Từ Lạc ngồi trên xe, suy tư đến xuất thần, đến nỗi xe chạy đi được một đoạn khá xa, rồi chợt dừng lại, cô mới hoàn hồn. Lấy lại tinh thần, nhìn theo Diệp Thành mở cửa xe, " Anh lại muốn làm cái gì?"
Diệp Thành chỉ đáp lại ngắn gọn, " em ở trong xe chờ tôi."
Từ Lạc theo lời Diệp Thành ở bên trong xe chờ một hồi thì thấy hắn quay lại. Hắn ngồi vào ghế lái đóng cửa xe lại, do dự một chút rồi đưa một cái túi giấy gói vô cùng tinh xảo, đưa vào tay cô, " cho em này."
"Cái gì vậy?" Từ Lạc nhận lấy, vừa nhìn đến tên hiệu, liền ngẩn ra. Đây là bánh ngọt loại đặc biệt.
Ở cửa hàng này, loại bánh ngọt đó cô biết rất rõ, vì cô rất thích, nhưng vì giá cả nó toàn ở trên trời, nên cô chỉ có thể mơ mà thôi. Một cái bánh nhỏ ở đó thôi, không phải một người bình thường liền có thể mua được.
Cô nắm chặt chiếc túi, " anh đưa tôi cái này làm chi?"
Diệp Thành khởi động xe, lái đi, chỉ nhàn nhạt nói, " tặng cho em đấy."
"Tôi..mới không cần đâu." Từ Lạc từ chối thẳng thừng, " hôm nay, không phải sinh nhật tôi, nên tôi sẽ không nhận bánh ngọt."
Diệp Thành chăm chú lái xe, mắt không nhìn cô, chỉ nói, " không phải sinh nhật em, cũng có thể ăn mà, em coi như ăn tráng miệng cũng được."
Từ Lạc khẽ nhíu mày, tên Diệp Thành này, hôm nay đầu bị hỏng rồi phải không nhỉ? Động kinh hay sao mà vừa mời cô đi ăn, rồi lại còn mua bánh ngọt, trước kia, hắn có bao giờ như vậy đâu...
Lẽ nào...
Sắc mặt Từ Lạc nhất thời liền có chút khó coi, cô quay sang nhìn Diệp Thành, chỉ nhìn được một bên mặt tuấn tú của hắn, " Diệp tổng, anh đây là...đang thương hại tôi sao?"
Diệp Thành hơi ngẩn ra, " không phải đâu."
Sắc mặt Từ Lạc vẫn cực kì khó coi, " vậy hôm nay, anh kì quái như vậy là có chuyện gì, anh định làm gì hả?"
Diệp Thành siết chặt vô lăng, chân mày cau lại, " em đừng nghĩ nhiều."
" Thôi đi." Từ Lạc gắt lên, cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, nói tiếp, "Diệp Thành, có phải sau khi ly hôn, anh cảm thấy áy náy trong lòng, nên muốn bù đắp, anh đủ rồi đấy, tôi không cần ai bố thí cả."
Diệp Thành nghe cô nói xong, hắn liền cảm thấy vô cùng ủy khuất, một chút tâm ý của hắn qua cách nhìn của cô lại không đáng giá một đồng, trong lòng hỏa khí liền nổi lên, " Lý Từ Lạc, tôi có lòng tốt tặng cho em, em cứ nhận là được, nghĩ nhiều như thế làm gì vậy chứ?"
Từ Lạc trầm mặc mà nhìn những hàng cây dưới ánh đèn bị bỏ lại thụt lùi dần phía sau, cô mới thở dài, " Diệp Thành."
Diệp Thành thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, liền thở phào, ừm một tiếng.
Mắt Từ Lạc nhìn mãi bên ngoài cửa xe, không nhìn Diệp Thành, cô nói, " anh, ở trên thương trường thì khôn khéo thế, làm sao mà trên phương diện tình cảm lại ngu như heo í. "
Cái gì, cả khuôn mặt Diệp Thành nhất thời đều đen.
" Chẳng những ngu như heo mà còn cố chấp lì lợm như trâu bò ấy." Từ Lạc tiếp tục buông lời cay độc phê bình hắn.
Sắc mặt của Diệp Thành càng ngày, càng khó coi.
Từ Lạc thở dài, " anh xem, tôi nói không đúng sao, anh tặng bánh ngọt cho tôi, mà ngay cả lí do vì sao tặng tôi anh cũng không biết, anh ngay cả đồng tình tôi cũng không dám thừa nhận."
"Được rồi, em im đi." Diệp Thành gắt lên.
Từ Lạc đưa mắt liếc xéo Diệp Thành một cái, loại hành vi đồng tình kia của Diệp Thành, khiến cô như bị ăn một cái bạt tai vậy. Rất đau.
Lại nhục nhã vô cùng, họ ly hôn rồi kia mà, vậy thì hắn còn quan tâm cô làm cái gì, là để cho ai nhìn chứ?
"Tôi biết rồi." Từ Lạc cầm chiếc túi để trên đùi mình, " bánh ngọt này, tôi sẽ nhận, xem như là quà bồi thường mà anh đã bạc đãi tôi, nhưng từ nay về sau,"...
Từ Lạc thở một hơi, lại tiếp lời,..."vô luận là chuyện gì, anh đừng làm gì quá phận với tôi nữa, tôi không muốn, anh cũng không xứng để cho."
Diệp Thành siết càng chặt vô lăng, gân xanh nổi cả lên.
Từ Lạc biết Diệp Thành đang rất tức giận, cô cũng biết, hắn có ý tốt, nhưng lại bị cô chà đạp, cô biết mình hơi quá, nhưng không quan tâm nữa, chả để ý, quay đầu sang bên kia, nhắm mắt như ngủ.
Trong túi giấy kia, mùi bánh ngọt nức cả mũi, thơm khiến lòng cô kìm không được. Bẻ một miếng đưa lên miệng, ngọt quá, ngọt đến trái tim đều dính đường.
Đã lâu không có ăn đồ ngọt như thế rồi. Thật quá lâu, lâu đến nỗi cô không còn nhớ là bao lâu nữa.
Gió đêm mạnh mẽ xuyên qua khe hở cửa sổ xe, tràn vào vào bên trong xe, khiến cho mắt Từ Lạc chua xót vô cùng.
Cô hít hít mũi mình, nắm chặt túi bánh ngọt trong tay.
Diệp Thành chết tiệt kia, anh đúng là đồ ngốc mà, làm sao lại có thể quan tâm cô như thế khi mà hai người họ đã ly hôn rồi kia chứ?
Quan hệ của bọn họ bây giờ tốt nhất là hai đường thẳng song song, nhất quyết nên tuyệt giao tình cảm, vương vấn lưu luyến sẽ chỉ khiến cô không nỡ xa hắn.
Hắn mà cứ quan tâm cô như thế, cô làm sao buông đây.
Từng hàng cây bên ngoài, từng ánh điện vẫn như sao băng xẹt qua nhanh chóng, bản thân Từ Lạc cũng không hề biết, dáng vẻ khổ tâm kia, nước mắt hoen mi tự bao giờ đỏ hoe, rõ ràng đang phản chiếu trên kính chiếu hậu của xe.
Diệp Thành vẫn như cũ lái xe, đôi môi mím chặt, giống như đang nhẫn nại điều gì.
Trong lòng hắn lúc này tràn đầy hỏa khí, cảm giác ý tốt của mình bị nói thành như vậy, làm sao lại không tức giận cho được. Vì thế, hắn lạnh lùng không nói một lời, cũng không nhìn Từ Lạc một cái.
Rõ ràng, chỉ cần hắn quay đầu, liền có thể thấy được bộ dáng thương tâm của Từ Lạc đang phản chiếu trên cửa sổ xe.