Không lâu sau, ba cô cũng mất tích.”
Điều này có chút khác so với cốt truyện của “Thiên kim thật đã trở về.”
Trong tiểu thuyết gốc có nhắc đến ba mẹ của Nguyễn Kiều là ba mẹ Trần, sau này hai ông bà hình như qua đời vì tai nạn, còn Trần Diệu bị người đòi nợ đánh gãy một chân.
Tiểu thuyết viết rằng Trần Diệu nghiện cờ bạc, nợ mấy trăm triệu tiền cho vay nặng lãi không trả được.
Nhưng mà…
Nguyễn Kiều không nhịn được lại nhìn kỹ tướng mạo của Trần Diệu.
Trần Diệu có ngoại hình thuộc dạng đẹp trai, khuôn mặt dần trở nên góc cạnh, mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, hoàn toàn là tướng mạo của một người ngay thẳng.
Nhìn thế nào cũng không giống người sẽ nghiện cờ bạc.
Nguyễn Kiều chuyển sự chú ý từ ba mẹ ruột của nguyên chủ sang Trần Diệu, tò mò hỏi: “Chắc bây giờ anh đã tốt nghiệp đại học rồi nhỉ? Làm công việc gì vậy?”
Trần Diệu thấy Nguyễn Kiều khá tự nhiên.
Trong phim truyền hình, cảnh người nhà nhận nhau thì cả hai bên đều phải có chút bối rối và căng thẳng, nhưng ở nhà họ Trần này, chỉ có ba mẹ anh ấy là bối rối và căng thẳng. Thậm chí vì sự tự nhiên của Nguyễn Kiều mà ba mẹ anh ấy giờ cũng bình tĩnh hẳn.
Với Nguyễn Kiều cứ như thể đã quen biết nhau từ lâu, lúc này chỉ là ăn một bữa cơm gia đình mà thôi.
Trần Diệu còn chưa kịp mở miệng, ba mẹ anh ấy đã vui vẻ nói với giọng trò chuyện với họ hàng trong nhà: “Anh trai con bây giờ mở một công ty nhỏ, tự làm ông chủ rồi!”
Mí mắt Trần Diệu hơi giật, trước khi ba mẹ nói tiếp thì anh ấy đã dứt khoát ngắt lời họ, tự mình chủ động giải thích: “Một công ty trò chơi, lập cùng với bạn học đại học. Em thích chơi trò chơi không? Dạo này bọn anh làm một trò chơi nhỏ, rất thú vị. Là loại giải đố thám hiểm, nếu em thích thì cũng tiện thể cho bọn anh chút phản hồi.”
Mắt Nguyễn Kiều sáng lên: “Không vấn đề!”
Ăn xong một bữa cơm, lại trò chuyện một lúc, lúc kết thúc mới khoảng một giờ.
Ba mẹ Trần bảo Trần Diệu đưa Nguyễn Kiều về nhà, lúc đầu Nguyễn Kiều định từ chối, nhưng thấy Trần Diệu có vẻ muốn nói gì đó nên không nói thêm nữa.
Gọi xe cho ba mẹ Trần về nhà, Trần Diệu liền đi cùng Nguyễn Kiều chậm rãi về phía khu nhà Cẩm Đường.
Đi được hơn nửa đường, trên đường đi vừa khéo có rất nhiều cửa hàng nhỏ, đủ loại đồ ăn vặt và bánh ngọt. Trần Diệu do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi vào mua rất nhiều cho Nguyễn Kiều.
Gặp ánh mắt ngạc nhiên của Nguyễn Kiều, trên mặt chàng trai nở nụ cười nhàn nhạt: “Hồi trước lúc đi học, các bạn nữ trong lớp anh đều rất thích ăn bánh ngọt và hồ lô, hy vọng em cũng thích.”
Trần Diệu thật lòng thích Nguyễn Kiều.
Mặc dù hôm nay anh ấy và Nguyễn Kiều mới chỉ gặp nhau lần đầu.
Nhưng ấn tượng mà Nguyễn Kiều mang lại cho anh ấy lại rất tốt, cô lễ phép, tự nhiên, đối xử với ba mẹ anh ấy càng kiên nhẫn.
Ngay cả Nguyễn Phỉ, đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng anh ấy, sống dưới sự bảo bọc của ba mẹ anh ấy suốt hai mươi năm cũng chê bai thân phận của ba mẹ, nhưng Nguyễn Kiều thì không.
“Khi có được cách liên lạc của em, anh đã rất do dự, không biết có nên làm phiền em hay không.” Trần Diệu nhẹ giọng nói: “Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như anh đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn. Cảm ơn em, ba mẹ anh hôm nay rất vui.”
“Khách sáo thế làm gì, anh không phải anh trai em sao?” Nguyễn Kiều xua tay: “Ba mẹ anh cũng là chú dì của em.”
Nguyên chủ rất coi trọng tình cảm gia đình, trước kia vì ba mẹ nhà họ Nguyễn mà cái gì cũng có thể không cần. Nếu biết vẫn có người nhớ đến cô ấy, thương yêu cô ấy, chắc cô ấy cũng sẽ rất vui.
Đưa Nguyễn Kiều đến cổng khu nhà, Nguyễn Kiều định hỏi Trần Diệu có muốn lên ngồi chơi không thì ánh mắt liếc thấy Hướng Tuyền sống đối diện.
Hôm nay là thứ bảy, Hướng Tuyền không phải đi làm, anh ta đang đứng ở phòng bảo vệ của khu nhà nói chuyện phiếm với bác bảo vệ. Nhận ra ánh mắt của Nguyễn Kiều, anh ta cười hiền lành chào cô.
“Cô Nguyễn buổi trưa tốt lành.”
“Anh Hướng buổi trưa tốt lành.” Nguyễn Kiều đứng bên cạnh Trần Diệu, cũng không có ý định giới thiệu Trần Diệu với Hướng Tuyền, chỉ cười hỏi: “Anh Hướng sao lại đứng ở đây? Ăn cơm chưa?”
“Chưa, tôi đang đợi bạn gái.”
Bác bảo vệ nghe vậy cũng không nhịn được cười: “Bạn gái anh Hướng là cô giáo dạy nhạc, xinh lắm. Nghe nói năm nay ăn Tết là hai người sẽ tổ chức đám cưới phải không? Đến lúc đó nhất định đừng quên phát kẹo mừng cho chúng tôi nhé.”
Nguyễn Kiều cười tươi đáp: “Vậy tôi xin một phần, không quá đáng chứ?”
Cười nói với Hướng Tuyền và bác bảo vệ một lúc, bạn gái của Hướng Tuyền vẫn chưa đến, Nguyễn Kiều liền chủ động đề nghị đi trước.
Trần Diệu định rời đi, nhưng Nguyễn Kiều đã nắm chặt lấy cánh tay anh ấy.
Theo tầm mắt của cô gái, từ góc rẽ xa xa đi đến một người phụ nữ dáng người cao ráo, trông cô ta khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc một chiếc sườn xám màu đỏ nhạt, tóc dài được búi lên, để lộ ra khuôn mặt trái xoan.
Cô ta là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân có dáng vẻ thanh lịch, khí chất phi phàm.
Nhưng Trần Diệu chỉ nhìn cô ta một cái, rồi lại tập trung sự chú ý vào Nguyễn Kiều.
Anh ấy thấy những ngón tay nắm lấy cánh tay mình của Nguyễn Kiều rất mảnh khảnh, các khớp ngón tay dường như vì dùng sức mà trắng bệch. Chuyện gì thế này?
Anh ấy nhìn sang mặt Nguyễn Kiều, cô gái mím môi, trông có vẻ nghiêm túc, nhưng trong đôi mắt đó lại ẩn chứa sự vui mừng rõ ràng.
Trần Diệu: “?”
Lúc này, Nguyễn Kiều vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Cái gì gọi là không tốn công mà vẫn có được, chẳng phải chính là lúc này sao!
Người phụ nữ đi tới trước mặt này trong mắt người khác có lẽ xinh đẹp đến mức muốn nâng niu, nhưng trong mắt Nguyễn Kiều, cô ta chỉ là một cục đen sì, toàn thân đều bị hắc khí bao phủ, hắc khí nồng đậm hoàn toàn che khuất khuôn mặt cô ta.