Mục lục
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Nam Châu liếc anh ta: “Trường cấp hai Yến Kinh đã đổi địa điểm rồi. Cậu có ngốc không đấy?”
Trình Huyền: “Có phải vậy không? Tôi đâu có học cấp hai ở trong nước.”
Trình Huyền trợn mắt, không để ý đến ánh mắt hơi cụp xuống của Hoắc Nam Châu như đang suy nghĩ điều gì. Sau đó, Hoắc Nam Châu cầm điện thoại lên tìm kiếm trên mạng, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Kiều đang nghiên cứu bùa tụ âm, giọng lạnh nhạt không có cảm xúc, như chỉ đơn thuần trình bày một sự việc: “Ký túc xá của trường cấp hai Yến Kinh trước đây là một nghĩa trang.”
Nguyễn Kiều: “…”
Trình Huyền: “…”
Nguyễn Kiều hít vào một hơi, có vẻ không thể tin nổi: “Hồi trước tôi học cấp hai cấp ba đều có học sinh đồn ký túc xá ở đó vốn là nghĩa trang. Kết quả đều là giả.”
Trình Huyền cũng nói theo: “Thật khéo, sau khi tôi về nước học cấp ba, trường cũng đồn như vậy. Còn nói trong ký túc xá của chúng tôi có một phòng ký túc xá luôn để trống, nghe nói có một học sinh chết trong đó.”
Nguyễn Kiều nghe vậy, mắt sáng lên, vỗ tay: “Có phải học sinh đó treo cổ tự tử không? Và vừa khéo là vào kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nên suốt bảy ngày không có ai phát hiện ra có người chết trong ký túc xá. Mãi đến khi kỳ nghỉ kết thúc, các học sinh khác trong ký túc xá mới quay lại.”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy!”
Nguyễn Kiều một lần nữa cảm thán: “Thật là giống nhau y hệt.”
Hoắc Nam Châu: “…”
Hoắc Nam Châu nhìn hai người như đắm chìm trong suy nghĩ của mình không thể tự thoát ra, cau mày định đi về phía sau nhưng thấy Trình Huyền quay đầu lại, tò mò hỏi anh: “Nam Châu, trường cấp ba của cậu không có tin đồn này sao?”
Nguyễn Kiều cũng chớp mắt: “Hai người không học cùng trường cấp ba à?”
Hoắc Nam Châu: “…”
Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng tin đồn thực sự có.
Và ngay cả chi tiết cũng giống hệt nhau.
Hoắc Nam Châu mặt không biểu cảm: “Không biết.”

Nguyên nhân khiến Trình An Tuấn bị âm khí xâm nhập đã tìm ra, tiếp theo là cách giải quyết. Nguyễn Kiều đưa ra một vài lời khuyên đơn giản, một là để Trình An Tuấn chuyển trường, hai là để dương khí của Hoắc Nam Châu và Trình Huyền giúp chế ngự bát tự của Trình An Tuấn, ba là đổi tên.
Vợ chồng Trình Lệ nghe vậy, vung tay, ba cách cùng dùng.
Nhưng bây giờ đã muộn, cách thứ nhất và thứ ba đều không khả thi. Vì vậy, Hoắc Nam Châu và Trình Huyền ngồi trong phòng Trình An Tuấn, Trình Huyền sau khi không còn chuyện gì trong lòng thì cả người đều trở nên thoải mái hơn, chân bắt chéo lên cao, chân chồng lên chân kia lắc lư, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa đối diện, tò mò hỏi: “Nguyễn Kiều thực sự coi cậu là tài xế à?”
Trời đã quá muộn, Trình Lê chuẩn bị phòng khách cho Nguyễn Kiều, bây giờ Nguyễn Kiều đã nghỉ ngơi trong phòng khách.
Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của cô gái khi đến bên anh hỏi anh ta tài xế ở đâu, Trình Huyền không khỏi bật cười. Ước chừng Hoắc Nam Châu lớn đến vậy rồi là lần đầu tiên bị người ta coi là tài xế, cảm giác này hẳn cũng khá mới lạ.

 

Thấy Hoắc Nam Châu không nói gì, Trình Huyền tiếp tục nói: “Thực ra cậu không cần phải có ý kiến lớn với Nguyễn Kiều như vậy, tình hình hôm nay cậu cũng thấy rồi. Cô ấy có bản lĩnh thật sự. Này, lần trước khi cô ấy bán bùa hộ mệnh, tôi đã mua hơn chục cái, để lại một cái cho cậu.”

Trình Huyền lấy bùa hộ mệnh ra khỏi túi, mặc dù anh ta mua nhiều nhưng lúc này chỉ còn lại hai cái. Ném bùa hộ mệnh vào lòng Hoắc Nam Châu, anh giơ tay lên dễ dàng móc sợi dây đỏ, sợi dây đỏ quấn hai vòng trên ngón tay anh, chiếc túi gấm xinh đẹp treo trên đó.

Trình Huyền giải thích: “Thực ra hôm nay cái gì mà Đạo trưởng Thái Vân cũng đã đưa cho Tuấn Tuấn một bùa hộ mệnh nhưng chẳng có tác dụng gì. Nếu không phải lúc gió âm thổi tới, tôi kịp thời đổi bùa hộ mệnh thì tối nay cậu có thể không gặp được Tuấn Tuấn nữa rồi. Dù sao thì bùa hộ mệnh này cũng đã cứu mạng Tuấn Tuấn.”

Hoắc Nam Châu cụp mắt xuống.

Ngũ quan của anh trong môi trường hơi tối trong phòng có vẻ không thật lắm, dường như rất mơ hồ. Trông có vẻ hờ hững nhưng thực ra ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc túi gấm quấn quanh đầu ngón tay. Nhớ lại dáng vẻ Nguyễn Kiều trên xe như một cô bé lắm mồm, Hoắc Nam Châu đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai đến kinh ngạc: “Một cái bao nhiêu tiền?”

Trình Huyền: “Rẻ lắm, chỉ sáu nghìn tệ. Mua nhiều Nguyễn Kiều còn tặng thêm một cái nữa.”

Hoắc Nam Châu: “…”

Trình Huyền không để ý đến biểu cảm của người đàn ông, chống cằm tự lẩm bẩm: “Chỉ sáu nghìn tệ đã cứu mạng Tuấn Tuấn. Cậu biết cái tên Đạo trưởng Thái Vân khốn kiếp đó đưa ra giá bao nhiêu không? Chỉ cần ông ta có thể giải quyết vấn đề bát tự nhẹ của Tuấn Tuấn, chúng tôi sẽ trả cho ông ta ba trăm vạn. Kết quả thì sao? Thứ gì chứ!”

Trình Huyền nói xong thì phấn khích, lại móc túi ra: “Nhìn cái này!”

Ánh mắt của Hoắc Nam Châu theo ngón tay anh ta nhìn lại, chỉ thấy trong tay Trình Huyền đang cầm một chiếc túi gấm quen thuộc. Với thị lực cực tốt của Hoắc Nam Châu hoàn toàn có thể nhìn rõ trên chiếc túi gấm có một đôi uyên ương đầu đội hoa đào.

Chính là bùa đào hoa mà Nguyễn Kiều lừa anh ta mua.

Hoắc Nam Châu không khỏi day day huyệt thái dương, giọng điệu vốn lạnh nhạt bộc lộ chút bất lực: “Cậu mua của Nguyễn Kiều à?”

Trình Huyền: “Đúng vậy, cái này gọi là bùa đào hoa. Mặc dù tôi cũng không có ý định tìm bạn gái nhưng tôi không thể mua tặng cậu sao. Nguyễn Kiều nói, đến lúc đó cậu treo trên tường nhà mình là được, để chiêu đào hoa. Vừa khéo bà cụ nhà các cậu ngày nào cũng thúc giục cậu, cơ hội không phải đã đến rồi sao?!”

Hoắc Nam Châu mặt không biểu cảm: “Cảm ơn nhưng không cần.”

Mặc dù Hoắc Nam Châu đã từ chối nhưng Trình Huyền vẫn cứng rắn nhét bùa đào hoa vào tay Hoắc Nam Châu, vội vàng quay lại bên cạnh Trình An Tuấn ôm lấy đứa cháu trai của mình: “Cầm lấy, biết đâu lại dùng được. Nói mới nhớ, đứa cháu trai của cậu, chính là Hoắc Minh Trạch, không phải nói là sắp đính hôn với cô gái nhà họ Nguyễn sao? Khi nào thì diễn ra?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK