi một chút, cô gái nhỏ này làm việc thật cẩn thận, không giống như một y tá bình thường chỉ biết treo truyền nước biển.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK