Nhã Tịnh đứng trên cổng thành nhìn người dân buôn bán tấp nập, lúc này nàng mới nhẹ lòng phần nào. Phụ mẫu đã rũ bỏ việc nước, toàn bộ Khánh quốc đã giao vào tay nàng. Nhưng nàng lại đang âm thầm bồi dưỡng nhân tài của hoàng thất, một mặt khác nàng lại cân bằng hai bên văn võ. Một loạt các triều thần có công nhưng lòng không trung, nàng đều cho về quê hưởng tuổi già. Mở lớp dạy chữ, dạy võ khắp nơi, chuẩn bị chiêu tài. Đất nước này có thể tốt hay không, sẽ nhờ vào nhân tài của tương lai. Nàng vì để các vương gia hiểu được người dân, gần với dân hơn đã âm thâm tuyên bố. Sau khi đất nước khôi phục, ba năm sau sẽ cho người dân lựa chọn ra người mà họ tin tưởng nhất làm vua. Chính nàng sẽ đi tới từng địa phương trên Khánh quốc, một phần để tìm người tài, một phần để cho người dân bỏ phiếu. Sau đó lựa chọn ra người được bầu nhiều nhất! Đương nhiên, toàn bộ sẽ là phiếu kín. Mặc kệ nam hay nữ, nghèo hay giàu. Chỉ cần qua 15 tuổi, sẽ có thể bỏ phiếu. Và mỗi người chỉ được một phiếu, nếu có gian lận, phiếu lập tức sẽ bị hủy!
Nàng vừa dứt lời, toàn bộ các Vương gia lập tức mở kho cứu tế cho người dân, giảm bớt gánh nặng lên quốc khố.
Nhưng vì để tránh cho đám người kia liên kết với những thương gia hòng chuộc lợi, nàng cũng đã ra một số lệnh đi kèm.
Phần khác, nàng muốn đi quanh Khánh quốc dẹp nốt đám người của Hắc các! Sau đó mới có thể thoải mái hơn.
Đương nhiên, nàng cũng phải trả nợ cho những người đã giúp nàng!
Vàng bạc nàng tích góp cả đời đều tiêu tán, Nhã Tịnh ăn không ngon, ngủ không yên. So với thất tình, thất tiền có mức sát thương cao hơn đối với nàng.
Nhìn từng xe vàng bạc rời đi, nàng cắn chặt khăn tay. Ôi, tiền ta!
Nhưng, nàng dù sao cũng không ngờ được rằng, mùa xuân năm thứ 2 sau chiến loạn. Một loạt các bản tấu mang theo chữ ký của gần như toàn bộ người dân từ khắp nơi dâng tới mong rằng nàng sẽ trở thành Nữ đế. Chẳng để nàng từ chối, người dân đã cùng nhau tụ tập trước cổng cung, dâng sớ lên mong cầu nàng lên ngôi.
Nhã Tịnh nhận được tin liền tiến tới trước cổng thành, đối diện với người dân. Mọi người vừa nhìn thấy nàng liền quỳ xuống.
- Nữ đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Nhã Tịnh vừa nghe vừa nơm nớp lo sợ.
- Đa tạ các vị đã tin tưởng ta, tuy rằng Khánh quốc chúng ta đã trải qua nhiều đại loạn. Nhưng là ta vẫn hiểu rõ, bản thân ta chẳng phải một công chúa thật sự, chẳng phải hoàng thất chân thật. Việc các vị tin tưởng ta, ta vô cùng biết ơn. Nhưng là, ta còn trẻ, còn nhiều thiếu xót. Ta không dám đứng trên vương vị kia, trong hoàng thất còn nhiều người tài. Ta tin sẽ có người tốt hơn ta, dẫn dắt Khánh Quốc trở nên tốt đẹp hơn!
Không sai, dễ gì bắt nàng làm vương. Nàng vẫn đem lòng yêu bầu trời xanh kia, chờ khi Khánh Quốc tìm được người tài nàng sẽ rời đi. Chiến đấu với đám người Hắc các kia, trả lại một thế giới tươi đẹp hơn. Nói trắng ra, nàng muốn đá đít Hắc các để chiếm lấy thị trường lớn hơn, làm một phú bà đệ nhất!
Tình yêu cái quần, nàng bật chế độ hận đời để yêu tiền. Hai lần lên xe hoa, hai lần chút nữa thì nàng về chơi với diêm vương. Từ giờ, ai mà còn dám nói yêu nàng. Nàng nhất định sẽ giết tên đó!
Bô lão kia nghe vậy liền đứng lên, đôi tay đầy nếp nhăn khẽ run.
- Bẩm người, đây là hi vọng của toàn thể người dân chúng thần. Mong người có thể xem xét! Nếu không có người, chúng ta không biết có thể sống tốt được như bây giờ hay không, nếu không có người, dân đen chúng ta chắc cũng chẳng còn sống được bao lâu. Nếu không phải chiến loạn, thì sẽ là ma túy hủy hoại đi đất nước này! Chúng thần không có ý định ép buộc người, nhưng đây là toàn bộ người dân ở khắp nơi tại Khánh quốc tin tưởng người. Với chúng ta, người chính là hoàng tộc Khánh quốc! Vậy nên, xin bệ hạ hãy lên ngôi!
Ông lão vừa nói xong liền quỳ xuống, không kịp để nàng chống đỡ. Bên dưới cũng hô vàng lên.
- Xin bệ hạ hãy lên ngôi!
- Đa tạ các vị!
Nhã Tịnh quỳ xuống đáp lễ!
Bị dồn vào đường cùng, nàng chỉ có thể nghe theo ý dân. Tạm thời lên ngôi, nhưng nàng yêu cầu, đại lễ lên ngôi của nàng sẽ chỉ dừng lại ở đại lễ tế trời! Sau đó là miễn thuế thêm một năm cho người dân. Tiền để trả cho các quan lại trong năm đó sẽ do chính nàng chi trả!
Nhưng những vị quan sau khi được nàng chọn lọc lại nguyện không nhận bổng lộc trong một năm. Thấy vậy, Nhã Tịnh tuy biết hơi hèn nhưng nàng lại như mở cờ trong bụng.
Nhã Tịnh đưa tiểu Bảo trở về cung, mong rằng sau này có thể giúp ích cho Khánh quốc. Ít nhất cũng có thể cho tiểu Bảo một chức quan nào đó, tùy theo năng lực của thằng bé. Nàng cũng cho gọi A Hoa và Diễm An trở về.
Có lẽ, cuộc sống hạnh phúc nàng mong muốn không sớm thì muộn sẽ bắt đầu thôi!
- Đã lâu không gặp! Nhã Tịnh!