- Đa tạ các vị hôm nay đã tới đây góp vui với chúng ta, hôm nay là ngày tốt, ái nữ của ta đã tìm được phò mã như ý. Hôm nay, nếu có chuyện gì sai sót, mong chư vị bỏ qua! Ta tại đây kính các vị một ly!
Sau khi nói xong, chư hầu đều đứng lên cùng kính rượu với Khánh Vương. Màn tiệc nhảy múa cũng được bắt đầu, Nhã Tịnh chẳng mấy hứng thú. Vậy liền cùng Tư Đồ Kha Luân bàn luận về công việc ngoại giao giữa các nước, đúng như nàng suy đoán. Các nước trước mặt vui vẻ, nhưng phía sau vẫn luôn tranh đoạt lợi ích. Tư Đồ quốc đang muốn kết giao càng nhiều nước để bắt đầu khơi mào chiến tranh. Nhã Tịnh môi nhấp ly rượu, nếu có chiến tranh xảy ra, Khánh quốc với tài nguyên dồi dào rất mau sẽ bị nhắm tới. Nếu giờ nàng cùng Tư Đồ Kha Luân kết giao, vậy sẽ chuyển mục tiêu tới Lang quốc. Tư Đồ quốc sẽ lợi dụng tài nguyên kia, sẽ lấy Khánh quốc làm sân sau và tiến đánh Lang quốc. Nhưng, Lang Minh Triết sẽ không để im như vậy. Nhã Tịnh nghiêng đầu, đúng là nước sâu lại càng sâu. Thảo nào phụ mẫu muốn nàng mau chóng lên kiệu hoa.
Tiệc chóng tàn, Nhã Tịnh thấp thoáng men say, nhìn trăng treo cao hơi lạnh gió đông khiến nàng tỉnh táo ít nhiều. Nhã Tịnh leo lên Tử Cấm Thành, rồi lại lượn lờ ra cổng cung. Đứng từ trên cao, nhìn xuống dòng người tấp nập buôn bán. Đúng là nơi này vui vẻ hơn Lang quốc nhiều, ban đêm cũng không tiêu điều tới vậy!
Một chiếc đèn lồng bay lên, Nhã Tịnh vươn tay ra nhận lấy. Phía dưới là Dạ Nguyệt Tu Kiệt đang ngước nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau. Nhã Tịnh bây giờ mới chú ý tới, trên chiếc đèn kia có một dòng chữ.
"Ái tình tựa mộng,
Xuân hoa thu nguyệt,
Người hiểu ý ta chăng?
Bến xưa thuyền xa,
Còn ta chờ!"
Ái tình như mộng, chẳng hay thật ảo. Qua bốn mùa, nàng vẫn chẳng hiểu tâm ý hắn. Vậy, qua năm này tới năm khác. Nàng vẫn luôn đi tới những bến khác nhau, quên rằng nơi bến cũ vẫn còn hắn luôn chờ. Tình e ấp chẳng nói, bởi biết rằng có nói ra cũng mờ ảo như mộng. Không rõ lòng nàng, không dám nói.
Nhã Tịnh vươn tay, ngồi trên cao thả chiếc đèn bay lên. Y phục xoa hoa, mái tóc bạc phiêu phiêu theo gió. Giây phút yên bình này, nàng không muốn phá vỡ. Nhã Tịnh không phải chưa từng trả lời hắn, nếu như thời gian ở cạnh Dạ Nguyệt Tu Kiệt lâu hơn khi nàng mới qua đây, nàng đã yêu hắn rồi! Bởi, hắn là người khiến nàng có cảm giác an toàn. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn phải lòng người đó. Đứng trước câu trả lời của nàng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt không lựa chọn rời đi nữa, vẫn đứng đó. Tuyết dần phủ lên vai của cả hai người, Nhã Tịnh đung đưa rơi từ thành cao xuống. Vốn dĩ, nàng có thể tiếp đất dễ dàng, nhưng hắn không muốn nàng nhọc. Phi thân lên đỡ nàng, tuyết ở bả vai cả hai đều rơi xuống.
- Chờ đào hoa nở, ta có thể mời nàng cùng ta nhảy một điệu hay không? Ta mới quen một số vị ở Tây quốc, họ có một số điệu nhảy rất đẹp. Nếu nàng không biết, ta có thể dạy nàng!
Nhã Tịnh gật đầu, không nói gì. Dạ Nguyệt Tu Kiệt đáp đất liền thả nàng xuống, sau đó chẳng hề trách mắng nàng chỉ dịu dàng nói.
- Nếu như nàng còn chóng mặt, ta có thể cõng nàng. Trời đã tối, nếu nàng che mặt sẽ không ai nhận ra!
Nàng lắc đầu từ chối, tháo ra những chiếc trâm cài đắt đỏ cùng trang sức tinh tế. Mái tóc bạc nàng vấn bởi một cây trâm gỗ bình thường, nàng bước tới hòa vào đám đông. Mọi người đã quen với nàng, một thân lạc lõng ban đêm như vậy.
- Công chúa, người đã ăn chưa? Trời lạnh như vậy sao không khoác thêm áo bào? Lão có một cái áo đây, vào đây ăn thêm chút mỳ nóng đi!
Phan lão bá bán mỳ thấy nàng lạnh hai má đều đỏ liền xót xa gọi nàng lại, bình thường nàng hay đi dạo phố tiện tay giúp mọi người việc vặt như khi còn ở Vô Tình Sơn Trang nên người dân ai nấy đều coi nàng như con cháu trong nhà. Nhã Tịnh lúc này mới mỉm cười bước tới, Dạ Nguyệt Tu Kiệt vẫn luôn đứng sau nàng, lặng lẽ bảo vệ như nhiều năm trước hắn vẫn luôn âm thầm.
- Đa tạ bá bá, hôm nay con không có mang theo bạc. Mai con trả người nha! Dạ Nguyệt, huynh mau lại đây! Mỳ của Phan lão bá ngon nhất kinh thành đấy!
Phan lão bá nghe vậy, khóe mắt không kìm được vui vẻ.
- Được, không có gì phải gấp cả! Vị công tử đây là, chắc không phải là phò mã con chọn đấy chứ? Hai đứa đẹp đôi đấy!
Nghe vậy, Nhã Tịnh vội nói.
- Lão bá, không phải huynh ấy! Mà bá đừng nói với A Hoa rằng con ăn ở đây mà không rủ muội ấy đấy! Muội ấy dỗi con mất!
- Được, được! Vậy ta làm hai phần! Con và vị công tử này cứ từ từ ăn! Nếu đêm nay lại bị nhốt ở ngoài thì tới nhà Lam bà bà đi! Hôm nay bà bà không đóng cửa đâu, bà bà chắc đoán ra hôm nay con sẽ lại trốn đi chơi!
- Dạ!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt vẫn im lặng không nói, sau khi cùng nàng ăn uống xong liền cùng nàng dạo chợ đêm.
- Ây ya! Công chúa, người xem! Hôm nay chúng ta có món mới này, người muốn thử không?
- Công chúa, ta có cái này hay lắm! Cho cô xem này!
Ai, ai thấy nàng cũng vui vẻ chào mừng. Nhã Tịnh mỉm cười vẫy tay, cùng họ trao đổi. Nhìn nàng như vậy, Dạ Nguyệt Tu Kiệt như trở lại ngày đó nàng còn ở trong Dạ Nguyệt sơn trang cùng đám bằng hữu của hắn vui đùa. Bao nhiêu năm, tính cách của nàng vẫn không thay đổi.
Cuối cùng hai người dừng chân tại một hồ nước, hắn không biết tại nơi này còn có một chỗ đẹp như vậy! Cạnh hồ nước là một cây gạo to lớn. Nàng chợt nói.
- Đây chính là cây gạo cao nhất nơi này, ta rất thích ngồi lên trên đó. Ngủ qua đêm, nếu người còn có việc có thể đi rồi. Đa tạ đã đi cùng ta tới đây!
- Nàng vẫn như vậy, vẫn luôn thân thiện với mọi người. Vậy nàng có thể vui vẻ như vậy cùng ta sao? Để ta ở bên cạnh, giống đám A Hoa? Nàng đang sợ hãi điều gì?
Nhã Tịnh im lặng, cuối cùng lại thở dài một hơi.
- Huynh buông được sao?
- Ta sẽ ở bên muội, cho tới khi muội lên kiệu hoa. Khi ngói vỡ, lúc đó ta sẽ từ bỏ.
Nhìn lên trời cao, mây đen đã che phủ khiến nàng chẳng nhìn ra trăng sao nữa.
- Vậy được, mong huynh nói được làm được!
Nói rồi nàng phi thân lên cao, đứng trên gốc cây đã bị tuyết phủ, Nhã Tịnh tặc lưỡi. Mẫu thân lại cho người phá nhà gỗ của nàng rồi! Buồn chán lại nhảy xuống, nàng vừa chạm chân xuống đất bóng hình quen thuộc đã hiện ra.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhảy theo nàng, mới lên chưa kịp xuống liền thấy một màn kia. Chưa kịp để hắn nhảy xuống, người phía dưới đã hét lên. . ngôn tình hoàn
- Quỳ xuống!
Nhã Tịnh hai đầu gối đều run rẩy quỳ xuống ha ha cười.
- Mẫu thân, người đừng vậy mà! Có gì chúng ta từ từ nói!