Tư Đồ Minh Hạo nghe xong bên môi không thể không nhếch lên nụ cười, thích nàng sao? Ai lại thèm thích nữ nhân thô lỗ không hiểu phong tình như nàng chứ? Ai lại thèm thích nữ nhân thân thể đầy vết sẹo nhưng cứ hễ gặp chuyện vẫn sẽ xông ra làm đầu tàu chứ? Ai sẽ thích một nữ nhân ham mê uống rượu, ham mê ngắm nam sắc, nữ sắc y như kwe biến thái chứ? Ai sẽ thích một nữ nhân ham mê tiền bạc chứ? Ai sẽ thích một nữ nhân dêm nào cũng trèo tường, ánh mắt u buồn nhìn vào nơi phương xa, mưa thì lặng lẽ nhìn màn đêm bên cửa sổ chứ? Ai sẽ thích một kẻ như vậy chứ....
Có lẽ là lâu ngày sinh tình, hình như trong lòng hắn đã nảy lên một hạt giống nhỏ. Hạt giống khiến hắn như kẻ ngốc, rõ ràng đem nàng về đây, dựa vào bản thân có thể lên ngôi cao cho nàng sức mạnh nàng muốn để tiêu diệt kẻ muốn hại nàng, cho nàng tùy ý xây dựng sức mạnh tại nơi này. Tùy nàng lấy vàng bạc chính hắn tích góp nơi đây ăn chơi, tùy nàng muốn quậy thì quậy. Nàng muốn mắng thì mắng, trước mặt hắn, hắn để nàng tùy ý tự do. Không nói ra mọi thứ, chỉ âm thầm cho người chuẩn bị nước ấm khi nàng uống ngắm trăng trở về. Chăn gối cũng là loại thượng hạng tự hắn chọn, sắp xếp bài trí phòng nàng theo ý thích của nàng. Mọi thứ, ngay cả khi nàng uống say mèm sẽ luôn có canh giải rượu sẵn sàng, nàng bị thương sẽ có dược liệu tốt nhất để trị thương. Ban đầu chỉ là lèm theo lời nhờ, cuối cùng lại thành đối đãi thật tâm. Từ khi nào nhỉ? Khi nàng không màng hình tượng chơi bạc cùng đám lính? Hay lhi trong đêm hành quân, nàng sẵn lòng chia nửa con thỏ chính tay nàng nường cho hắn? Hay khi hắn phát hiện nàng ngắm trộm hắn tắm, nàng không ngại ngùng còn ra lời bàn luận sáu múi của hắn?
- Ta không thích nàng.
- Vậy ngươi cho rút những kẻ âm thầm bảo vệ nàng đi?
Hắn vừa nói, mùi chua lan khắp nơi. Hắn ghen rồi, ghen với huynh dệ của mình.
- Ngươi nỡ sao?
Tư Đồ Minh Hạo kia như thừa hiểu tính hắn, môi mỏng nhếch lên, nam nhân kia đành im lặng. Cùng lúc đó, một nam nhân mặc hắc bào xuất thần nhập quỷ đứng bên cạnh Tư Đồ Minh Hạo báo cáo. Hắn vừa nghe xong sắc mặt đại biến.
- Không xong rồi, chúng chọn những binh lính mạnh nhất ra đấu với...
Hắn chưa kịp nói xong, nam nhân kia đã đạp gió mà đi. Tay hắn đã nắm chặt, hắn không thể đuổi theo. Hắn lo lắng đây là kế dương đông kích tây, nhưng trong lòng vẫn không ngăn được trận ê ẩm. Hắn không muốn, thật sự không muốn.
Nhã Tịnh bên này cũng khá chật vật, bọn chúng quá mạnh. Không phải chiêu thức mà là ở thể lực. Mà hai mươi tên, chỉ dồn đánh một mình nàng, Nhã Tịnh vừa phòng bị vừa tấn công cũng không thể ngăn lại được hết chiêu thức. Cũng không thể tránh khỏi ăn chút đau, trận này nàng tính đánh trong một ngày, nhưng có vẻ phải hơn rồi.
Nàng lau vệt máu ở khóe môi, quả như nàng đoán, chúng chỉ nhằm vào một mình nàng, hôm nay nàng khó mà lành lặn rời khỏi đây rồi. Giá như, nàng mang thêm ít thịt thì tốt vừa có đồ ăn bổ sức vừa đánh cũng không tệ. Nàng vừa nghĩ, bản thân vừa theo bản năng tránh khỏi hai cú đấm trời giáng từ đằng sau tới, kiếm đỡ lấy một trủy khác. Chân vừa kịp chạm đất liền phải bật lên vì những kẻ dằng sau có ý gạt chân, ha. Âm mưu đen tối chớ mong huy hoàng, ta đây bà tổ chơi bẩn còn sợ các ngươi sao. Nhắc tới chơi bẩn, nàng đem tay vào túi áo rút ra một nắm bột ném vào không trung. Đám người kia như không sợ mà sừng sững tiếp tục tấn công. Nhã Tịnh nhìn phía dưới đầu chạy qua một ngàn dấu hỏi chấm, đó là thuốc ngủ liều nặng nhất đó?
- Haha, ngươi thật ngây thơ! Chúng ta chính là bách độc bất xâm!
Hay lắm, khỏi chơi bẩn, nàng rút ra một đám phi tiêu phóng tới, chúng bách độc bất xâm thì nàng chơi trò khác. Trần đời này thiếu gì cách chơi bẩn đâu, chỉ sợ người không biết chơi bẩn thôi.
Chúng cũng không có vừa, một tay giữ lấy đao của nàng, mặc cho có đứt vài ngón tay, chân liền đạp vào thân ảnh gầy yếu của nàng. Hai tên đằng sau thấy vậy liền vung rừu đập vào lưng nàng, Nhã Tịnh ngay lập túc hộc máu. Nhưng chưa để nàng đau đớn được bao lâu, tên đá nàng ngay lập tức bay đầu. Hắn quá nhanh, mamng theo sự phẫn nộ kèm sát khí ngập trời cầm thủ cấp tên kia đạp lên.
- Kẻ nào dám làm phu nhân của ta bị thương, kẻ đó hôm nay đừng hòng sống sót.
Nhã Tịnh nhìn lên nam nhân kia, đôi môi còn vương máu khẽ nhếch, huynh đệ nàng đã tới đây rồi. Sớm hay muộn cũng được coi là đúng lúc, nhưng có đôi từ phải sửa lại.
- Ta không phải là phu nhân của ngươi!
Vừa nói nàng vừa vung kiếm xuyên qua tim một kẻ ở đằng sau muốn đánh lén.
- Sớm hay muộn nàng cũng sẽ trở thành phu nhân của ta, còn ngại ngùng gì chứ?
Đây là chiến trường không phải nơi ban phát cẩu lương, phiên hai ngời giữ tự trọng.
- Nhưng trước hết, những kẻ này làm nàng bị thương? Vậy có vẻ nay sẽ là ngày dỗ của chúng rồi!
Nhã Tịnh nhếch môi, điều này thì nàng không cãi, quả thực không cãi.
Nàng cùng hắn tuy chưa từng cùng nhau luyện võ nhưng sự ăn ý kia như ăn vào trong máu, vô cùng mạnh mẽ mà đàn áp đám người kia. Đúng là thêm người thêm sức, hai người vững tin chạm lưng vào nhau. Bọn chúng dù tấn công như nào cũng không thể tách hai người đánh riêng. Nhưng, trận đấu này thật sự tốn sức. Không bao lâu, nàng cùng hắn cũng đã giết được thêm vài kẻ. Nhưng hai mươi kẻ này như được tiêm máu chó vậy, dù có đâm vào vết thương trọng điểm miễn sao không phải trái tim và cho chúng bay đầu chúng vẫn sẽ lao tới. Trâu bò thật, dù có hai người cũng phải sớm xuống sức, nếu để lâu chắc chắn sẽ không ổn. Nhưng quân của nàng lao tới bọn chúng thì cũng chỉ tìm chết.
Chưa suy nghĩ xong, một mũi tên từ nơi nào đó bay tới xuyên qua đầu một tên đang đọ sức cùng nàng. Đây có tính là có quý nhân phù trợ không?