Từ Lạc và Diệp Thành chính thức ký hợp đồng ở thuê.
Ký vừa xong, Từ Lạc trực tiếp từ tài khoản của mình trả tiền thuê nhà và phí tài sản hai tháng cho Diệp Thành. Diệp Thành nhìn ghi chép chuyển khoản thông báo trên điện thoại, trong lòng không có tư vị cho lắm.
Nhưng bất luận thế nào, khuyên được vợ quay về, đã coi như là một bước tiến quan trọng nhất trong hành trình theo đuổi vợ lần này rồi. Diệp Thành thở dài mà nghĩ.
Ngày đầu tiên quay về Diệp trạch, Diệp Thành bận trước bận sau, anh làm tất cả dọn dẹp phòng ốc, còn hơn là đón năm mới, làm gần một ngày, cuối cùng cũng dọn gần hết đồ xong.
Bản thân Từ Lạc cũng mệt lả, đêm khuya mệt mỏi ngồi liệt trên giường, nhắm mắt ngả xuống giường lâm vào giấc ngủ nặng nề.
Đánh thức cô chính là tiếng khóc của con trai Diệp Lạc Thiên.
Cô vất vả mở mắt, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, nhưng thân thể đã phản ứng run lên theo bản năng. Cô vén chăn, muốn xuống giường ôm nhóc con Lạc Thiên, dỗ nhóc ngừng khóc.
Nhưng là vừa đặt chân xuống đất, một cỗ đau bứt rứt tê tái từ chân truyền thẳng đến não, đau đến mức cô giật mình, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Cô quên mất, hiện tại mình bây giờ vẫn là một con què.
Từ Lạc lò dò một chân nhảy tới trước giường sơ sinh của Diệp Lạc Thiên, nhìn nhóc con không nghe lời này, hận không thể đánh mông nhỏ của nhóc.
Cô vừa ôm lấy con trai, cửa liền bị gõ hai tiếng, bên ngoài vang lên tiếng Diệp Thành, "Từ Lạc à, em sao thế?"
Từ Lạc nghĩ chắc do ban nãy, tiếng khóc của Diệp Lạc Thiên đánh thức người kia, lập tức đáp lại một tiếng, "không có gì, con khóc, tôi dỗ thôi."
" Anh có thể vào không?"
Từ Lạc sửng sốt một chút, "anh vào làm gì?"
Cô vừa dứt lời xong câu đó, cửa không khóa đã bị người bên ngoài đẩy vào. Thân ảnh cao to của Diệp Thành đi vào phòng, anh vưag tiến vào, nhìn đến đầu tiên chính là Từ Lạc.
Diệp Thành từ trong tay Từ Lạc ôm lấy Diệp Lạc Thiên, kỹ năng dỗ trẻ con, đối với Diệp Thành mà nói, hiện tại đã tu luyện vô cùng thuần thục đạt đến cảnh giới level Max. Anh ôm con trai vào trong ngực, nhẹ nhàng lắc lư, ánh mắt lại không rời khỏi người Từ Lạc, dịu giọng nói, " con khóc thì để anh trông con cho, vừa nãy, anh nghe thấy tiếng em kêu đau. Có phải tự xuống giường, động đến chân đau đúng không?"
Từ Lạc không nói chuyện, lặng yên nằm trở lại trên giường.
Nhóc con Lạc Thiên được ba dỗ, ngủ cũng nhanh, ba cậu chỉ đưa một xíu, lại dang chân tay mgur mất tiêu.
Diệp Thành nhẹ nhàng đặt con vào giường sơ sinh, ém góc chăn cho con trai. Làm xong tất cả, anh không rời đi, mà ngồi xuống bên cạnh giường Từ Lạc. "Đưa chân cho anh xem sao."
Từ Lạc nhắm mắt lại, " tôi...thật sự không có sao đâu."
Diệp Thành không nghe lời nói dối của cô, dứt khoát trực tiếp duỗi tay đặt chân Từ Lạc lên đùi mình, thở dài nói, "không được cậy mạnh, dù thế nào, cũng phải đợi cho chân em lành hẳn đã, có biết không?"
Từ Lạc dùng gối ôm bịt mặt, không muốn nhìn thấy anh, hồi lâu, mới buồn buồn mở miệng ừ một tiếng.
Đồng hồ trên tường an tĩnh tua thời gian mà qua lại tích tắc, Diệp Thành dựa theo đề nghị của Bác Sĩ, dùn tay nhẹ nhàng xoa bóp mấy chỗ bị thương nhẹ của Từ Lạc. Động tác của anh rất ôn nhu, không hề cảm nhận được chút cảm giác đau, ngược lại khiến Từ Lạc rất thoải mái.
" Thoải mái chút nào không?" Diệp Thành hỏi.
Từ Lạc đặt gối ôm xuống, cô hơi cau mày, "được rồi, tự tôi biết ấn, anh về ngủ đi, không cần phiền giúp tôi đâu."
" Em cứ ngủ đi." Động tác trên tay Diệp Thành không dừng lại, anh tiếp lời, " không cần để ý đến anh đâu, anh phải ấn giúp em như vậy, thì anh mới có thể yên tâm được."
Từ Lạc muốn thu chân lại, nhưng Diệp Thành lại không cho cô phản đối, cô nổi cáu, "bảo anh về, thì anh về đi, ngoan cố?"
" Lạc Lạc à," Diệp Thành thở dài, ánh mắt tràn đầy hối hận và yêu thương kia, nhìn thẳng vào Từ Lạc, "anh đã nói trước với em rồi mà, trước đây, anh không hiểu được nội tâm của mình, cho nên để lỡ mất em, nhưng mà hiện tại....anh biết, anh thực sự rất yêu em, cho nên anh muốn dùng tất cả của anh đối tốt với em, em hiểu không?"
"Rất yêu sao?" Từ Lạc kinh ngạc cau mày, trong ánh mắt xoẹt qua một tia phức tạp, " anh có biết yêu là gì không? Ở đó mà lải nhải nói yêu?"
" Anh biết." Biểu cảm Diệp Thành vô cùng kiên định, "ngay từ cái ngày em sinh con, ở cửa phòng giải phẫu, anh liền hiểu."
Từ Lạc nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Thành, cổ họng bỗng nghẹn lại, không thể nói được.
" Anh yêu em, không mang theo bất kỳ mục đích nào cả." Ngữ khí của Diệp Thành vô cùng bình thường, nhưng đủ khuấy lên một ngọn sóng lớn ở trong tâm Từ Lạc, "Lúc ở bệnh viện, một khắc đó, em có thể bình an ra khỏi phòng mổ, anh đã quyết định, mặc kệ em muốn coi thường hay chê bai căm hận anh thế nào cũng được, anh cũng phải cướp em trở lại."
Từ Lạc nhìn dáng vẻ của Diệp Thành, trong lòng lộp độp rung động.
Diệp Thành cười khổ nói, " là thật đó, cái khác em có thể không tin, duy nhất chỉ có điều này, Lạc Lạc, anh nói chính là thật.". Truyện Sắc
Từ Lạc hất mặt đi, không muốn nhìn anh, cô sợ mình động lòng.
Diệp Thành thấy cô quay đầu, cũng chỉ có thể khổ sở cười một cái, đặt tầm mắt lên chân Từ Lạc, tiếp tục xoa chân vừa lực cho cô.
Hồi lâu, lúc Diệp Thành cho rằng Từ Lạc đã ngủ rồi, ai mà ngờ, đột nhiên cái gối ôm trong nguvjw Từ Lạc bay tới đập trên người Diệp Thành, Từ Lạc mắng, "tên ngu anh, anh bây giờ muốn gì hả, ở chỗ tôi cứ phiền phiền, anh biết anh làm gì không hả?"
Diệp Thành hơi sửng sốt một chút, "anh biết anh đang làm gì, anh đang theo đuổi lại em, đợi em cho anh một cơ hội."
Từ Lạc túm lấy cái gối khác, lại đánh lên người Diệp Thành, gối ôm rất mềm, dù đánh không đau chút nào, nhưng lại khiến tim anh níu lại, Từ Lạc lớn tiếng, " anh bây giờ đối tốt với tôi mà làm gì, anh nịnh nọt tôi, tốt với tôi? Tại sao trước kia, anh không thể sớm hơn vài năm mà yêu thương, quý trọng tôi đi, tại sao cứ phải để đến lúc tôi rơi vào tuyệt vọng, phải để đến lúc tôi chán ghét anh, quyết định rời xa anh, thì anh lại đối tốt với tôi? Diệp Thành khốn kiếp, anh là tên ngốc, là tên đại ngốc.
Từ Lặc mắng anh tới hai mắt cô cũng đỏ lên, ủy khuất lại phút chốc dâng lên trong lòng.
Diệp Thành mặc cho gối ôm trong tay cô đánh vào người anh, hồi lâu, thế mà trong tim lại nếm trải được mùi vị hạnh phúc, anh cười nói, " Lack Lạc à, em vẫn bằng lòng đánh anh?"
Từ Lạc ngây ngốc, " tôi đánh anh, anh còn vui, anh đừng có ngốc thật nha."
Giọng Diệp Thành nửa vui mừng, nửa run, anh nói, " Em vẫn bằng lòng đánh anh, chứng tỏ em vẫn không có mặc kệ anh, ít ra ở trong tim em, vẫn còn một vị trí nhỏ cho anh, phải không?"
Từ Lạc không còn lời nào để nói, nghiêng người ngủ, miệng lầm bầm, "anh thích nghĩ sao thì nghĩ."
Diệp Thành cười hì hì một tiếng, trong lòng ngập tràn cảm giác ngọt ngào chưa từng có. Thanh âm của anh vui hẳn lên, "mỗi lần em để anh tới gần em thêm một chút, cho dù là ít ỏi thôi, anh cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Anh nói thật đó."
" Được rồi, anh về đi, tôi muốn ngủ." Tù Lạc nhắm mắt chặt lại, đuổi người.
" Anh biết rồi." Diệp Thành gật gật đầu, tay vẫn xoa lên vết bầm trên chân của Từ Lạc, " anh xoa cho em một chút, chờ em ngủ, anh liền đi."
Từ Lạc biết người này chính là ngang bướng cố chấp, nên dứt khoát mặc kệ anh, cô nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.
Hồi lâu sau, xoa bóp chân cho cô xong rồi, anh mới thu tay lại. Nhưng lúc nhìn thấy lông mi Từ Lạc khẽ rung mấy cái, anh biết cô vẫn chưa ngủ.
Nương theo ánh trăng bên ngoài, anh nhìn thấy đôi gò má trắng nõn và góc nghiêng dịu dàng của Từ Lạc. Thật giống như một người sắp chết vì khát, lại được nếm vào một giọt nước mát lạnh, trong lòng anh bất giác dâng lên càng nhiều khát vọng.
Hầu kết anh chuyển động một cái, sau đó do dự mà vươn tay, nhẹ nhàng dùng ngón út thon dài đẹp đẽ của mình, câu lấy ngón út thon nhỏ của Từ Lạc.
Từ Lạc không động đậy, cũng chính là không phản đối.
Cảm giác hạnh phúc trong lòng Diệp Thành vốn chỉ có một chút, nhưng khi ngón út của anh và cô lặng lẽ móc lại với nhau, lúc này trong tim anh hạnh phúc mới triệt để dâng tràn. Trong tim giống như một trời pháo hoa nổ tung rực rỡ, đầy trời, đầy không trung, đầy mặt đất.
Diệp Thành ngồi bên giường rất lâu, một mực mà nhìn ngón út của mình và Từ Lạc móc lại với nhau, anh cười đến ngây ngô.
Tới gần cô ấy, lại tới gần cô ấy thêm một chút rồi.
Anh vẫn chưa bị Từ Lạc phán án tử hình, vậy nên, anh còn có cơ hội.
Chỉ nghĩ như vậy thôi, hạnh phúc cơ hồ đã muốn ngập tràn mà bao phủ lấy anh.
Anh cứ thế mà nhìn Từ Lạc, thấy cô hô hấp nhàn nhạt, hiển nhiên đã trực tiếp đi vào mộng đẹp.
Ém đi góc chăn lại cho cô, trong lòng chợt động, cả người từ từ hướng xuống. Ánh trăng lờ mờ, Diệp Thành ở trên môi Từ Lạc, nhẹ nhàng đáp xuống một nụ hôn.
Cảm giác hôn môi cùng cô, Diệp Thành không biết đã mong nhớ bao lâu. Hôm nay, rốt cục cũng đã có thể thực hiện, anh cảm nhận được, nội tâm khô cằn bấy lâu của mình, giống như nghênh đón được một cơn mưa rào đầu hạ, dễ chịu đến không thể tả.
Anh đứng dậy, nhìn Từ Lạc đã ngủ, thỏa mãn mà mang theo một nụ cười ôn nhu, lặng lẽ nói, "Lạc Lạc, vợ yêu của anh.....ngủ ngon nhé!"