“Thế anh đã thay thuốc xong chưa?”
“Còn chưa xong.”
Nguyễn Kiều đã hiểu.
Đây là vừa chuẩn bị thay thuốc, kết quả cô tới, vì thế lại vội vội vàng vàng đem theo cái tay chuẩn bị thay băng xuống dưới này đón cô.
Sau khi vào văn phòng, Nguyễn Kiều nhanh chóng xếp đồ ăn cho Hoắc Nam Châu. Hoắc Nam Châu cũng bình tĩnh mà ăn bữa tối, tay phải bị thương nên anh chỉ có thể lấy tay trái cầm cái muỗng, thế nên thỉnh thoảng có chút khó khăn, chỉ có thể bỏ cái muỗng xuống. Cũng vì lý do này mà đến khi Nguyễn Kiều xem qua, Hoắc Nam Châu đang ăn rau dưa đã buông hộp cơm xuống.
Người đàn ông rũ đôi mắt xuống, đẩy hộp cơm đến một bên, bắt đầu tháo băng gạc ra.
Vết thương ở tay phải của anh nhìn qua vẫn nghiêm trọng, băng gạc dính thịt phải bóc ra, ánh mắt vô tình lướt qua, Nguyễn Kiều liền không nhịn được mà xuýt xoa một chút. Tay Hoắc Nam Châu dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua cô: “Cô đang đau thay tôi à?”
Nguyễn Kiều thoải mái ngồi xuống trước mặt anh: “Tôi nhìn thôi cũng thấy đau.”
Hoắc Nam Châu ừ một tiếng, đem băng gạc ném vào thùng rác. Một tay vặn cồn khử trùng ra, chất lỏng bên trong bắn tung tóe lên trên mu bàn tay, đang có lẽ anh đang định đổ thuốc lên chỗ bị thương, nhưng vì dùng tay trái làm, thế nên động tác có chút ngượng ngịu, đổ hết lên tay.
Hoắc Nam Châu hơi nhăn mi lại.
Nguyễn Kiều bị hoảng sợ, mau chóng cầm lọ thuốc còn hơn non nửa kia: “Tôi giúp anh, bôi thuốc nhanh nhanh chút.!”
Nguyễn Kiều nhét toàn bộ khăn ướt vào tay Hoắc Nam Châu, đôi mắt Hoắc Nam Châu nhìn thấy, sau khi nói cảm ơn xong thì dùng khăn ướt lau chất lỏng cồn i-ốt màu vàng bị dính trên áo đi.
Nhưng đã dính vào rồi thì lau như thế nào cũng không được, áo sơ mi trắng bị dính màu, nhìn qua có chút bẩn thỉu.
Hoắc Nam Châu đứng từ trên sô pha lên, chiếc áo hơi ướt dính lên da thịt ở trên bụng nhỏ, để lộ ra hình dáng cơ bụng. gần như lập tức hấp dẫn ánh mắt Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều mở to hai mắt nhìn, sau rồi lại chột dạ mà di chuyển tầm mắt.
Có vẻ như Hoắc Nam Châu vẫn chưa phát hiện ánh mắt của cô, nhìn Nguyễn Kiều nói: “Tôi đi thay quần áo, cô chờ một lát.”
Bình thường, Hoắc Nam Châu sẽ nghỉ ngơi ở công ty, tự nhiên phòng nghỉ cũng phóng có quần áo sạch sẽ, anh tìm một chiếc áo sơ mi trắng ra để thay, nhưng chiếc cúc ở cổ áo lại chưa đóng vào, để hờ hững lộ ra xương quai xanh lấp ló bên trong. Anh đi đến trước mặt Nguyễn Kiều, lúc cúi người ngồi xuống, tầm mắt Nguyễn Kiều vừa lúc rơi vào chỗ cổ áo, ánh mắt đảo qua một lượt cơ ngực người đàn ông.
Nguyễn Kiều: “……”
Mẹ nó, thế nào lại đột nhiên nhìn cơ ngực Hoắc Nam Châu chứ.
Nguyễn Kiều lại yên lặng dịch chuyển tầm mắt. Thời điểm cô còn đang phân vân, không biết có nên đứng dậy đi về không thì Hoắc Nam Châu lại rất tự nhiên mà đưa bàn tay bị thương giơ tới trước mặt Nguyễn Kiều, nhìn đôi mắt mê man của cô gái nhỏ, anh bình tĩnh nói: “Không phải em nói giúp tôi sao? Làm phiền rồi.”
A.
Vừa mới bản thân mình còn nói, muốn giúp người ta.
Nguyễn Kiều đi tới phía trước ngồi xuống, lưng hơi cúi cúi, đầu tiên là làm sạch tay mình, rồi lại dùng miếng bông nhẹ nhàng chấm chấm lên vết thương. Nguyễn Kiều nhìn miệng vết thương trên tay Hoắc Nam Châu, ánh mắt nhịn không được nâng một chút, ai ngờ ánh mắt vừa lúc chạm vào đối phương. Nguyễn Kiều sửng sốt một chút, sau khi nhìn ra chỗ khác thì thấp giọng hỏi: “Không đau sao?”
“Vẫn chịu được.”
Tuy ngoài miệng thì nói thế, nhưng nghe giọng là cô cũng biết không ổn rồi.
Thật cẩn thận băng bó cho Hoắc Nam Châu một lần thật tốt, thậm chí còn thắt thêm cái nơ con bướm. Hoắc Nam Châu thấy động tác của cô lưu loát, băng bó cũng rất có khinh nghiệm, ánh mắt lóe lên một chút, giọng nói nghe không rõ cảm xúc chỉ hỏi: “Nhìn động tác của cô, xem ra rất quen thuộc?”
“Cũng bình thường thôi, trước kia người trong nhà cũng hay bị thương, nên học được.”
Người trong nhà mà Nguyễn Kiều nói tự nhiên không phải người nhà họ Nguyễn, mà là các tiền bối ở thiên sư môn, nếu phải ngoài giải quyết công chuyện, việc nhỏ thì không đáng nhắc tới, nếu khi gặp ác quỷ, đảm bảo bản thân an toàn mà lui tự nhiên không đơn giản. bị thương vẫn là nhỏ, chỉ sợ đến mạng người cũng không giữ được thôi. Ở trong ấn tượng Nguyễn Kiều, có vài vị trưởng bối cực kỳ yêu thương cô vừa đi đã không còn có trở về.
“Được rồi, nghe theo lời dặn của bác sĩ là được. Thời gian không còn sớm, tôi phải đi trước.”
Nhìn dáng vẻ lúc Trình Huyền đi cũng không giống kiểu sẽ còn quay lại, Nguyễn Kiều cũng không nghĩ sẽ ở văn phòng Hoắc Nam Châu thêm lúc nữa. Mà Hoắc Nam Châu nghe vậy cũng không ngăn cô, ngược lại còn xách áo khoác lên, gật đầu nói: “Tôi đưa em về.”
Nguyễn Kiều theo bản năng ánh mắt nhìn tay anh: “Anh còn có thể lái xe à?”
Hoắc Nam Châu: “Có tài xế.”
Nguyễn Kiều a một tiếng, ngẫm lại lại lắc đầu: “Mà không phải bây giờ cũng đến mười giờ rồi sao? Anh tài xế đưa tôi về rồi lại phải đưa anh về, như thế không phải sẽ lãng phí thời gian lắm sao.”
Động tác Hoắc Nam Châu khựng lại một chút, giọng nhạt nhạt: “Tôi cũng về nhà, nhà ở Tây Lâi.”
Nguyễn Kiều: “……”
Nguyễn Kiều rất là xấu hổ ho khan một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Tuy rằng rất nhiều lần ngồi xe Hoắc Nam Châu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Kiều nhìn thấy tài xế Hoắc Nam Châu. Cô có chút hiếu kỳ, sai khi lên xe đã chào hỏi với tài xế, cười tủm tỉm hỏi: “Anh tài xế, người làm nghề như anh, mỗi tháng được bao nhiêu tiền lương nha?”
Người lái xe có vẻ khá thích cô gái nhỏ Nguyễn Kiều này, Nguyễn Kiều xinh đẹp, lúc nói chuyện cười rất ngọt ngào, rất dễ gây thiện cảm. Người lái xe cũng cười nói thật: “Có năm vạn, đến lúc đó còn có thưởng cuối năm, Hoắc tiên sinh rất hào phóng.”
Nguyễn Kiều gật đầu.
Điểm Hoắc Nam Châu rất hào phóng này cô khá đồng ý. Nếu không thì lúc này cô cũng không ở tại Vọng Tây Lâu.