Mục lục
Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gấu Lam

"Nàng là ai?" Quân Trường Duyệt ngơ ngác nói.

"Trường Duyệt, về sau ta sẽ giải thích với ngươi, trước mắt chúng ta đều bị Quân Trường Sinh quản thúc, ngươi có biện pháp nào không?" Tư Không Hàn vội la lên.

"Ngươi là...... đích nữ của Khánh Quốc Công?" Sắc mặt Quân Trường Duyệt tái nhợt nhìn nữ tử dựng bụng, lập tức nhớ tới gương mặt này.

Nữ tử gật gật đầu, có chút sợ hãi không rõ trạng huống, vì thế càng né tránh sau lưng Tư Không Hàn.

Động tác này kích thích đến Quân Trường Duyệt, nháy mắt đỏ cả đôi mắt, hắn há mồm thở gấp gáp sau đó lảo đảo hai bước, nguyên bản nước mắt vui sướng tức khắc biến thành đau đớn tê tâm liệt phế.

"Ngươi phụ ta? Tư Không Hàn, ngươi phụ ta! Ngươi làm sao có thể phụ ta!" Quân Trường Duyệt kêu lên, không có thống khổ không có tuyệt vọng, chỉ là tràn ngập không thể tin tưởng, phẫn nộ.

Hắn vì Tư Không Hàn làm hết mọi thứ, đến lương tâm cùng tôn nghiêm của mình cũng từ bỏ, lại nhận được chính là sự cô phụ của hắn?

"Trường Duyệt......" Tư Không Hàn đau đớn trong lòng, hắn dẫu sao vẫn yêu Quân Trường Duyệt, thấy hắn đau như vậy chính mình cũng không chịu nổi.

Hắn tiến lên một bước muốn ôm hắn vào trong ngực an ủi, lại cảm thấy trong bụng đau xót, cúi đầu liền nhìn thấy trong tay Quân Trường Duyệt nắm chặt tiểu đao, dùng sức đến độ chuôi đao cơ hồ thọc vào trong huyết nhục hắn.

"Ngươi không phải Tư Không Hàn, ngươi là Đỗ Vũ Hiền, Tư Không Hàn của ta đã sớm chết rồi." Cảm xúc trong mắt Quân Trường Duyệt không rõ, ánh mắt hắn trống rỗng nói nói, bỗng chốc rút đao ra, tức khắc máu phun tung toé.

Nữ tử kinh hô, nhào lên cầm máu giúp trượng phu, lại chỉ cảm thấy giữa cổ chợt lạnh, trong khoảnh khắc đó liền mất đi tri giác.

——————————————

Tư Không Hàn ở trong thâm cung lảo đảo trong đêm, trước ngực, bụng hắn đều là máu, đem bố y trên người nhuốm thành màu đen, phảng phất như con báo bị trọng thương, đỡ tường gian nan suy yếu tìm kiếm sinh cơ.

Bỗng vang lên một âm thanh, cuối tường truyền đến một tiếng lưỡi đao xẹt qua.

Tư Không Hàn lau sạch máu bên môi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một thân ảnh cao dài mảnh khảnh đứng ngược sáng, xách đao đi từng bước một về phía mình, mỗi lần bước lưỡi dao sắc bén trong tay lại nhẹ nhàng va chạm lên vách tường một chút, âm thanh thúc giục mạng người.

Không cần thấy mặt, Tư Không Hàn cũng biết người nọ là ai, từ khi trọng sinh trở về, hắn ta thời thời khắc khắc đều muốn lấy tánh mạng của hắn!

Nhưng một người nhìn như hắn tùy tiện là có thể bóp chết, lại không nghĩ rằng sau khi trọng sinh đến một cọng tóc hắn cũng không đụng được.

"Ngươi còn sống, hắn vậy mà không giết ngươi, làm ta có hơi ngoài ý muốn." Nhiếp Gia nói.

Tư Không Hàn tự biết đại nạn đã đến, rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, vô lực ngồi ở dưới chân tường, trong mắt toàn là không cam lòng cùng cừu hận trừng mắt Nhiếp Gia, phi nói: "Ngươi cho rằng dưới cường quyền sẽ có thịnh thế sao? Dù cho ngươi bình định tam quốc, bạo quân vẫn là bạo quân, đáng tiếc ta không có mạng để sống đến ngày thấy ngươi bị lật đổ."

"Ta thật là bạo quân, như vậy ngươi vẫn là chiến thần sao?" Nhiếp Gia đứng ở trước mặt hắn, khinh miệt cười.

Đây là một câu nhục nhã chỉ có Tư Không Hàn mới có thể nghe hiểu, hắn mất máu quá nhiều trên mặt sớm đã tái nhợt vô sắc, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong nháy mắt sung huyết lộ rõ quẫn bách, khó nén khiếp sợ, "Ngươi...... Ngươi biết ta......"

"Biết ngươi là Tư Không Hàn đã trọng sinh? Không sai, từ lúc bắt đầu đã biết." Nhiếp Gia chống trường kiếm, hạ một đầu gối ngồi xổm xuống, thần sắc hờ hững lạnh băng, "Tư Không Hàn, người tự doạ mình, là ngươi. Ngươi sợ Thời Kham, sợ Huyền Giáp, sợ ta, sau khi trọng sinh mượn thân phận Đỗ Vũ Hiền để giở trò, hai đời của ngươi đều không có bản lĩnh cùng quyết đoán chính diện đối kháng với ta. Ngươi không quen sự tàn bạo của ta, nhưng ta dùng tàn bạo để chiếm lấy Tề quốc, khiến cho Lương Quốc Sở quốc cắt đất thần phục, ngươi tự xưng là Yến quốc chiến thần, ở Tây Bắc mấy năm, ngươi trừ bỏ thủ vệ cửa thành Khải Toàn, còn lấy ra được công tích nào chẳng?"

Nghe nói Triệu Vô Thương ở trên chiến trường cũng bị cậu chém chết, cậu đích xác sâu không lường được, là chính mình khinh địch.

Tư Không Hàn trầm mặc hồi lâu, trong lòng tự biết vô pháp phản bác, chỉ là khóe môi dính máuà cười lạnh nói, "Dùng bạo hành trấn áp gió êm sóng lặng đều là biểu hiện giả dối, chờ ngươi chết, ngươi đoán trăm năm sau Yến quốc còn tồn tại hay không?"

"Hậu nhân nếu không có bản lĩnh, núi sông dù đẹp cỡ nào cũng ném đi, thiên hạ trước nay đều là nơi của chí cường giả." Nhiếp Gia nhẹ trào phúng một tiếng: "Ngươi như bọn chuột nhắt vậy hẳn chẳng hiểu đâu."

Bọn chuột nhắt? Tư Không Hàn khó thở, bỗng chốc phun ra một búng máu.

" Trước khi ngươi hạ lệnh giết Tư Không nhất tộc, ta vì Yến quốc hiệu tẫn khuyển mã chi lao (?), hết thảy ngươi đều không thèm quan tâm, đến nay ngươi cũng chưa tỉnh ngộ sao!" Hắn giận dữ cắn chặt hàm răng. Trước khi khởi nghĩa, hắn đối với bạo quân cũng trung thành và tận tâm, hắn tự nhận đã vì Yến quốc trả giá hết thảy, nhưng kết quả là bạo quân lại không để bụng chút nào.

(?): cái công chó ngựa, ý nói kẻ dưới có công lao với người ở trên.

" Vẫn chưa tỉnh lại chính là ngươi, muốn một kẻ sống hay chết là quyền lợi của quân vương, ngươi dám luôn mãi nghi ngờ vương quyền thậm chí vọng tưởng thay thế nó, chính ngươi nói, có nên chết hay không?" Nhiếp Gia trách mắng.

Tư Không Hàn giận sắp công tâm, cơ hồ cắn náy hàm răng.

"Trời xanh có mắt, chắc chắn khiến ngươi trả giá đại giới." Hắn nói.

Nhiếp Gia cười nhạo: "Thế giới này không có cơ chế thưởng phạt. Tư Không Hàn, nếu ngươi có thể thoải mái hào phóng nhận thua, ta ngược lại có thể cho ngươi được chết thoải mái."

Tư Không Hàn ngã lệch dưới chân tường trong mắt đỏ đậm tràn đầy căm hận: "Ngươi làm sao biết ta không có cơ hội sống lần thứ ba?" Dứt lời hắn ra sức giơ đao đâm tới Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia lại sớm đoán trước không để hắn như nguyện, tránh qua bên cạnh, "Tự sát cùng bị giết nhưng không giống nhau, ngươi muốn chết ta thành toàn ngươi, nhưng đừng nghĩ tự sát."

"Ngươi sợ hãi?" Tư Không Hàn chống ở trên mặt đất cười lạnh.

Nhiếp Gia một phen túm tóc của hắn gác lưỡi dao lên cổ Tư Không Hàn, thanh sắc lạnh lẽo nói: "Biết vì sao ta có thể luôn giết ngươi không?" Lưỡi đao của cậu ghim vào da thịt Tư Không Hàn, thoáng chốc máu tươi tuôn trào, lại không để thống khoái, chỉ là chậm rãi đâm sâu vào một tấc một tấc khiến huyết nhục của hắn nếm hết thống khổ.

Tư Không Hàn kịch liệt giãy giụa, cổ bị chậm rãi mở rộng làm hắn sợ hãi tuyệt vọng, lúc này không nghĩ đến cãi cọ, chỉ nghĩ một lòng muốn chết, nhưng cố tình bạo quân không chịu cho hắn chết thống khoái, dùng lưỡi dao sắc bén từng chút tra tấn hắn.

Máu tiến vào trong khí quản, Tư Không Hàn ở giữ sự thống khổ kịch liệt cùng hít thở không thông, nghe thấy thanh âm bên tai nói: "Bởi vì ta biết ta có thể giết ngươi lần thứ hai. Ngươi dám sống lần thứ ba, ta có thể giết ngươi lần thứ ba, chỉ cần ngươi dám trở về, ta có thể khiến mỗi một đời của ngươi đều ôm hận mà chết!"

Trước khi hoàn toàn tắt thở, Tư Không Hàn từ bỏ giãy giụa, trong mắt hắn chỉ có sợ hãi, nếu trời xanh thật có thể để hắn sống lần thứ ba, ít nhất giờ này khắc này đáp án trong lòng hắn chính là tuyệt không dám lại đối địch với bạo quân khát máu.

Cường quyền thật sự có thể áp chế hết thảy mà...... Nếu không thể, chỉ thuyết minh còn chưa đủ cường.

Tư Không Hàn chết ở ngoài Xích Dương cung, Nhiếp Gia cũng nhiễm một thân máu.

Một Huyền Giáp lại đây nói thầm vào lỗ tai hai câu.

Nhiếp Gia đứng lên nói: "Đã chết?"

" Dạ, là Tĩnh Vương xuống tay." Huyền Giáp nói.

"Đã chết thì chết thôi, đem Đỗ Vũ Hiền đến chỗ Khánh Quốc Công đi, để cho toàn gia bọn họ đoàn tụ." Nhiếp Gia phân phó xong xách đao vào Xích Dương cung.

Nhiếp Gia động thủ xong xuôi, Huyền Giáp đã dọn sạch thi thể, Nhiếp Gia tiến vào nội điện liền nhìn thấy Quân Trường Duyệt đầy máu ngơ ngác ngồi quỳ trên mặt đất, trên mặt vô bi vô hỉ, chỉ khi Nhiếp Gia tiến vào nhìn nhìn lưỡi đao còn vương máu của cậu, chậm rãi nói: "Hắn đã chết?"

"Đã chết." Nhiếp Gia nói.

"Đã chết cũng tốt, hắn vốn nên là một người chết." Quân Trường Duyệt sờ sờ vết máu trên quần áo, thẳng đến giờ khắc này mới nhịn không được rơi nước mắt, thất thanh khóc rống lên.

Nhiếp Gia đứng ở cửa không dao động nhìn Quân Trường Duyệt tê tâm liệt phế bi thương tuyệt vọng.

"Ta không rõ vì cái gì, hắn dựa vào cái gì!" Quân Trường Duyệt đề không thượng khí, hắn tiếp nhận hiện trạng rồi, trong lòng lại thống khổ không thể hít thở nổi.

"Hắn cùng Khánh Quốc Công đều cầu quyền lợi, hai người liên hôn mang đến chỗ tốt, ngươi lại không được." Nhiếp Gia thấy bộ dạng thất bại của Quân Trường Duyệt cũng lười tự mình động thủ.

Quân Trường Duyệt bỗng nhiên im tiếng, biểu tình có chút khó hiểu đánh giá Nhiếp Gia một lát, sau đó suy sụp mà bật cười, "Cuối cùng vẫn là ngươi thắng."

Hắn cùng Tư Không Hàn, ngay từ đầu đã thua, lại cố tình không phát hiện. Hiện giờ Vương huynh chẳng sợ tàn bạo như cũ, lại là chân long thiên tử mỗi người kính sợ, lúc này dù cho thế nhân biết Tư Không chiến thần sống lại, chỉ sợ cũng chỉ biết chỉ vào mũi hắn mắng phản tặc.

"Ta không muốn đấu với ngươi." Quân Trường Duyệt nói.

"Ta biết, ngươi chỉ là một kẻ ngu xuẩn không đầu óc." Nhiếp Gia ném thanh kiếm dính máu, xoay người rời Xích Dương cung.

Cả đầu óc Quân Trường Duyệt chỉ có Tư Không Hàn người, Tư Không Hàn cô phụ hắn, đừng nói hắn lại quậy lên bọt nước, ngay cả tồn tại hắn chỉ sợ cũng không dám. Nhiếp Gia rời đi không lâu, Tĩnh Vương liền chết từ trên đài ngắm trăng.

"Đều chết hết rồi?" Thời Kham còn uống rượu ở dưới đình, thấy Nhiếp Gia đã trở lại, câu môi cười giang hai cánh tay về phía cậu.

"Đều đã chết." Nhiếp Gia cởi bỏ quần áo dính máu của mình, mặc một kiện áo đơn bạc trở lại Thời Kham.

"Vui vẻ không?" Thời Kham đặt ly rượu ở bên môi nhẹ giọng hỏi.

Nhiếp Gia sửng sốt, ngơ ngẩn nói: "Cũng không có gì mà vui vẻ."

"Khánh Quốc Công vừa chết, tâm nguyện của Quân Trường Sinh cũng xem như toại nguyện, nghịch tặc đã chết hết, kết cục của Tề quốc thảm thiết, Lương Quốc cùng Sở quốc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ khi chúng ta còn tồn tại." Thời Kham nói.

Nhiếp Gia tiếp nhận chén rượu hắn đưa, bỗng nhiên có chút mờ mịt, " Liệu ta có đúng không?"

Thời Kham lại không nói chuyện, chỉ là sờ sờ đầu câuh khẽ cười một tiếng, sau đó mới thấp giọng chậm rãi nói: "Ngươi đúng, thế giới này đích xác không tồn tại cơ chế thưởng phạt."

Nhiếp Gia gật gật đầu, duỗi tay ôm chặt eo Thời Kham.

Vào ban đêm Khánh Quốc Công phủ bốc lên một hồi lửa lớn, không có tiếng cầu cứu nào phát ra từ bên trong, chờ lửa lớn tắt rồi quan sai mới phát hiện tất cả người trong Khánh Quốc Công phủ đều là giết, chết trước khi phát hoả.

Sau Đại vương vứt bỏ một thành, phân phát triều thần, lấy vương thành đã từng là Tề cung, hoàn toàn vứt bỏ Trác Lộc, khiến bá tánh không biết làm sao.

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này kết thúc emmmmmm chính mình không vừa lòng lắm, thế giới sau tiếp tục nỗ lực!

Editor: Hé lu mọi người, vậy là Gấu đã đi được nửa chặng đường rồi, nay là giao thừa á, là ngày bắt đầu cho chuỗi ngày mới, nhân đây chúc mọi người bình an, vạn sự thuận lợi, vậy ha, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tui❤️

HAPPY NEW YEAR!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK