Khi Nhiếp Gia tỉnh lại chỉ cảm thấy sau cổ đau đớn, phảng phất như bị bàn ủi xé một lớp da. Đập vào mắt là một mảnh tường tuyết vây kín bốn phía, cực nóng lại ăn mòn, ngăn cách điện và châm, giam giữ dị năng giả kim loại và dị năng giả hệ lôi là hoàn mỹ nhất.
Não Nhiếp Gia đau đớn, cậu nhẹ nhàng hít vào một hơi, xoay người ngồi dậy, sau đó thấy mình mặc một trang phục của tù nhân.
【 Sao lại thế này? 】 Nhiếp Gia điều động dị năng chữa trị thân thể của mình, khuôn mặt trầm lại giao lưu với KK.
【 Ngài đã bị bắt, vị trí hiện tại là sở cải tạo năng lực giả của Hoa Quốc, nói là sở cải tạo kỳ thật chính là ngục giam năng lực giả. Năng lực giả phản chính phủ một khi vào đây, nếu không thay đổi sẽ không thể sống sót trở ra. 】 KK nói: 【 Sau cổ ngài bị cấy vào chip tín hiệu, một khi thúc giục năng lực, phòng khống chế sẽ thông qua chip tín hiệu phóng thích dòng điện, nhẹ thì hôn mê nặng thì bỏ mình, ngài tận lực đừng hành động thiếu suy nghĩ. 】
Nhiếp Gia sờ sờ sau cổ, không vui nhíu mày.
【 Sao tôi lại bị bắt? 】 Đáy lòng Nhiếp Gia nghi hoặc, cậu nỗ lực nhớ lại, như bị mất trí nhớ, ký ức chỉ dừng lại một giây trước khi trúng đạn sau đó không còn nhớ nổi nữa.
【 Cảm xúc của ngài mất khống chế nên đã giết Khổng Phỉ, trong lúc chiến đấu kịch liệt với Thẩm Tô bỗng nhiên mất ý thức, bị Thẩm Tô bắt vào đây. 】
Nhiếp Gia trong lòng cả kinh, 【 Tôi giết Khổng Phỉ?! 】
【 Đúng vậy, ngài không nhớ rõ sao? 】 KK lo lắng sốt ruột, trước đó khi kiểm tra đo lường, cảm xúc của Nhiếp Gia cực kỳ bạo động cực, cũng từng thử ngăn cản, nhưng thanh âm của nó không thể truyền vào trong đầu Nhiếp Gia, tựa như lúc trước khi cậu mất khống chế đã đâm chết Thẩm Tư Vũ......
Khuỷu tay Nhiếp Gia chống đầu gối dùng tay ấn cái trán mình, thầm hận bản thân quá xúc động làm mọi chuyện xấu đi.
Thừa dịp hiện tại không ai, Nhiếp Gia lật xem tư liệu của thế giới này, nhìn xem có biện pháp bổ cứu nào hay không.
Thế giới này không giống những lần trước tràn ngập đủ loại tình cảm gút mắt, nguyên chủ Nhiếp Gia sắm vai ma vương đại ác chân chính.
Hơn một trăm năm trước địa cầu bạo phát virus tang thi, lan ta nhanh chóng, vô số người tre già măng mọc hy sinh ở tiền tuyến, sau đó bắt đầu từ quốc gia nhỏ dần đình trệ, một người tiếp một người, quốc gia biến thành địa ngục. Nhưng khi nhân loại bị buộc tới rồi cảnh, trong những người sống sót dần dần có người thức tỉnh đủ loại dị năng, bọn họ kề vai chiến đấu kết thúc nạn kiếp này, tiêu diệt virus tang thi, cứu vớt toàn nhân loại.
Đáng tiếc đã quá muộn, văn minh nhân loại cơ hồ bị tàn phá sạch sẽ, nguyên bản trái đất có hơn hai trăm quốc gia, sau trận này cơ hồ không còn một quốc gia nào. Bao gồm Hoa Quốc, phải tốn ba mươi năm mới khôi phục hệ thống quân chính như giờ, có thể thấy được trận chiến tận thế này có bao nhiêu thảm thương.
Nạn kiếp qua đi nhân loại bắt đầu trùng kiến gia viên, không ngừng có người thức tỉnh dị năng, người thường gọi họ là năng lực giả anh hùng cứu thế, cũng thống kê tất cả năng lực giả, phân chia năng lực thành năm loại hình.
Kích phát, khống chế, cảm ứng, không gian, cường hóa, đây là trình tự xếp hạng dựa theo thực lực, kích phát và khống chế, trong mắt người thường thậm chí là năng lực giả, không thua gì thần thánh không gì không làm được.
Sau khi năng lực giả đời thứ nhất chết đi, hoàn cảnh sinh tồn cũng dần ổn định hơn. Theo thời gian trôi qua, có lẽ là hoà bình lâu rồi, năng lực giả không có nơi dụng võ, hơn nữa luôn có vài năng lực giả tố chất thấp kém ỷ thế hiếp người, còn nháo ra mấy mạng người, khiến người thường khủng hoảng, nhân dân các quốc gia liên danh thỉnh nguyện, hy vọng chính phủ ra mặt quản chế năng lực giả.
Bọn họ càng cường đại, càng không thể tự do, nếu không kết cấu thế giới vừa mới đúc lại sẽ bị đập tan.
Chính phủ của bốn quốc gia thống nhất phạm vi, thi hành chính sách quản chế năng lực giả năng lực giả vừa mới thức tỉnh cần xếp vào hệ thống quân sự của quốc gia, đăng ký thân phận một lần nữa, hơn nữa phải cấy chip tín hiệu tiếp thu sự giám thị của bọn họ.
Quy định cứng nhắc khiến rất nhiều năng lực giả phản đối cùng với phản kháng, sau đó xảy ra vài cuộc bạo loạn, chính phủ dùng thủ đoạn càng thêm cường ngạnh, kết quả liền bạo phát chiến tranh nhân loại đầu tiên trong lịch sử.
Nhóm năng lực giả bị chọc giận, nhấc lên chiến tranh giữa năng lực giả và nhân loại, trực tiếp khiến hai nước tiêu vong.
Chiến tranh vẫn luôn kéo dài tới hiện tại, năng lực giả cũng phát sinh ra chủ nghĩa phái cá mập cùng phái cá heo, phái cá mập tự lập vương thành xây dựng căn cứ lớn lớn bé bé đối địch với nhân loại, không xem người thường là đồng bào mà là súc vật, người thường ở trong mắt bọn họ không khác gì với chó mèo.
Nhân vật đại diện cho phái cá mập thời đại này chính là nguyên chủ Nhiếp Gia, Nhiếp Gia là người khiến chính phủ nhất.
Cậu là năng lực giả cấp năm hơn nữa còn có năng lực khống chế kim loại độc nhất vô nhị. Tính tình cậu thô bạo tàn nhẫn, nhân cách khát máu trời sinh vì phục vụ chiến tranh, cậu rất nguy hiểm, lại vô cùng cường đại, sáng lập tổ chức năng lực giả tên là "Du săn giả", mục đích chính là muốn tiêu diệt tất cả người thường trên thế giới và năng lực giả phái cá heo, khai sáng một thế giới mới!
Năng lực giả phái cá heo tuân theo đạo đức con người, bọn họ biết rõ đạo lý năng lực càng mạnh trách nhiệm càng lớn, ở trong chiến đấu dần dần kề vai sát cánh với người thường, như vai chính công Thẩm Tô vậy, cùng người thường hỗ trợ lẫn nhau mới là đạo sinh tồn. Những năng lực giả phân chia quốc gia, mới là đối tượng bọn họ muốn tiêu diệt nhất.
Phái cá mập tận sức với khai sáng thời đại mới, phái cá heo bảo hộ người thường, tận sức với khôi phục hoà bình phồn thịnh trăm năm trước.
Nguyện vọng của hai phái đều rất nặng song đường thì xa, không phải một sớm một chiều là có thể đạt thành.
Hiện giờ dân cư giảm mạnh, trước mắt huỷ diệt, chỉ còn lại ba quốc gia, Hoa Quốc và nước Mỹ là hai quốc gia cầm quyền nhân loại, dư lại một quốc gia chính là nơi ở của năng lực giả —— ốc đảo. Đó là do ngàn vạn năng lực giả kiến tạo một quốc gia trên biển, phòng thủ kiên cố, là một tồn tại cực kỳ khủng bố.
Nước Mỹ vẫn luôn mượn đó nhạo báng Hoa Quốc, bởi vì ốc đảo là từ Hoa Quốc phân thành, hơn nữa lúc kiến tạo cũng ở trong biên giới Hoa Quốc, bởi vì thực lực của ốc đảo mạnh mẽ, chính phủ Hoa Quốc vẫn luôn không cách nào đối phó ốc đảo, rốt cuộc Nhiếp Gia khiến họ lửa xém lông mày, trước giải quyết thằng nhóc này.
Tuy rằng Hoa Quốc cho tới bây giờ không thừa nhận ốc đảo là một nước độc lập, nhưng cả thế giới, cũng chỉ có Hoa Quốc không thừa nhận mà thôi.
Nhưng sự nguy hiểm của Nhiếp Gia, còn lớn hơn ốc đảo.
Cậu sáng lập tổ chức du săn giả, quy mô chỉ sau ốc đảo, dã tâm lại lớn hơn nhiều. Thấy người thường và phái cá heo sẽ giết sạch, như là một bang phái chỉ toàn kẻ điên giết người.
Nhiếp Gia vừa lại đây đã bị Thẩm Tô Khổng Phỉ vây công, là do nửa tháng trước nguyên chủ Nhiếp Gia mai phục nhóm cao tầng quan trọng của Hoa Quốc, trực tiếp huỷ máy bay của năm nhân viên chính phủ quan trọng, hơn nữa cậu không chỉ làm một lần.
Ốc đảo chỉ muốn độc lập, song song với hai quốc gia khác, đối với phái cá heo và người thường không có quá nhiều địch ý.
Nhưng Nhiếp Gia và các thành viên du săn giả dưới trướng lại điên cuồng cực đoan, bọn họ lập mục tiêu, nhưng không hề đề ra kế hoạch, nghĩ đến đi là đi ngay. Cố tình lại là năng lực giả cấp ba cấp bốn vô cùng thưa thớt, muốn tiêu diệt Nhiếp Gia cùng du săn giả, so với thu phục ốc đảo còn khó hơn.
Nguyên chủ Nhiếp Gia và vai chính của thế giới cũng không có thâm cừu đại hận gì, kết cục cuối cùng chính là chính nghĩa chiến thắng cái ác. Lần này thì kết thù rồi, Nhiếp Gia giết Khổng Phỉ, phỏng chừng vai chính công Thẩm Tô còn muốn xé xác cậu thành trăm mảnh.
Nhiếp Gia vội vàng đọc xong, tâm tình càng không xong.
Vốn dĩ thân phận đời này của cậu quá cực đoan, đối nghịch với vai chính công cũng không là gì, lại cố tình đứng ở mặt đối lập với Thời Kham.
Vừa rồi lúc xem tư liệu thế giới nhìn thấy tên Thời Kham, trong thế giới này, Thời Kham là một người thường không có năng lực, nhưng lại là thiếu tướng bộ đội đặc chiến của Hoa Quốc, hoàn toàn đứng ở hai chiến tuyến với Nhiếp Gia. Hơn nữa cậu bị Thẩm Tô bắt, Thời Kham cũng không tới tìm cậu, nói vậy đời này Thời Kham cũng không có ký ức.
Mọi thứ khác còn có thể đẩy lên người nguyên chủ, nhưng Khổng Phỉ...... quả thật do Nhiếp Gia giết.
Nhiếp Gia hối hận đến sắc mặt trắng bệch, cậu thật sự không biết phải đối mặt Thời Kham ra sao nữa.
Nhiếp Gia thất hồn lạc phách, thanh âm cửa mở cũng chẳng nghe thấy, thẳng đến khi cảnh ngục lớn tiếng với cậu: "Ăn cơm!"
" Làm sao để tôi có thể ra ngoài?" Nhiếp Gia ngẩng đầu, nhìn ba cảnh ngục cầm súng áp cậu tới nhà ăn.
Dùng nguyên liệu PPS(?) để giam giữ cậu, cẩn thận như thế còn tưởng rằng sẽ nhốt cậu luôn chứ.
(?): Nhựa PPS là một loại vật liệu có màu trắng, độ kết tinh cao, cứng và giòn, tính ổn định nhiệt tốt, là đặc trưng về tính chịu cao trong các loại nhựa nhiệt rắn
" Cậu chỉ cần phát động năng lực, quả bom trong cổ sẽ nổ nhanh hơn động tác của cậu!" Một cảnh ngục vác bụng bia tràn ngập cừu hận trừng trừng nhìn Nhiếp Gia, hắn cầm súng trường điều chế từ plastic nói: "Còn có, đây là súng 3D và đạn sứ phía trên cố ý chuẩn bị cho cậu. Nhiếp Gia, rơi xuống nơi này rồi thì cậu chẳng sống nổi đâu."
" Súng 3D cũng được làm từ ABS (?) sao?" Nhiếp Gia nhìn họng súng chỉa vào mình, không chút để ý mà cười, lại chuẩn xác uy hiếp cảnh ngục.
(?): Nhựa ABS có tên đầy đủ là Acrylonitrin Butadien Styren, nhựa ABS có đặc tính cứng, rắn nhưng không giòn, cách điện, không thấm nước, bền với nhiệt độ và hóa chất vì vậy không làm biến dạng sản phẩm.
Ba người nhanh chóng lui về sau một bước, như lâm đại địch cầm chặt súng nhắm ngay đầu Nhiếp Gia.
ABS làm súng, phải có đạn lửa có sẵn, là kim loại không thể thay thế, cũng là thứ duy nhất đối phó được với năng lực giả kim loại ở trên chiến trường.
Trước mắt người này chính là Nhiếp Gia, đây chính là Nhiếp Gia! Cảnh ngục nhau nhìn nhau, adrenalin tăng cao giống như đổ mồ hôi.
" Tôi đói bụng, dẫn đường đi." Trong cái nhìn khẩn trương của cảnh ngục Nhiếp Gia giơ cao hai tay lười biếng vặn vặn cái eo, cậu thu liễm ác ý trên người, đứng một chân đá văng cửa dẫn đầu đi ra ngoài.
Mặc dù là súng không dùng được, nhưng trong cổ cậu vẫn còn một quả bom, dù chỉ phóng chút dòng điện thôi, cũng đủ để cậu no đòn. Nghĩ đến đây nhóm cảnh ngục an tâm chút, nhanh chóng đuổi theo Nhiếp Gia.
Sở cải tạo cơ hồ đều là năng lực giả, cũng có người thường phạm trọng tội, phạm tội gì có thể từ màu sắc của trang phục đoán được. Từ sáng đến tối, màu càng đậm tội càng nặng. Cảnh ngục đứng rải rác canh gác, bởi vì sau cổ năng lực giả bị cấy tín hiệu tùy thời có thể lấy mạng họ nên đãi ngộ cũng giống với người thường.
Chỉ có Nhiếp Gia mặc áo tù đen, phía sau còn có ba cảnh ngục chuyên giám sát cậu.
Nhiếp Gia tiến vào nhà ăn, nhà ăn vốn ồn ào náo nhiệt đột nhiên trầm tĩnh giống như chìm trong biển, yên tĩnh có chút dọa người.
Nhóm tù phạm trừng lớn đôi mắt hoặc kinh ngạc hoặc hoảng sợ ngửa đầu nhìn Nhiếp Gia, có người làm rớt chén, có người trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Mắt Nhiếp Gia nhìn thẳng đi qua, lấy mâm đồ ăn, đột kích bác gái bán cơm cười cười, " Dì à, cho con thêm xương sườn được không?"
Bác gái tựa hồ không nhận ra Nhiếp Gia, chỉ cảm thấy cậu trai tuấn mỹ cười rộ lên thật là đẹp, cũng cười theo, gắp một mâm sườn đầy ắp cho Nhiếp Gia. Tâm tình Nhiếp Gia rất tốt, phảng phất như không nhận thấy được nhà ăn khác thường, tìm một vị trí trống ngồi gặm xương sườn.