Thời Nghệ Viện làm sao cũng không thể đoán được, từ khi Lâm Tiện xuất hiện thời cơ đã bắt đầu, Nhiếp Gia đi từng bước trên con đường báo thù của mình...... Cậu thậm chí biết cả chuyện bà ta bắn chết con riêng của Thời lão hại Ôn Tình nhảy lầu, qua lâu như vậy, việc này sớm đã qua truy tố tận bảy năm, dù bày ra trước mặt Ôn lão thái thái, Ôn gia cũng không có năng lực gây nguy hại đến bà!
Nhưng cố tình bà lại giết Thời lão, chứng cứ vô cùng xác thực, lúc này Ôn gia ra mặt phán bà tội nặng, cũng là vì chuyện của mẹ con Ôn Tình 27 năm trước, giết Thời lão chỉ để định tội bà thôi!
Cả việc bà giết Thời lão cũng nằm trong kế hoạch!
Bà lớn lên từ trong hắc đạo, học bao nhiêu tính kế mưu mô, kết quả là lại thua trên đầu một thằng nhóc!
"Là mày! Người giết ba tao là mày! Là mày bức tao giết lão!" Thời Nghệ Viện mạnh mẽ giãy giụa không cam lòng gào rống về phía Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia mỉm cười lạnh lẽo: "Là tôi bức bà, thì bà có thể làm gì tôi?"
Đối mặt với sự khiêu khích của Nhiếp Gia, lúc này Thời Nghệ Viện rốt cuộc nhịn không nổi nữa thét lên với Nhiếp Gia: "Mày chờ đó! Tao tuyệt đối, sẽ không bỏ qua cho mày! Mày chờ tao!"
"Trước hết bà nên nghĩ làm sao tồn tại trong ngục giam rồi hẳn tính đến ra tù." Nhiếp Gia hờ hững nói.
Thời Nghệ Viện phẫn nộ đến tột đỉnh, suýt nữa tránh thoát trói buộc của cảnh sát, may mắn bị Tô Thành túm chặt. Lúc này Thời Nghệ Viện như điên loạn, tóc rời rạc rối tung, không còn sự ưu nhã cao quý như ngày xưa nhưng vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giống như một quân chủ mất nước thất bại thảm hại.
Thời Nghệ Viện bị mang đi trước mặt mọi người, người tông thất hai mặt nhìn nhau, không ai dám cản, các thuộc hạ của bà lúc này cũng hoảng loạn thất thố, về sau Thời gia thế nào? Cũng không ai dám đi hỏi Thời Kham.
Lâm Hạo Nhiên đứng ở trong đám người ngơ ngẩn nhìn Nhiếp Gia dưới ánh đèn, không nói lời nào.
"Rồi, phim đã hết, chúng ta trở về." Thời Kham cầm lấy ly nước của Nhiếp Gia tùy tiện đặt qua một bên, nắm tay cậu đứng lên.
Diệp Anh khẽ gật đầu với Ôn lão thái thái: "Thời gian không còn sớm, lão thái thái ngài cũng trở về đi."
Đêm nay Ôn lão thái thái dù thương tâm nhưng vô cùng thống khoái, tinh thần mệt mỏi gật gật đầu với Diệp Anh, được Ôn Viễn Phong dìu rời khỏi linh đường.
"Cậu, ngài Nhiếp, hai người đi thong thả." Lâm Tiện đứng ở một bên cung kính cúi đầu, Lộ Lộ cũng học theo cúi đầu, lén nhìn Lâm Hạo Nhiên thần sắc chật vật đứng một bên.
Nhiếp Gia nhớ tới cái gì, xoay người nói: "Đúng rồi, di chúc của Thời lão tuy rằng bị xé, bất quá các người đều đã biết nội dung, có ai dị nghị gì không?"
Người tông thất nhanh chóng lắc đầu, Thời Nghĩa Long thập phần thức thời, đứng ra nói: "Nếu di chúc của anh cả, vậy Lâm Tiện tự nhiên chính là gia chủ."
Nhóm tông thất liên tục lên tiếng, thanh âm khen tặng xoay quanh một nhà ba người Lâm Tiện, người vợ trẻ và đứa con gái đều không lộ ra nụ cười, nhìn chăm chú Nhiếp Gia và Thời Kham rời đi, sau đó Lâm Tiện một tay ôm Lộ Lộ một tay nắm Lộ Đóa, cũng không quay đầu lại rời khỏi cái nơi nhiễu nhương này.
Lộ Lộ ghé vào trên vai Lâm Tiện, nhìn Lâm Hạo Nhiên như chó nhà có tang, ánh mắt lạnh lẽo giống như dao băng.
Tin tức Thời Nghệ Viện đang ở linh đường thì bị bắt lộ ra trong đêm, nhưng nội dung không rõ ràng, chỉ nói Thời Nghệ Viện bị cảnh sát bắt đi, cũng chưa nói cụ thể vì sao. Nhưng cũng không trở ngại cư dân mạng đoán ra chân tướng, Thời lão đột nhiên chế, lễ tang còn chưa kết thúc, đảo mắt cái con gái lão đã vào cục cảnh sát, còn có thể bởi vì cái gì?
Ngày hôm sau tin Thời Nghệ Viện giết cha lên hot search, mấy người thành phố khác còn không biết Thời Nghệ Viện là ai, vừa nhấn vào, tức khắc giật mình với vở hài kịch hóa hiện thực.
Thiên kim hắc đạo, phu nhân nhà giàu, người có được danh hiệu lấp lánh như vậy đến tột cùng vì cái gì mà làm ra chuyện điên rồ như giết cha? Tranh đoạt quyền kế thừa sao?
Nhưng không chờ phía chính phủ thông báo tiền căn hậu quả, video 27 năm trước Thời Nghệ Viện ở bệnh viện bắn chết trẻ con lộ ra.
Niên đại quá xa, hình ảnh cũng không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhận ra đó chính là Thời Nghệ Viện, khí thế hung ác của bà ta cơ hồ xuyên thấu qua màn hình máy tính.
Thời trẻ Thời Nghệ Viện mặc váy dài màu đen, cột đuôi ngựa cao cầm súng tiến vào, một câu không nói, mặt vô biểu tình giơ tay bắn, đột nhiên đứa trẻ biến thành một bãi máu. Video không có thanh âm, nhưng thấy rất rõ khói từ họng súng phả ra cùng với vết máu dính trên tường.
Vô số người xem video đều ngơ ngác giống như Ôn Tình vừa mới sinh con xong.
Hình ảnh đen trắng, nhưng sự quỷ dị đó khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy, thậm chí không ít người trực tiếp nôn mửa trước máy tính.
Video vừa đăng lên không lâu đã bị xóa, nhưng có mấy người vẫn tiếp tục truyền lưu.
Sự phẫn nộ của dân chúng bị kích khởi, tuy rằng vẫn không biết vì sao Thời Nghệ Viện bị bắt, cũng không ngại toàn dân lửa giận tận trời yêu cầu phán Thời Nghệ Viện tử hình. Trẻ mới sinh ra cũng có thể xuống tay, căn bản không phải là người!
Thời Nghệ Viện không cần nhân quyền, bà ta hẳn nên lập tức chết đi!
Tiếng hô cao bao nhiêu, cổ phiếu Lâm gia rớt giá thê thảm bấy nhiêu. Tập đoàn Lâm thị vừa mới nhận được tài chính của Tần thị tài khởi tử hồi sinh, còn chưa khôi phục nguyên khí, đã bị trận sóng thần này tấn công, cơ hồ không đứng dậy nổi.
Lúc Lâm Hạo Nhiên nhận được điện thoại cầu cứu của cha mình thì hắn đang cùng Tần Hoài mặt đối mặt uống rượu, Lâm phụ lải nhải nửa ngày, Lâm Hạo Nhiên dùng đầu ngón tay tắt âm, giọng khàn khàn nói: "Ba, mẹ đã bị bắt, nào ba tới Tần Thành thì đi xem mẹ dạo này thế nào?"
Lâm phụ giận không thể nhịn nói: "Mụ ta khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, lại giết ông ngoại của con, ném Thời gia hại Lâm gia, ba phải tìm hiểu cái gì? Ba ước gì mụ ta chết ở trong đó! Con đừng nhắc đến đống vô dụng đó nữa, con và Tần gia công tử vô luận thế nào cũng phải ổn định Tần gia bên kia, chúng ta và Tần gia có một bản hiệp nghị đánh cuộc đó. con đừng quên, chuyện này nếu là không cố nhịn qua, con chuẩn bị dọn ra gầm cầu ngủ với ba là vừa!"
"Trên Tần gia có Tần Vân Hổ, phía dưới có Tần Huy, Tần Hoài không quản được chuyện này." Lâm Hạo Nhiên nhàn nhạt nói.
"Quản không được cũng phải quản! Thằng nhãi vô dụng mày chỉ đứng nhìn thôi sao!" Lâm phụ nổi điên gầm rú lên.
Lâm Hạo Nhiên trực tiếp tắt điện thoại, hắn ném điện thoại lên bàn cười khổ ngửa đầu rót một ly rượu, uể oải ỉu xìu nhìn Tần Hoài phía đối diện: "Ngại quá, để cậu chê cười rồi."
"Hạo Nhiên, tôi nói rồi đã xem cậu là bạn, cả đời là bạn của cậu. Lúc này đây vô luận như thế nào cậu cũng phải chịu đựng, hiện tại quả thật tôi không thể giúp cậu, nhưng chờ mấy năm nữa khi tôi cầm quyền......"
Tần Hoài còn muốn nói gì nữa, bị tiếng cười sa sút của Lâm Hạo Nhiên đánh gãy: "Tôi không có việc gì đâu. Chỉ là...... Hiện tại mới hiểu được, vì sao anh của tôi lại khát khao một mái ấm như thế, nguyên lai cảm giác không có nhà lại đau khổ như vậy......"
Trước khi luật sư tới hắn từng đi thăm Thời Nghệ Viện một lần, bà vẫn cực kỳ phẫn nộ dị, biết đại thế đã mất chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trước sinh ly tử biệt chỉ biết mắng Lâm Hạo Nhiên thằng con trai phế vậy, sau đó phủi tay rời đi, hiện tại lại bị chính cha mình chỉ trích vô dụng.
Thời gia ở trong tay Lâm Tiện, Lâm thị cũng xong rồi, người nhà phản bội, Lâm Hạo Nhiên bỗng nhiên có cảm giác đây mới là hiện thực.
Hắn chà xát mặt mình, cả bàn tay đều là nước mắt.
Tần Hoài chua xót vỗ vỗ bờ vai của hắn, đối mặt với sóng gió thế này, cũng không biết nói gì.
"Tôi không có việc gì." Lâm Hạo Nhiên cười cười.
Tần Hoài cau mày nói: "Ông nội của tôi ký với Lâm Tiện là do cậu cậu bày mưu đặt kế, chuyện này là tôi không tốt, không sớm nhận thấy còn khuyên cậu ký kia bản hiệp nghị đánh cuộc đó khiến Lâm thị dẫm vào bẫy rập."
Nhắc đến chuyện này Tần Hoài áy náy không thôi.
Lâm Hạo Nhiên lại không sao cả, giờ này khắc này hắn cũng không quan tâm đến chết sống của Lâm thị, "Thương trường như chiến trường, cậu không cần để trong lòng."
Tần Hoài nói: "Hết thảy, đều do Nhiếp Gia trả thù."
"Nhiếp Gia......" Lâm Hạo Nhiên nỉ non cái tên cả mơ cũng tưởng niệm, sau đó cười khổ: "Mặc kệ là trùng hợp hay Nhiếp Gia tính kế, đều là tôi tự làm tự chịu."
Hắn nói xong cầm lấy di động, tựa hồ nghĩ tới cái gì lại đặt trở về, nói với Tần Hoài: "Cho tôi mượn di động của cậu."
Hắn dùng di động của Tần Hoài bấm số Nhiếp Gia, chưa đến vài giây đã được tiếp nhận, " Chào ngài, tôi là thư ký của Nhiếp tổng, Nhiếp tổng đang ngài có việc nhắn lại tôi có thể giúp ngài chuyển lời."
" Cậu nói với em ấy...... Tôi muốn gặp em ấy."Giọng nói Lâm Hạo Nhiên khàn khàn.
"Ngài là...... Lâm tổng?" Thư ký nghe ra thanh âm của hắn.
Bên kia mơ hồ vang lên tiếng của Nhiếp Gia: "Ai vậy?"
Thư ký nói: "Là Lâm tổng."
Lâm Hạo Nhiên bỗng nhiên hồi hộp, hắn biết Nhiếp Gia không muốn hắn......Nhưng nói mấy cậu với hắn thôi đã đủ rồi......
Bên kia vang lên thanh âm lạnh như băng: " Tắt đi."
"Dạ Nhiếp tổng."
Trước khi thư ký tắt, Lâm Hạo Nhiên còn nghe thấy được thanh âm vui sướng của Thời Kham: "Lão bà chúng ta đến nơi này cử hành hôn lễ đi......"
" Được." Thanh âm ôn nhu lại nhu thuận, tựa như thật lâu trước kia cũng từng nói với mình như vậy.
Lâu đến nổi hắn không còn nhớ nữa.
Thư ký tắt điện thoại, Lâm Hạo Nhiên mờ mịt vô giác, cuối cùng chỉ cười bất lực với Tần Hoài.
"Đừng nghĩ đến cậu ta nữa." Tần Hoài khô khan nói.
"Không có việc gì, cuối cùng thì tôi đã hiểu." Hai mắt Lâm Hạo Nhiên đỏ bừng mà cười, nói với Tần Hoài: " Hết rượu rồi, quầy rượu của cậu còn không?"
"Chờ, tôi đi lấy." Tần Hoài chà xát đầu gối đứng lên, tính toán hôm nay cùng Lâm Hạo Nhiên uống cho thống khoái, hắn rời phòng khách mới vừa mở quầy rượu, liền nghe thấy phía sau vang kên thanh âm mở cửa sổ.
Trong lòng Tần Hoài lộp bộp một tiếng, bay nhanh về, lại chỉ nhìn thấy Lâm Hạo Nhiên đứng ở bên cửa sổ, thần sắc bình tĩnh ngã xuống từ tầng 23 tầng.
Tần Hoài nhìn cửa sổ trống rỗng sửng sốt hồi lâu, rượu vang đỏ trong tay nát bươm, răng rắc rơi đầy đất.
Lâm Hạo Nhiên chết rồi không bao nhiêu người biết, cũng không bao nhiêu người quan tâm, tầm mắt công chúng vẫn còn ở trên phiên toà thẩm vấn Thời Nghệ Viện, căn bản không ai để ý đến người đã từng là Thái Tử gia biến mất như thế nào.
Nhiếp Gia càng không để bụng, khi biết Lâm Hạo Nhiên nhảy lầu cũng chỉ hờ hững cười, rốt cuộc không ai đến phiền cậu nữa. Lâm Hạo Nhiên chết, cũng không mang đến bất luận cảm xúc dao động gì cho Nhiếp Gia, cậu vẫn như mỗi ngày hứng thú bừng bừng thảo luận quá trình hôn lễ lưu trình với Thời Kham, dù sao hai người cũng đã kết ba lần hôn, Thời Kham luôn muốn làm thật đa dạng phong phú.
Nửa tháng sau Nhiếp Gia cùng Thời Kham cử hành hôn lễ ở hải đảo nào đó, người tham gia rất ít, cũng không mời Hàn Mạn Ni, chỉ có người một nhà.
Khoanh khắc hai người đeo nhẫn cưới cho nhau, Diệp Anh nhịn không được che miệng, lệ nóng doanh tròng trộm nức nở.
Thập Lí hoảng sợ, nâng quả cầu cát cực kỳ dơ thật cẩn thận hỏi: "Anh tỷ, sao chị khóc thế?"
Diệp Anh nói: " Khoảng thời gian trước ông chủ tính tình đại biến, mỗi ngày giống như thiểu năng trí tuệ, không nghĩ tới ngài Nhiếp không rời không bỏ nguyện ý theo hắn, tôi thật sự quá cảm động."
"Nói cái gì thế!" Thời Kham dựng lông mày, một tiếng cuồng long rít lên, nhấc chân cởi giày toan ném Diệp Anh, lại nện trúng đầu của Namiya Ichiro đứng bên cạnh.
Namiya Ichiro đỏ mặt lắp bắp nói m với Diệp Anh: "Anh tỷ, nếu có một ngày...... Chị, chị cũng biến thành thiểu năng trí tuệ tôi nguyện, nguyện ý theo, theo......"
Diệp Anh không để ý đến hắn, nhanh chân né tránh, trộm nói với Thập Lí: " Cậu xem tôi nói có sai đâu, trước kia ông chủ là một người ưu nhã, hiện tại chính là một gã thất phu thô lỗ."
Thời Kham đang giận dữ, Nhiếp Gia cười từ phía sau ôm eo Thời Kham, kêu lên với Diệp Anh: "Chạy mau."
Editor: Vậy là lại một thế giới hoàn rồi, chương này thật sự mang lại cho mình nhiều cảm xúc, cả LHN và NG nguyên bản đều rất đáng thương, cuối cùng LHN nhảy lầu tự tử có lẽ như một bồi tội cho NG kiếp trước. Kiếp trước NG chịu quá nhiều tổn thương mà quyết ra đi, kiếp này đến LHN. Mong rằng kiếp sau hai người sẽ có một cái kết viên mãn, hihiii.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhé ❤️❤️❤️