Trong phòng, đồng hồ trên cổ tay đang lặng lẽ không tiếng động chuyển động liên tục tuần hoàn.
Nội tâm Diệp Thành lại khó có thể bình tĩnh. Anh tính toán thời gian, lúc này chuyến bay của Từ Lạc hẳn đã đến sân bay quốc tế Luân Đôn, nước Anh.
Diệp Thành ở trong lòng xoắn xuýt, Từ Lạc liệu có thể gửi tin nhắn với anh không, nói với mình cô ấy bình an.
Dù gì....dù gì hiện tại coi như trên một chiếc thuyền, cô ấy hẳn sẽ gửi nhỉ?
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, xong Diệp Thành cũng không nắm chắc lắm. Anh ngồi xử lý văn kiện cũng có hơi không để tâm, thỉnh thoảng lại muốn cầm điện thoại nhìn, xem có tin nhắn mới hay không.
Nhưng là vẫn không có tin nhắn đến của Từ Lạc.
Diệp Thành nặng nề mang theo thất vọng lại đặt điện thoại xuống.
Cũng phải thôi, cả anh và cô hiện giờ chỉ là cùng nuôi con. Cho dù đơn ly hôn kia anh không ký, thì Từ Lạc cũng đã xác định với anh là cô tự đơn phương mà ly hôn rồi. Cho dù anh ký hay là không ký, bọn họ đã không còn là vợ chồng nữa. Hiện tại, hai người họ chẳng qua chỉ là hợp tác đấu lại Diệp Viện Kiên. Xét về cá nhân riêng tư, Từ Lạc quả thật không cần thiết có qua lại với anh nữa.
Trong lòng Diệp Thành cười nhạo bản thân mình, thật sự là bị nuông chiều quen rồi, cái gì cũng muốn hi vọng xa vời. Trước kia, thấy tin nhắn quan tâm của Từ Lạc gửi tới, anh căn bản chính là lười trả lời, nhân quả liên hồi, hiện tại là anh gặp báo ứng rồi đi. Giờ đến lượt anh cầm điện thoại, thỉnh thoảng muốn lướt xem, lòng lại tràn đầy mong đợi Từ Lạc gửi tin nhắn cho anh. Dù là một tin thôi cũng được.
Chờ một hồi lâu, Diệp Thành thậm chí nghi ngờ có phải điện thoại của mình có vấn đề hay không. Anh tắt nguồn điện thoại, rồi lại mở lên vài lần như vậy, ở trong phòng lại đi lại đổi chỗ, thử xem có thể nhận được tin nhắn của Từ Lạc hay không.
Nhưng phản hồi vẫn là không có.
Diệp Thành thở dài ngồi lại ghế, lúc đang thất vọng định ném điện thoại xuống bên cạnh thì điện thoại lại rung lên.
Anh luống cuống không cầm vững suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại xuống thềm, lúng ta lúng túng nhìn vào màn hình.
Tin nhắn đến chỉ có mỗi hai chữ đơn giản của Từ Lạc gửi tới, " đến rồi."
Đọc tin nhắn xong, tảng đá trong lòng Diệp Thành rơi xuống, cả người giống như tháo bỏ gánh nặng, toàn thân đều nhẹ nhàng.
Hóa ra, cho đến bây giờ, một chút đáp lại của Từ Lạc, đã có thể khiến anh vui lâu như vậy...
Hồi đó, đối mặt với các loại quan tâm và chăm sóc của Từ Lạc không có chút xúc động nào, thậm chí lạnh nhạt từ chối cũng là anh, hiện tại đối mặt với tin nhắn có mỗi hai chữ giống như tiện tay bố thí của Từ Lạc, trân quý vô cùng, cười giống như một tên ngốc cũng là anh.
Diệp Thành dùng tay cách màn hình điện thoại sờ sờ avatar của Từ Lạc, Lạc Lạc Anime. Trong mắt anh, cảm xúc phức tạp nồng đậm, không tan được.
Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Thành hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng, " vào đi."
Hoàng Hiếu đẩy cửa ra đi vào, bước chân cũng nhẹ hơn trước kia rất nhiều. " Diệp tổng, có tình huống mới."
Diệp Thành đặt di động sang một bên, nhìn Hoàng Hiếu, " cậu nói đi."
" Chúng ta chính thức đối đầu với Diệp Viện Kiên, mọi người đều đã biết. Phía tập đoàn Đặng thị rõ ràng đã đứng về phía chúng ta, vừa nãy, tập đoàn Vũ thị thả ra tin tức, nói là cũng sẽ toàn lực ủng hộ chúng ta. Hai tập đoàn mạnh nhất đã đứng về phía anh, tôi nghĩ Diệp Viện Kiên, sẽ không dám quá lộ liễu nữa đâu." Trên mặt Hoàng Hiếu vừa nói, vừa có chút vui mừng.
"Tập đoàn Vũ thị?" Diệp Thành cau mày ngẩng đầu, " nhà bọn họ, sao tự dưng lại chen chân vào?"
Hoàng Hiếu yên lặng một chút, " hẳn là....."
" Là Vũ Minh Thiên rồi." Đầu óc Diệp Thành bỗng xoay chuyển, hiểu rõ, " Hắn đi tìm cha hắn?"
" Hẳn là có công lao của Vũ thiếu ở đó." Hoàng Hiếu gật gật đầu nói tiếp, " Vũ thị kia từ trước tớ nay, cũng xem như là không hòa hợp với cách làm việc của chú anh cho lắm, nên nhân cơ hội này, đứng về phía anh, nếu có thể đánh bại Diệp Viện Kiên, thì sẽ có lợi cho chúng ta rất nhiều."
Diệp Thành nhắm mắt lại thở phào trong lòng, "thật may, cảm ơn Vũ thị đã giúp cho tôi."
Hoàng Hiếu thông báo xong, xoay người định đi, không hiểu lo lắng sao, lại quay người lại gãi gãi đầu, giống như có chút khó xử, "Diệp tổng, còn có một chuyện nữa...."
Diệp Thành thấy Hoàng Hiếu như vậy, biết y có lời muốn nói, lập tức lại ngẩng cằm lên, "có lời gì, cứ nói thẳng đi."
" Chuyện là.....tôi còn nghe thấy phong phanh một tin tức, Vũ thiếu gia gần đây đang trong giai đoạn được nghỉ phép." Hoàng Hiếu hít sâu một hơi, tiếp lời, "nghe nói, Vũ thiếu gia vài hôm trước ngồi chuyến bay, bay đến.....bay đến Luân Đôn. Nước Anh rồi."
"Luân Đôn?" Diệp Thành sửng sốt. Đó còn chẳng phải là điểm đến của Từ Lạc, vợ anh sao?"
Diệp Thành xoạt cái đứng lên, trong đôi mắt hằn lên lửa giận và không cam lòng. "Mẹ nó, hắn là muốn....."
Hoàng Hiếu nhìn sắc mặt Diệp Thành lập tức không dám nói chuyện nữa. Anh làm trợ lý cho Diệp Thành bao nhiêu năm qua, anh rất rõ ràng, ân oán của Diệp Thành với các công ty đối thủ thật không hề ít, chỉ nhiêu đó thôi đã khiến Diệp Thành phiền não rồi. Hiện tại, Diệp Thành lại muốn theo đuổi lại Từ Lạc, thì lại có kình địch là Vũ Minh Thiên nhảy ra giành giật khắp nơi với Diệp Thành."
Không nổi điên cũng uổng.
Hiện tại, Diệp Thành không thể rời khỏi nước, vì công vụ bên này còn bám đầy người, nhưng Vũ Minh Thiên kia thì không giống vậy. Hắn ta chỉ cần nhờ cha hắn xử lý giúp Diệp Thành xong chuyện của Diệp Viện Kiên, làm được nhiêu đó thôi, hắn có thể tiêu diêu tự do tự tại mà xuất cảnh đi nghỉ mát rồi.
Nhân tiện giành hảo cảm với Từ Lạc, cũng không phải là không có khả năng. Diệp Thành cắn răng hung bạo mà nghĩ, nếu đột nhiên, xuất hiện gió lốc Đại Tây Dương, ép dừng máy bay, khiến Vũ Minh Thiên bị ngừng lại, được máy bay cứu viện quốc gia đưa trở lại về nước, vậy thì hoàn mĩ rồi.
Dù sao, anh chính là không muốn để Vũ Minh Thiên vượt qua eo biển nước Anh đi đến bên cạnh Từ Lạc của anh.
Hoàng Hiếu đứng một bên, thấy tâm tình Diệp bất định, miệng lẩm bẩm, bỗng thấy sởn ốc, đàn ông mà ghen tuông là làm đủ kiểu mà, Diệp Tổng nhà anh cũng không ngoại lệ.
" Diệp tổng, vậy anh xem...." Hoàng Hiếu mở miệng trưng bày ý kiến.
" Tôi xem cái gì mà xem." Diệp Thành oán hận ngồi lại trên ghế lớn của mình, day day mi tâm, ghế bất giác xoay một vòng, mặt hướng ra cửa sổ sát đất lớn có tầm nhìn đẹp, nói, "người cũng đã lên máy bay rồi, tôi còn có thể thả diều vòng quanh máy bay hắn, kéo hắn về hay sao?"
Hoàng Hiếu có chút xấu hổ, áy náy, "có lý....anh nói khá có lý."
Diệp Thành chán nản, ném bút máy nhãn hiệu nổi tiếng trong tay xuống một bên, xoa huyệt thái dương, anh nói, "gọi cho vệ sĩ bên đó, trông chừng người cho tôi, Từ Lạc và Lạc Thiên không được có chút tổn thương nào."
" Vâng."
" Còn Vũ Minh Thiên..." Diệp Thành do dự một chút, cười khổ nói, " chờ tôi xử lý hết chuyện ở đây xong, sẽ bay qua Luân Đôn một chuyến, không thể để tên đó nhìn chằm chằm mà ở bên cạnh Lạc Lạc mãi được."
Diệp Thành bây giờ, cũng chỉ có thể ở trong lòng khổ sở mà khuyên bản thân rằng Vũ Minh Thiên bay đến bên cạnh Từ Lạc, thì coi như bên cạnh Từ Lạc có thêm nhiều hơn một vệ sĩ.
Đúng, chỉ là một vệ sĩ mà thôi!
Diệp Thành hít một hơi sâu, lau mặt.
Cái thằng cha Diệp Viện Kiên thiếu đánh không chết này, mau mau xong đời cho anh đi, nếu để trái tim Từ Lạc bắt đầu nghiêng về bên Vũ Minh Thiên, vậy thì anh lỗ lớn. Diệp Thành đau lòng không thôi, khổ sở mà nghĩ...
"Mẹ nó, Diệp Viện Kiên, tôi và ông chú cháu gì tầm này nữa, nếu vợ tôi mà yêu người khác, thì ông không xong với tôi đâu...." Diệp Thành trong lòng mắng chửi ông chú hờ của anh vạn lần.....
"