Bên ngoài sảnh bệnh viện xôn xao một mảnh.
"Ầy, đúng là kỳ tích, bị rớt xuống biển, lưu lạc trên hoang đảo cả một tuần lễ, vậy mà còn sống ngoài ý muốn.''
"Thật kinh khủng, mưa to bão táp lớn kéo dài như thế, bọn họ làm sao mà trải qua chứ?"
"Là báo thù, hay là bị hãm hại, vợ chồng họ trong bước đường cùng lại còn sống như một kỳ tích, phóng viên đài truyền hình vẫn đang theo dõi tại hiện trường."
Tronh hành lang an tĩnh của bệnh viện, cơ hồ đã đông nghẹt, ồn ào đầy tiếng người.
Các phóng viên nghe được thông tin, chạy đến bắt đầu hiện trường từ trên trực thăng. Một mực theo đến bệnh viện, đèn flash phát sáng cả đường không ngừng.
Ở cửa bệnh viện, phóng viên toàn bộ bị chặn ở cửa, nhân viên bệnh viện đẩy xe băng ca cấp cứu, đi vội vã về phía phòng phẫu thuật.
Từ Lạc bị sốt cao kéo dài trong một khắc cuối cùng được đẩy vào phòng cấp cứu, chỉ nghe tiếng của Lương Minh Phương bên ngoài gọi: "Lạc Lạc, em cố lên, bọn chị mang được hai người về rồi."
Sau đó cửa rầm một tiếng đóng lại.
Lương Minh Phương ở bên ngoài phòng phẫu thuật, thấy Từ Lạc và Diệp Thành đã được an toàn đẩy vào phòng mổ, vui mừng và kích động đè nén cả đường nãy giờ lúc này mới được tuôn ra.
Cô xoay người nhào vào cái ôm của chồng mình, "Đình Phi, bọn họ còn sống, thật sự là còn sống, không phải là mơ, em không có nằm mơ."
Khóe mắt Đặng Đình Phi có chút ươn ướt, anh ôm bảo bối nhà mình trong lòng, "Phải, bọn họ còn sống, chúng ta đã tìm được bọn họ, tất cả đã ổn hết rồi."
Hành lang lúc này bỗng vang lên tiếng "cộp, cộp, cộp," của giày cao gót. Đặng Đình Phi quay đầu vừa nhìn liền thấy đám người Lộ Hà, Thu Lan cũng đi như bay đến, ai cũng thở gấp, kích động đầy mặt kéo tay Lương Minh Phương và Đặng Đình Phi. "Hai người họ, Diệp Thành, Từ Lạc....là thật đúng không?"
"Thật." Mắt Lương Minh Phương đã rơi lệ. "Bọn họ bị nước biển đẩy đến đảo hoang, giữ lại được mạng. Đang lúc chúng tôi ở trên biển tìm bọn họ, ở trên bờ biển thấy được dấu vết của người sống, cho nên khẩn cấp đáp xuống đảo hoang đó tìm người, cuối cùng phát hiện bọn họ trong hang động. Thoi thóp."
"Vậy bọn họ..." Thu Lan vội vàng hỏi thêm.
"Trên đảo điều kiện không có, chân của Diệp Thành bị thương nặng, Từ Lạc lại lên cơn sốt cao, nhưng mà chị yên tâm, cả hai đã được đưa cấp cứu kịp thời rồi."
Thu Lan vỗ ngực mình, lẩm bẩm không biết nói gì đó, giống như cầu nguyện, "Không có nguy hiểm gì nữa, không nguy hiểm tính mạng nữa, may quá, may quá.."
Phòng phẫu thuật đã bật đèn đỏ, bên ngoài phòng phẫu thuật, đám bạn thân của Diệp Thành và Từ Lạc đều đã đến đông đủ, mọi người khó nén kích động vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng sợ bóng sợ gió mọi thứ một trận, quả nhiên là kỳ tích tuyệt diệu nhất.
......
Trong phòng hồi sức.
Tiếng vang của máy truyền dịch phát ra âm thanh tích tích rất nhỏ, càng làm nổi bật lên không khí yên tĩnh trong căn phòng.
Đặng Đình Phi vốn sắp xếp cho Diệp Thành và Từ Lạc hai phòng bệnh đơn vô cùng thoải mái, nhưng sau khi Diệp Thành tỉnh lại, vừa biết Từ Lạc vậy mà lại không cùng phòng với mình, nên sống chết muốn đổi chỗ.
Đặng Đình Phi không nỡ phản bác khát vọng mãnh liệt tên bạn thân của mình, vội vàng đẩy cả người lẫn giường đến phòng bệnh đơn rộng rãi của Từ Lạc.
Giờ thì hay, phòng bệnh đơn vô tình biến thành phòng tình nhân.
Đặng Đình Phi bất đắc dĩ nhìn hai vợ chồng năm chung một phòng bệnh, hai cái giường kê cực kỳ gần, đang nắm tay nhau.
Diệp Thành cách khe hở giữa khoảng cách hai chiếc giường bệnh nhìn Từ Lạc, "Vợ à, chúng ta không chết, anh và em thật sự đã về nhà rồi."
"Đúng vậy, chúng ta may mắn lắm phải không anh?" Từ Lạc cười yếu ớt, hai lúm đồng tiền thoáng ẩn hiện, "Khỏi bệnh rồi, nên đi tạ ơn."
"Đúng vậy, chúng ta thật sự còn sống để quay về." Diệp Thành nhìn đôi mắt đỏ hoe của Từ Lạc, giọng ôn nhu trước nay chưa từng có.
Từ Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng với Diệp Thành, tất cả vui mừng lẫn kích động chưa thể dùng được ngôn ngữ đều thể hiện ra.
Còn Diệp Thành tràn ngập ái ý mà nhìn người trước mắt anh, hốc mắt cũng nóng. Trải qua tuyệt vọng, con người ta mới biết được người bên cạnh quý giá đến mức nào, mới biết được có thể được một lần nữa bình bình an an mà nằm cùng nhau, khó khăn cỡ nào.
Các bác sĩ và y tá lúc này tràn vào phòng bệnh, làm đủ loại kiểm tra sức khỏe và hướng dẫn thuốc men cho hai người họ.
Từ Lạc lúc này chợt ngẩng đầu, "Tiểu Thiên, Lạc Thiên của em đâu?"
Lương Minh Phương bên cạnh Đặng Đình Phi khẽ cười nói, "Yên tâm, tiểu Thiên rất tốt, vô cùng tốt."
Vừa nói, cô liền gọi điện thoại nói vài câu, lại cúp điện thoại, nói với Từ Lạc, "Bảo mẫu đang trên đường đưa tiểu Thiên đến đây, em đừng vội, một lát lập tức có thể nhìn thấy con trai rồi."
15 phút sau, cửa phòng bệnh được đẩy ra, một người phụ nữ trung niên, trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở có chút gấp đứng trước mặt mọi người, trên tay bà ôm một cậu nhóc.
"Cậu chủ, mợ chủ." Người phụ nữ hiền hòa cúi đầu, cười nói: "Tôi mang Diệp tiểu thiếu gia đến rồi."
Từ Lạc vừa nghe đến con trai, cả người như lò xo bật dậy, vươn tay về phía bà, "Đưa thằng bé cho cháu."
Người phụ nữ nhìn Đặng Đình Phi, thấy anh gật đầu ra hiệu, mới vội vàng yên tâm đưa con đến tay Từ Lạc.
Trong tã, nhóc con Diệp Lạc Thiên đã tỉnh, mở đôi mắt to tròn đen láy nhìn mẹ mình.
Và rồi, bất giác đưa cánh tay ngẵn ngũn những ú thịt mập mạp ra, túm người Từ Lạc, một bên còn u oa không rõ nghĩa.
Từ Lạc ôm con trai vào lòng, tim muốn tan chảy, có trời mới biết cô nhớ nó và muốn ôm nó đến mức nào.
Cả tuần ở trên đảo chỉ có thể co ro trong hang nhớ con, nhìn con qua điện thoại, cô không khi nào ngừng lo lắng cho con, không biết nó có khóc, có ốm, có được ăn sữa đúng giờ hay không?
Chỉ có trải qua chia lìa tuyệt vọng sâu sắc đến mức đó, mới biết được, thời gian ấm áp an ổn bên cạnh con trai lại trân quý cỡ nào.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ xuyên qua kính chiếu vào trong phòng, trên mặt đất loang từng vệt sáng, cả phòng bệnh ấm áp đến lạ.
Từ Lạc tronh ánh sáng ôn nhu khẽ hôn lên trán con trai nhỏ một cái. Diệp Thành ở trên giường bệnh bên cạnh, nhìn thấy màn này chợt ngây ngốc, anh cảm giác như đang nhìn thấy hai thiên sứ.
Mà hai thiên sứ này, là hai người mà anh yêu thương, muốn che chở bảo vệ cả đời.
Vết thương ở chân không xử lý kịp, bị nhiễm trùng nghiêm trọng, bác sĩ phãu thuật xong, quấn một lớp vải băng dày cộm, tạm thời dặn dò anh không thể đi lại.
Anh gượng ngồi dậy, đưa tay vẫy một y tá tới: "Tìm giúp tôi một chiếc xe lăn."
Y tá hơi ngây ra, "Diệp tiên sinh, vết thương ở chân của ngài hiện tại rất nghiêm trọng, trước mắt không thể..."
"Yên tâm, tôi sẽ không đi lung tung đâu xa," Anh nhìn qua giường của Từ Lạc. "Tôi chỉ muốn qua giường của vợ tôi thôi."
Từ Lạc lia mắt qua lườm anh, "Qua làm gì? Ngại giường em còn rộng quá hả?"
"Anh chỉ muốn ôm em." Diệp Thành cúi đầu có chút tủi thân đáp.
Một lời này của Diệp tổng vừa phun ra, tất cả mọi người trong phòng bệnh từ bác sĩ đến người nhà, bỗng nhiên mặt không nóng cũng đỏ lên.
Đặc biệt là Đặng Đình Phi. Anh sớm đã quen nhìn thấy Diệp Thành bạn thân của anh chỉ một dáng vẻ lạnh nhạt lãnh khốc khi nói chuyện với người khác, thủ đoạn lại có bao nhiêu tàn độc xử lý đối thủ trên thương trường, dù là ai cũng chưa bao giờ động lòng thương tình dù chỉ một chút.
Nhưng anh không bao giờ nghĩ đến hóa ra trước mặt bà xã nhà mình, Diệp Thành thế mà lại còn có một mặt này, khúm núm như cún lớn.
Anh và Lương Minh Phương nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu, ý cười đầy mặt.
Lương Minh Phương ra hiệu để mọi người sớm rời khỏi phòng bệnh. Trả lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng Diệp Thành.
Y tá kia biết không thể thuyết phục kiên định của Diệp Thành, đành phải đỡ anh lên giường của Từ Lạc. Nhanh chóng rời đi. Bằng không cô sẽ được phát cẩu lương thay vì được ăn sáng.
Mọi người đi hết, chỉ còn lại một nhà ba người trong phòng.
"Lạc Lạc." Diệp Thành cuối cùng ôm hai bảo bối của anh, một lớn một nhỏ vào lòng mình, quả thực còn vui sướng hơn cả ký một hợp đồng làm ăn vài chục tỷ, "Ài! Ôm vợ, ôm con mới thích nhất."
"Trẻ con, ấu trĩ." Từ Lạc cười mắng anh. Diệp Thành bật cười nhanh chóng cướp được nụ hôn ấm áp ở khóe miệng của Từ Lạc, sau đó thỏa mãn ôm lấy con trai của mình.
Anh chơi đùa với con trai, hết cầm chân, lại cầm tay con trai, để nhóc con như con chim non tập bay, anh chưa bao giờ nghĩ đùa với con trai lại thú vị như vậy.
Nhóc con Diệp Lạc Thiên thấy ba mình đùa không nhẹ cũng không nặng, hai mắt to tròn nhìn ba ba của nhóc, bất giác giơ chân ngắn đạp tới hõm vai của Diệp Thành.
Diệp Thành phụt cười, "Nhóc con, còn muốn đánh ba con, hứ, còn non nhá." Dứt lời anh đặt nhóc con xuống, để nó đối mặt với Từ Lạc và mình rồi ấu trĩ hỏi: "Nào, nói cho ba xem, con yêu ba hay yêu mẹ hơn?"
Diệp Lạc Thiên không hiểu, chỉ oa một tiếng.
"Hả? Yêu mẹ con sao?" Diệp Thành không cần mặt mũi tự biên tự diễn linh tinh nói: "Hay lắm! Ba cũng yêu mẹ con nhất."
Từ Lạc nhìn hai tên họ Diệp một nhỏ một lớn chơi đùa, bất đắc dĩ chả biết nói gì cho phải. Chỉ là cả mặt cô lúc này ngượng đến đỏ bừng.
Bên ngoài phòng bệnh, Lương Minh Phương và Đặng Đình Phi từ cửa sổ nhỏ trong suốt nhìn thấy cảnh tượng ấm áp bên trong.
Lương Minh Phương nghiêng đầu: "Đình Phi, em sao cảm thấy hai vợ chồng họ từ lúc trên đảo hoang trở về, quan hệ đã tốt hơn rất nhiều."
"Ừ." Đặng Đình Phi gật đầu, "Hai người họ cùng lưu lạc trên đảo, trải qua gian khổ cùng nhau, ắt sẽ nhận ra chân tình."
"Đúng vậy." Lương Minh Phương cũng tán thành lời chồng mình, "Trải qua nhiều thử thách như vậy, lại như kỳ tích mà sống chết cùng nhau, hiện tại đaz đoàn tụ, em nghĩ sẽ không ai chia cắt được hai người đó nữa rồi."
"Có lẽ thế." Đặng Đình Phi cười, xoa đầu vợ mình, "Hai người đó cũng như anh và em, họ rốt cuộc cũng đáp tới bến hạnh phúc rồi."
"Ừ, cuối một nhà ba người cũng đoàn tụ." Minh Phương cười nói với chồng.
Tình yêu đúng là vĩ đại, nếu là thật lòng, thì dù bao thử thách, đến cuối cùng vẫn là trở lại bên nhau.