Nhiếp Gia dẫn binh lực về Khải Toàn thành cũng không nhiều, nhưng đều là tinh nhuệ, cậu ước chừng chỉ đem tám vạn hai thiết kỵ cùng ba Huyền Giáp, sau đó giao quyền chỉ huy cho Cơ Giai Dung để nàng lo liệu Tư Không Hàn.
Cơ Giai Dung nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, trực tiếp được phong làm chủ soái Tây Bắc, đến Vân Huy tướng quân cũng phải nghe nàng hiệu lệnh.
Không có người dị nghị hành động của Đại vương không hợp quy củ, quân công của quận chúa tại đoạn thời gian này chúng tướng đều rõ như ban ngày, chức vị chủ soái nàng đương nhiên đảm đương nổi. Nhiếp Gia đích xác rất coi trọng Cơ Giai Dung, nàng có nhiều ý tưởng lại hành sự bình tĩnh, uy vọng tuy tạm thời không bằng Vân Huy tướng quân, nhưng Tống Ngọc Uy là một cọng gân, năm trước thì nghe lệnh Tư Không Hàn, hiện tại trực tiếp vâng lệnh với vương quyền, kêu hắn đảm đương chủ soái ngược lại lại bị Tư Không Hàn lừa.
Trong lòng Cơ Giai Dung hiểu rõ mình ở trong lòng Đại vương là vị trí nào, vì vậy phá lệ coi trọng trận chiến sắp khai hỏa ở Thanh Hào Quan, cách một ngày liền truyền tin đến Du Môn Thành.
Khải Toàn thành bên này gối giáo chờ sáng(?), không khí Du Môn Thành lại không khẩn trương lắm, tưởu điếm thanh lâu trong thành thậm chí còn hàng đêm sênh ca.
(?): lo lắng việc quân không được yên nghỉ.
Du Môn Thành, Nhiếp Gia thật sự đến cọng tóc cũng không chạm vào. Đối với chủ thành khác mà nói là tin tức cực tốt, nguyên lai Yến Vương kia chỉ cần toàn thành quy thuận cậu sẽ không tàn sát dân trong thành, vậy nếu một ngày gắn gặp nguy cấp, chỉ cần trước khi chiến chủ động hiến hàng là được?
Tề quốc liên tiếp luân hãm ba tòa chủ thành phồn hoa, chung quanh tiểu quận càng không phai nói, các quốc chủ khác cũng như hổ rình mồi, chờ Yến Vương cùng Tề Vương lưỡng bại câu thương nhân cơ hội một ngụm thâu tóm hai nước.
Đây cũng đúng là điều Tề Vương lo lắng, ứng phó một Yến Vương đã là làm hắn đau đầu, huống chi Triệu Vô Thương cũng đã chết, như vậy đã hoàn toàn phá hủy hết sĩ khí của quân Tề, bị hung thần Yến Vương mang khí tức hổ lang kinh sợ đến không dám ứng chiến, đành phải đem hy vọng ký thác ở trên người Đỗ Vũ Hiền phản bội.
Trong Yến quốc có phản thần tác loạn, hậu viện đều nổi lửa, hắn còn có binh lực hồi viện sao? Chỉ đợi Đỗ Vũ Hiền bắt lấy Khải Toàn thành, vương thành lập tức xuất binh bao vây tiễu trừ bạo quân!
Chẳng qua chủ ý của Tề Vương không được vẫn dụng, Nhiếp Gia căn bản không cho những quốc chủ khác cơ hội, đại quân nhổ trại ở Du Môn Thành, Nam Di kỵ binh đạp lên nam cảnh Tề quốc tiến đánh vương thành. Lại không ai dám ngăn trở Yến Vương, vì cầu mạng sống, cam nguyện hướng về quân vương trẻ tuổi cúi đầu xưng thần.
Nam Di kỵ binh công phá hậu viện của Tề quốc, cùng ngày hội hợp với quân Yến, Tề quốc vương thành bị hạ, hai mươi vạn quân Tề tử thương vô sói.
Tề quân ở trước mặt thiết kỵ của Yến quốc gần như không thể phản kích, hoàn toàn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại thành trì cuối cùng bị phá, máu chảy thành sông.
Nhiếp Gia xách đao tiến vào ngự môn, bước lên Kim Loan Điện, trảm trăm chiến tướng, máu Tề Vương bắn khắp Long đình.
Đại Tề giàu có và đông đúc, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị diệt.
Yến Vương suất lĩnh thiết kỵ dưới trướng đạp lên các thành trì của Đại Tề, trừ bỏ Lộc Đài cùng Bạch Nhai Cốc máu chảy thành sông, các chủ thành còn lại đều không thương một người, thần phục với Yến Vương, từ đây không còn quố gia tên Đại Tề nữa.
Những quốc chủ khác sớm tại thời điểm phá thành đã đánh mất tâm tư phân một chén canh, mặc cho ai nhìn thấy trang bị quỷ quyệt của Yến cùng sức chiến đấu kinh người đều phải lui về sau một bước, đừng nói đoạt thức ăn từ trong tay Yến Vương, bọn họ ngược lại phải thắp hương khẩn cầu trời xanh đừng cho Yến Vương chăm chăm nhìn bọn họ.
Tề quốc to như vậy không tới ba tháng đã bị bạo quân Yến quốc năm ấy diệt, tin tức một khi lan truyền, tất nhiên thanh danh Nhiếp Gia sẽ đại chấn. Sau khi thâu quốc thổ Đại Tề, Yến quốc lập tức trở thành đại quốc trong tứ quốc.
Nhắc đến Yến Vương, bạo quân vẫn là bạo quân, chỉ là trước kia mọi người tràn ngập chán ghét câuh, căm hận, hiện tại trong lòng bị thuyết phục, trên mặt bưng kính sợ.
Chiến tướng Đại Tề chồng chất, đệ nhất mãnh tướng Triệu Vô Thương một người có thể dùng lực ngàn quân, ở trước mặt Yến Vương lại bị một đao chém chết. Một kẻ mạnh đến độ không ai theo kịp, mặc cho ai đều không dám phản loạn.
Nhiếp Gia cùng Thời Kham tốn một tháng thời gian chỉnh lí Đại Tề, trên tường vương thành chính thức cắm vương kỳ của Yến quốc.
"Tề quốc so với Đại Yến giàu có và đông đúc hơn, Trác Lộc bên kia không cần trở về cũng được." Thời Kham kéo Nhiếp Gia lên chiến mã, đem thiết kỵ dưới trướng đều lưu tại vương thành, chỉ dẫn Huyền Giáp trở về Khải Toàn thành.
Nhiếp Gia nhích lại gần lòng ngực hắn, "Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên Trác Lộc bên kia phải đi, ta không thể chịu đựng người khác ở trên địa bàn của ta tự lập làm vương."
"Đương nhiên, tối hôm nay ta sẽ màn đầu Tư Không Hàn đến cho ngươi." Thời Kham nói.
Nhiếp Gia bị ánh mặt trời chiếu thẳng vội nhắm hai mắt, chậm rì rì nói: "Không vội."
Cậu vừa dựa, liền bị cộm hồng châu treo trên cổ Thời Kham.
Hai người về tới Khải Toàn thành, Cơ Giai Dung không phụ Nhiếp Gia coi trọng, khi Tư Không Hàn suất binh công thành luôn canh phòng nghiêm ngặt, Tư Không Hàn nói như thế nào cũng từng là một chiến thần, nhưng đánh một trận với Cơ Giai Dung, cũng không cách nào chiếm được Thanh Hào Quan.
Hoặc là nói hắn còn chưa kịp bắt lấy, Nhiếp Gia đã giết xong Tề Vương, khiến thiên hạ phong vân biến sắc.
Sau đó Tư Không Hàn chật vật triệt binh trở về Trác Lộc, tạm thời mất đi tin tức.
Nhiếp Gia ở Khải Toàn thành thảnh thơi lưu lại nửa tháng, cũng không vội vã về Trác Lộc, dư lại Lương Quốc cùng Sở quốc liên tiếp phái sứ thần tới cầu hòa cũng không biết phải tìm người ở nơi nào. Nhiếp Gia cùng Thời Kham ở sông Kỳ Lân câu cá nửa tháng, ngay tại chỗ phong Cơ Giai Dung làm Tây Bắc vương, lúc sau mới nhích người về Trác Lộc.
Dọc theo đường đi đều do Cơ Giai Dung hộ giá ở bên, Nhiếp Gia cùng Thời Kham cưỡi ngựa ở phía trước nói chuyện phiếm, ngồi trong xe ngựa là Tĩnh Vương Quân Trường Duyệt.
Mấy tháng qua Nhiếp Gia vẫn luôn đem Quân Trường Duyệt theo trên người, đi nơi nào cũng mang, khi chinh chiến phái hắn cứu trị thương binh, sau chiến tranh thì bị giam lỏng, lúc này người đã gầy một vòng lớn, nhưng tinh thần lại mười phần sức mạnh. Về Trác Lộc, nghĩ đến thực mau là có thể nhìn thấy tình lang, Quân Trường Duyệt nhịn không được nhảy nhót trong lòng.
Đại vương đã trở lại.
Tin tức truyền khắp Trác Lộc khiến bá tánh cả thành không biết làm sao, trong lòng lo sợ bất an. Đại vương chinh phục Tề quốc, trực tiếp chém đầu Tề Vương ở Long đình, làm bá tánh Yến quốc vốn nên đương mừng rỡ như điên...... Khi mới vừa biết được tin Tề Vương chết, bọn họ tự nhiên cao hứng, nhưng ngay sau đó lập tức nghĩ đến Trác Lộc đã bị Khánh Quốc Công chiếm lĩnh, khi đó, bọn họ là cao hứng......
Ngày đó trở lại Trác Lộc, cả triều văn võ lấy Khánh Quốc Công cầm đầu quỳ xuống đất tiếp giá, bá tánh cũng quỳ khắp thành.
Tề quốc diệt, Đại vương chiến thắng trở về, nhưng trong thành không có hoan hô, không có tán tụng, liếc mắt một cái đều là từng người cơ hồ muốn dán đầu lên mặt đất.
Nhiếp Gia giương mắt nhìn đến xương khô trên tường thành lại nhiều thêm một khối.
Khánh Quốc Công vội giải thích nói: "Phản thần tặc tử Đỗ Vũ Hiền nhân lúc Đại vương tác chiến ở tiền tuyến mưu phản chưa thành, đã bị lão thần dẫn người bắt lấy."
"Đã chết?" Nhiếp Gia nhẹ nhàng rũ mắt.
Khánh Quốc Công không dám nói không, luôn mãi chắc chắn Đỗ Vũ Hiền đã bị giết, hướng Đại vương thỉnh tội không có bảo hộ tốt Trác Lộc.
"Thôi, bổn vương mệt mỏi, hồi cung đi." Nhiếp Gia không thèm để ý, dễ dàng buông tha Khánh Quốc Công, cũng không truy vấn chiến dịch Thanh Hào Quan, phảng phất như thật sự mệt mỏi trực tiếp trở về vương cung.
Đủ loại quan lại quỳ xuống đất, chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, đây là loại uy áp hoàn toàn bất đồng khi còn ở triều đình, ẩn ẩn uy hiếp cơ hồ muốn ấn đầu bọn họ vùi thân sâu trong lòng đất.
Kỳ thật đều giống nhau, chẳng qua bị doạ sợ thôi.
Quân Trường Duyệt từ trong xe ngựa nhìn thấy thi thể trên tường thành, hãi hùng khiếp vía một phen, trong lòng đương nhiên không tin.
Tình lang của hắn, là người lợi hại nhất trên đời này.
Đêm đó sau khi Đại vương trở lại Trác Lộc, Cơ Giai Dung liền suất binh vây quanh Khánh Quốc Công phủ. Nhưng cũng chỉ là bao vây chật như nêm cối, cũng không có động tác khác, chỉ là giam lỏng Khánh Quốc Công trong phủ.
Hành động này làm các triều thần vừa mới nuốt tim về bụng lại lo lắng đề phòng.
Ngày hôm sau Đại vương không có thượng triều, cũng không thấy người, Trác Lộc nhìn như gió êm sóng lặng.
Bên ngoài quan viên bá tánh thấp thỏm vô cùng, sinh hoạt của Nhiếp Gia không biết có bao nhiêu bình lặng, điều kiện không hề hà khắc giống như trên chiến trường, vì thế Thời Kham giống như được giải phóng phương diện nào đó, mỗi ngày ba bận chuẩn bị thức ăn cho Nhiếp Gia, thường thường mân mê vài ăn ngon mới lạ đút cho cậu, Nhiếp Gia bị hắn nuôi béo thêm hai cân.
Ngày thứ sáu, Nhiếp Gia cùng Thời Kham hóng gió uống rượu ngắm trăng ở dưới đình, một Huyền Giáp ghé lỗ tai vào nói: "Đại vương, người đã bị bắt về."
"Đem Tĩnh Vương đến đây." Nhiếp Gia nhàn nhạt phân phó.
Nhiếp Gia không muốn gặp lại Tư Không Hàn, hắn đã từng là chiến thần, sau khi trọng sinh khi trở về lại trở thành con chuột. Lần này về Trác Lộc hắn nếu có thể thấy chết không sờn lãnh binh chống lại mình, Nhiếp Gia thật ra có thể xem trọng hắn tiện thể liếc hắn một cái, không nghĩ tới hắn lại chạy trốn.
Chỉ là Nhiếp Gia không muốn thấy, nhưng có người lại muốn gặp.
Quân Trường Duyệt bị đưa tới trước mặt Nhiếp Gia, Nhiếp Gia đưa cho hắn một tiểu đao tinh xảo, vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.
"Vương huynh?" Quân Trường Duyệt có chút không rõ nguyên do.
Nhiếp Gia lại không nói chuyện, dựa nghiêng trên vai Thời Kham, nhàn nhạt phất phất tay.
Huyền Giáp đem Quân Trường Duyệt mang đến cửa thiên điện trong Xích Vân Cung, dẫn người đến đó rồi biến mất. Quân Trường Duyệt quả thực không hiểu ra sao, hắn đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một nam nhân đang cau mày đi qua đi lại, người nọ mặc bố y(?) xám xịt, giữa mày thần sắc nôn nóng, sau khi nhìn thấy Quân Trường Duyệt không khỏi đại kinh thất sắc.
(?): Đồ dệt bằng gai, sợi bông
Quân Trường Duyệt lại không chú ý tới hắn kinh ngạc, kích động đến mắt phiếm nhiệt lệ, nhào qua ôm hắn nói: "Ngươi đã trở lại? Ta biết ngươi không chết, ta biết ngươi không chết mà!"
"Trường Duyệt......" Trong lòng Tư Không Hàn kinh hãi, dùng tay đẩy, lại phát hiện hắn gầy đến có chút đáng thương, nhịn không được thở dài nói: "Ngươi chịu khổ."
Quân Trường Duyệt thỏa mãn lắc đầu, "Không sao cả, ta không có việc gì."
Hắn còn muốn nói cái gì, lại bỗng nhiên nghe thấy trong nội các truyền đến một tiếng hô của nữ tử mảnh mai: "Đỗ lang, là Đại vương muốn giết chúng ta sao?" Một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh xốc lên rèm châu, người đến là một mỹ nhân thập phần thanh lệ, nàng nâng bụng, biểu tình như là động vật chấn kinh, sợ hãi trốn phía sau Tư Không Hàn, nhẹ giọng nói: "Tĩnh Vương điện hạ."
Sắc cười bên môi Quân Trường Duyệt chậm rãi biến mất, hắn nhìn nữ tử nắm chặt ống tay áo của Tư Không Hàn, chỉ cảm thấy chói mắt thật sự, thật muốn băm vằn ra!
Editor: Mấy ngày nay mị bệnh nên ko ra chương mới được, ????????????, nay thấy ổn hơn mới ráng lết đi làm, dạo này thời tiết bất ổn, mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ ❤️