Ngày khi tượng Thần Bùn xuất hiện, bến đò vịnh Lão Ngưu giống như bị vỡ tổ.
"Thần Bùn đến rồi! Thần Bùn đang đuổi theo!!!"
"Mau trốn đi ——"
Mọi người đều tỏ vẻ sợ hãi, những người tị nạn trước đó còn do dự không muốn lên thuyền liền lao về phía thuyền như điên. Giữa ánh lửa hừng hực, không ngừng có tiếng rơi xuống nước. Ván cầu bến đò chật chội, có người đi thẳng từ bãi đá tới khoang đò, còn có những người đứng ở mép sông thì bị người từ phía sau ép thẳng xuống sông Hoàng Hà.
"Đừng đẩy, đừng đẩy, sắp rơi xuống nước rồi." Giữa tiếng nước bắn tung tóe, người rơi xuống Hoàng Hà vừa hét lên vừa liều mạng đẩy về mạn thuyền.
Những người từ phía sau lao lên thuyền không để ý tới thứ gì hết, mà giẫm lên tay những người đang bám vào mạn thuyền để chen lên.
Còn có người dứt khoát giẫm lên đầu người vất vả lắm mới chui ra khỏi Hoàng Hà mà xông lên thuyền.
Chiếc thuyền neo đậu ở bến đò vịnh Lão Ngưu không phải là một chiếc thuyền lớn.
Quá nhiều người chen chúc lên đò cùng một lúc, trong sông Hoàng Hà, trọng tâm của đò thay đổi bắt đầu lắc lư. Những người chen lấn lên thuyền trước tỏ ra bất mãn vì sợ thuyền chìm, bọn họ đẩy những người đang chen lên thuyền mà hét lớn, muốn dân tị nạn phía sau chuyển sang đò khác.
Ào —— ào ——
Giữa âm thanh của sông Hoàng Hà, một lớp bùn dày đột nhiên xuất hiện trên ba người tị nạn bị thương nặng đang nằm dở sống dở trên bãi biển Hoàng Hà.
Bùn nhanh chóng bọc lên trên, bọc ba người còn sống còn thở nhưng chưa chết.
Ba người kia dự cảm mình sắp chết, phát ra một tiếng hét dữ dội từ trong cổ họng, một đôi tay liều mạng cố gắng loại bỏ bùn đất trên người.
"Không ổn rồi, lốp bùn đã xuất hiện!" Một tay Thẩm Phú Dũng cầm dây thuyền, một tay cầm mái chèo, vẫn đang quát mắng mọi người không được ép người khác chen xuống. Cậu ta nghe được tiếng thở hổn hển quái dị ấy, quay đầu nhìn lại, vừa thấy ba người sống ấy bị bùn bao bọc, nhất thời sắc mặt thay đổi, hét lên một tiếng cũng không quản phía sau còn có bao nhiêu người chưa chen lên thuyền mà huơ mái chèo đẩy thuyền ra khỏi bến đò.
Hai người trẻ tuổi còn lại thấy thế cũng không dám chậm trễ, cũng dốc hết sức chèo thuyền.
Ngay cả những người đã lên thuyền cũng dùng tay chèo, sợ hãi một cách khó hiểu muốn đẩy thuyền rời bờ càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt.
"Chờ chúng tôi với, chúng tôi còn chưa lên thuyền, chờ chúng tôi ——" Mấy chục người chen chúc trên bờ có gần một nửa chưa lên thuyền, những người phản ứng nhanh đã bắt đầu kéo các thuyền khác trong bến đò bằng đôi tay run rẩy. Những người phản ứng chậm thì sợ hãi gào thét tại chỗ.
Có điều đúng lúc này, trên đùi của những người tị nạn chưa lên thuyền ở bến đò vịnh Lão Ngưu, bùn đã tan chảy một nửa bên ngoài quần bông thật dày giống như giẫm vào trong bùn, rồi lan từ dưới lên trên.
Khi trên đùi xuất hiện bùn, những người này có người liều mạng, nhào xuống nước, có người nổi điên lấy tay tách ra.
Ba người bị thương nặng nằm trên bãi biển Hoàng Hà là những người đầu tiên có vết bùn trên người, bọn đã bị bao bọc toàn thân giống như ba "phôi bùn" nằm ngang trên bãi biển. Khi lớp bùn bao bọc người sống, một âm thanh ùng ục như đầm lầy vang lên, từ trong lớp bùn hiện ra một pho tượng bằng đất sét cười kỳ lạ.
Trong nháy mắt, trên bãi Hoàng Hà đã có thêm vài pho tượng đất sét đang mỉm cười, mỗi pho tượng đất sét quay về một hướng khác nhau, nhìn chằm chằm vào một người sống đang vùng vẫy.
Người sống bị pho tượng đất nhìn lom lom di chuyển càng lúc càng chậm, chưa đầy một hơi thở đã bị bùn nuốt chửng.
"Mẹ ơi ——" Những người chen chúc trên thuyền khóc nức nở gọi to: "Con của tôi."
Giọng khàn khàn, rõ ràng lần chen trước đó đối phương không thể kéo người thân của mình lên đò.
[Người chơi Vệ Ách gặp phải quỷ quái "Thần Bùn bãi Đại Ngưu"]
Trên bảng điều khiển đã tắt âm thanh nhắc nhở, lời nhắc của hệ thống trở nên cực kỳ ngắn gọn và biến mất trong nháy mắt.
Vệ Ách đang ở gần mũi tàu, giữ thăng bằng giữa những va chạm dữ dội của thân tàu.
Chỉ trong chốc lát, trên bãi bến đò không còn một người sống sót nào —— chỉ có vỏ bùn đầy đất và tượng bùn. Kiểu giết của "Thần Bùn bãi Đại Ngưu" được những người tị nạn nhắc tới quả thực không thể tưởng tượng nổi: Chỉ cần bị Thần Bùn đuổi kịp, người sống sẽ bị bùn đất bao bọc biến thành bùn đất.
Sau đó Thần Bùn sẽ chui ra khỏi cơ thể của những người đã biến thành tượng đất.
Từng pho tượng đất đứng ở bờ sông, khuôn mặt tượng đất được những ngọn đuốc rơi trên đá chiếu rõ ——
Cũng không biết làng nào thờ phụng tượng thần.
Tượng đất được phủ trong chiếc áo choàng sặc sỡ thông thường.
Đôi mắt tô bằng sơn đen, chẳng phân biệt được lòng trắng của mắt, nhìn đăm đăm vào những người sống chen chúc trên thuyền.
Cái miệng đỏ tươi nứt ra, nụ cười làm cho người ta sợ hãi.
Tượng đất rải rác bờ sông, dưới mỗi tượng đất đều là một vỏ bùn hình người bị bọc trong bùn, ngực xác bùn bị thủng một lỗ lớn.
[Cách... cách giết người của mấy thứ này quá đáng sợ.]
[Nếu bị một tượng đất đuổi kịp, chết một người thì sẽ có thêm một pho tượng đất mới... Shhh, làm sao có thể trốn thoát được đây?]
Phòng livestream cũng bàng hoàng trước cảnh tượng kỳ lạ này.
Ánh mắt của Vệ Ách liếc nhìn tất cả Thần Bùn thì mới thoáng buông lỏng —— tốc độ giết người của những Thần Bùn này tuy nhanh còn quỷ dị, nhưng tất cả Thần Bùn đều ở trên bãi sông. Không một pho tượng nào tiếp xúc với Hoàng Hà, một số ít người tị nạn nhảy xuống sông không có dấu hiệu bị bùn bao bọc.
Chẳng trách những người tị nạn này bất chấp nguy hiểm cũng phải vượt sông vào ban đêm.
Thần Bùn không thể qua sông nên đã cản trở cách giết người của "Thần Bùn bãi Đại Ngưu"?
Vài tên dân chạy nạn giãy dụa trong nước Hoàng Hà liều mạng vung hai tay, có vài người bị dòng sông Hoàng Hà chảy xiết làm chìm xuống. Mấy tên dân tị nạn ấy vừa giãy dụa, vừa hét về phía bến đò: "Cứu mạng... người tốt bụng trên thuyền cứu tôi một mạng đi... làm ơn, làm ơn mà..."
Trên đò không ai nhúc nhích, vài tên thanh niên liều mạng chèo thuyền, hận không thể cách xa Thần Bùn càng xa càng tốt, ai sẽ sẵn lòng quay lại cứu người.
Những người may mắn chen lên thuyền đều run lẩy bẩy, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào tượng đất trên bờ, không ngừng thúc giục: "Mau chèo mau chèo mau chèo đi."
Đúng lúc này thuyền va phải vật gì đó ở sông Hoàng Hà, đột nhiên vang lên một tiếng nặng nề.
Cả chiếc thuyền xoay tròn trong nước Hoàng Hà, nghiêng ngay giữa vịnh.
Người trên thuyền bất ngờ chưa kịp đề phòng, hoảng sợ hét toáng lên. Toàn là nhờ vào sức của thanh niên dẫn đầu Thẩm Phú Dũng, gặp nguy không loạn đẩy mái chèo sang một bên, mạnh mẽ ngăn thân thuyền bị lật. Lúc này mọi người trên thuyền mới không bị ngã nhào xuống sông Hoàng Hà.
"Quỷ tha ma bắt, xui quá!" Thẩm Phú Dũng mắng to, đồng thời ra lệnh cho người trên thuyền đừng ngớ ra tìm chết, rồi ngồi xuống nhìn thuyền.
Thẩm Phú Dũng là người đầu tiên ra mặt lại có chút năng lực chỉ huy và tổ chức, giữa tiếng mắng to của cậu ta, người chen lên thuyền không còn chen chúc một cách bừa bãi nữa mà ngồi tách ra cạnh nhau.
Trọng tâm của thân thuyền cân bằng, nhưng sau đó có một chuyện còn đáng sợ hơn xảy ra.
Dù bọn họ có chèo như thế nào, con thuyền vẫn lệch khỏi hướng ban đầu một cách kỳ lạ.
"Tôi đã nói rồi, đây là ma nước bịt mắt thuyền, cần có người sống dẫn đường sang sông." Giữa những giọng nói hoảng loạn, Lý Thúy Hoa vừa bế con trên lưng vừa hét lên. Thần Bùn vừa xuất hiện, thoạt nhìn Lý Thúy Hoa hệt một người phụ nữ nông thôn cõng một đứa bé trên lưng, nhưng đi đứng lại rất nhanh nhẹn thoăn thoắt.
Đám người vừa hét lên, cô ta liền đứng dậy, khi đứng lên còn không quên chộp lấy "người dẫn đường sang sông" mà mình nhắm tới.
Đám đông tràn lên, dồn những người ở gần thuyền nhất lên thuyền, Lý Thúy Hoa và cụ ông bị cô ta tóm được đều bị bao bọc, chen lên thuyền.
Vốn dĩ mọi người vẫn còn nghi ngờ lời "oan hồn che mắt mũi thuyền" của Lý Thúy Hoa.
Lúc này, khi có người ở trên thuyền, dù chèo thế nào thì thuyền cũng sẽ chệch hướng, những gì Lý Thúy Hoa nói bỗng trở thành nguyên tắc vàng.
"Tôi không làm được, tôi không làm được." Lúc này, cụ ông cũng biết mạng sống của mình đang bị đe dọa bèn lắc đầu như trống bỏi: "Tôi không biết bơi, tôi không làm được..."
Cũng may lúc lên thuyền, đám người chen chúc đã đẩy cụ ông và Lý Thúy Hoa ra xa. Lúc này cụ ông bị đám người chen lấn giữa khoang thuyền, sợ người khác ném mình xuống, vừa gào vừa tóm lấy hai người bên cạnh. Cụ ông sợ bị ném xuống sông nên lực gồng lên, kéo hai người một bên nghiêng ngả.
Thân thuyền chen chúc quá nhiều người có thể giữ thăng bằng lại lắc lư.
... Thằng cha già bất tử này.
"Ông à, coi như ông cứu mạng mọi người đi." Lý Thúy Hoa thầm rủa trong lòng, ngoài mặt lại cố gắng khuyên nhủ. Cụ ông có lòng cầu sinh mạnh mẽ, tóm lấy hai người mặc hai người kia mắng chửi tung nắm đấm nhưng vẫn không chịu buông ra. Nếu tiếp tục lắc lư, thuyền sẽ bị lật, những người khác sợ ném chuột vỡ đồ, không ai dám lôi kéo cụ ông nữa.
Tuyến thuyền bị lệch rất nhiều, cứ tiếp tục thì cũng sẽ va vào đá ngầm trong vịnh, hoặc bị cuốn trôi về bãi sông nơi có Thần Bùn bãi Đại Ngưu.
"Một lũ hèn nhát." Thẩm Phú Dũng đang chèo thuyền ở phía sau thuyền, mắng vài câu, tinh mắt thấy một người vừa nhảy xuống sông Hoàng Hà lúc nãy đang ở rất gần, còn đang vùng vẫy tuyệt vọng nên liền chỉ huy chèo thuyền về phía người nọ.
"Anh bám vào thuyền khi đến bờ, chúng tôi sẽ kéo anh lên, nghe chưa?" Thẩm Phú Dũng cầm mái chèo chỉ vào người trong nước.
Thấy người nọ liều mạng gật đầu, khi thuyền đến gần một chút, có người ném sợi dây từ thuyền về phía anh ta, để anh ta có thể kéo dây thừng và bám vào mũi thuyền.
Lý Thúy Hoa đang cõng con thở phào khi thấy có "người dẫn đường sang sông", cô ta không khỏi thò đầu nhìn người được kéo đến mũi thuyền làm người dẫn đường sang sông. Đúng lúc này, thân thuyền rung chuyển —— đầu tiên Lý Thúy Hoa cảm thấy trên lưng chợt nhẹ, dây quấn quanh đứa bé bị cắt đứt trong chớp mắt. Ngay sau đó có một lực truyền đến từ phía sau.
Lý Thúy Hoa chỉ kịp "Ahh!" một tiếng liền nhào ra khỏi mũi thuyền, ngã vào trong nước Hoàng Hà.
Mà "ào" một tiếng, người vừa tuyệt vọng gật đầu, bằng lòng bám vào mũi thuyền, chỉ vì một cơ hội sống sót đã bị tóm lên thuyền, ném vào vị trí Lý Thúy Hoa chiếm trước đó.
Một giây trước còn ngâm mình trong Hoàng Hà, một giây sau đã bị nắm cổ áo xách lên thuyền.
Người sống sau cái chết mở to mắt, không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.
Tình thế thay đổi quá nhanh, đừng nói người trên thuyền, ngay cả khán giả trong phòng livestream cũng ngớ người ra.
Một chút nước sông dính trên tay áo khoác bông nhỏ giọt xuống tấm ván mũi tàu, chỉ thấy thiếu gia nhà giàu âm trầm nãy giờ đứng ở đầu thuyền. Một tay ôm đứa con của Lý Thúy Hoa, một tay xoay dao với ánh sáng lạnh lẽo, sông Hoàng Hà chảy xiết, thân thuyền lắc lư nhưng cậu trai lại giống như bị đóng đinh ở mũi thuyền.
Mặc cho thuyền lắc lư như thế nào, vẫn vững vàng như đang đứng trên đất bằng.
Gương mặt xanh trắng hơn người thường được ánh đuốc lập lòe rọi sáng, đôi lông mày dài và môi mỏng, bệnh tật lại lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Thẩm Phú Dũng hít một hơi khí lạnh, vừa nãy cậu trai nhìn như sinh ra trong một gia đình giàu có này lên thuyền, không giẫm ván thuyền mà đi thẳng đến mũi thuyền, cậu ta liền nhìn ra người này vẫn có chút tài nghệ. Không ngờ không phải chỉ có tài nghệ, mà thân thủ còn rất tốt. Quả nhiên tính tình cũng là có thù tất báo ——
Khi người bình thường thấy một người mẹ bế con sẽ theo bản năng thông cảm đôi phần, mà cậu lại ngược lại, cắt vải tóm lấy đứa bé, đá người mẹ xuống nước, một loạt động tác nhanh như chớp. Chờ mọi người kịp phản ứng, Lý Thúy Hoa đã ngâm mình trong sông Hoàng Hà
"Thiếu gia nhà giàu" bế con của Lý Thúy Hoa, hệt như bế một con chó, nếu tâm trạng không tốt thì có thể giết chết. Lý Thúy Hoa đạp nước trong Hoàng Hà mấy lần, cố gắng ngoi đầu lên, cô ta nắm lấy ván thuyền cố gắng trèo lên nhưng lại bị cậu hất tay ra, đóng đinh ở mũi thuyền. Ngay sau đó, chân giày vải đen liền giẫm lên.
"Dám tính kế bổn thiếu gia làm người dẫn đường sang sông, cái mạng này của cô đêm nay cũng đừng hòng nghĩ tới nữa."
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua mu bàn tay của Lý Thúy Hoa, cô ta hét thảm một tiếng, tay còn lại đang bám vào thuyền đau đến nỗi cào vào tấm ván gỗ.
Trên đò im thin thít, phòng livestream cũng không có một bình luận.
Bọn họ từng thấy Vệ Ách ra tay tàn nhẫn, nhưng chưa bao giờ thấy mặt tàn nhẫn máu lạnh của cậu, nhất thời họ không phân biệt được đây là diễn hay là thật.
Ánh lửa lắc lư ở mũi thuyền, đuốc cháy kêu lách tách chiếu sáng mũi giày vải đen của cậu trai.
"Cậu... cậu nói khùng nói điên gì thế." Tay bị đóng ở mũi thuyền, đau đến gần như ngất đi, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cậu trai. Lý Thúy Hoa rùng mình, biết rằng kế hoạch ban đầu của cô ta đã bị người khác phát hiện, thử thăm dò của mình đã đụng phải một kẻ khó chơi còn rất tàn nhẫn. Song vào thời điểm này, Lý Thúy Hoa cắn chết cũng không chịu thừa nhận chuyện này, chỉ cầm lấy ván thuyền thét chói tai: "Tôi, tôi có quen biết cậu đâu mà tính kế cậu khi nào..." Cô ta hét lên thảm thiết, nhìn sang những người khác trên thuyền: "Tôi..."
"Tôi đã nói với mọi người cách sang sông, nhưng tôi cũng muốn mọi người sang sông an toàn mà!"
"Mọi người trên thuyền, tôi là vì tốt cho mọi người..."
"Tôi chưa bao giờ có ý hại người. Tôi chỉ muốn mọi người sang sông an toàn, xin hãy cứu mạng của tôi, tôi còn có con nhỏ chưa tới một tuổi còn đang cần sữa ——"
Cô ta bật khóc, đứa bé bị bắt trong ở trong tay "thiếu gia" nhà giàu, hệt như mẹ con đồng lòng, cùng nhau cất tiếng òa khóc.
Phòng livestream đang sợ hãi trước cách ra tay tàn nhẫn của Vệ Ách, lúc này mới tỉnh táo lại.
Khán giả nghe thấy Lý Thúy Hoa cắn chết không chịu thừa nhận, còn đang than thở khóc lóc làm như mình tốt lắm, mọi người lập tức lo lắng —— Vệ Thần ra tay tàn nhẫn nhưng trước tiên Lý Thúy Hoa tính kế trước, khi cô ta bắt người khác chết, vì sao không nghĩ tới mình cũng sẽ bị ném xuống nước làm "người dẫn đường sang sông".
[Người trên thuyền không ngu đến mức tin mụ đàn bà độc ác này chứ.]
[Yên tâm đi, dân tị nạn chạy nạn, quan tâm đến mạng sống của bản thân hơn màng tới cái chết của người khác.]
[Ai nói tới việc "người dẫn đường sang sông" để người khác chết thay thì người đó xuống, thật công bằng.]
[Vệ Thần ra tay hơi tàn nhẫn, nhưng cũng do con mụ này để mắt tới Vệ Thần trước, đổi trắng thay đen.]
Phòng livestream phẫn nộ nhưng từ xưa đến nay, tiếng khóc của trẻ sơ sinh và người mẹ luôn dễ gây được sự đồng cảm. Nghe tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ và tiếng khóc thảm của người mẹ, nhiều người tị nạn trên thuyền đều tỏ vẻ không đành lòng. Bên trái khoang thuyền, một người phụ nữ tị nạn đang ngồi ôm con, không dám lên tiếng đồng tình liền thấp giọng nói: "Sao cô ấy có thể làm hại người chứ, cô ấy cũng có ý định tốt muốn cứu mạng người mà."
Cô ta nhỏ giọng nói, nhưng dường như cậu trai xuất thân từ nhà giàu rất thính tai.
Cô ta vừa dứt lời, một thanh đao đã sượt qua cổ của người phụ nữ, mang theo một vệt máu nhỏ cắm vào mạn thuyền.
Người phụ nữ bế đứa trẻ bình thường cũng là một người đàn bà quê mùa lắm lời, không có kiến thức gì, cùng lắm là có chút thương cảm với đứa bé. Gió lạnh lướt qua cổ, cô ta còn chưa nhận ra đó là gì, mãi đến khi cảm thấy lạnh ở cổ và dính máu trên đầu ngón tay, mới sợ hãi hét lên, ôm con vào lòng chen vào đám đông trong khoang thuyền.
Âm thanh trên thuyền lập tức ngưng bặt.
Mọi người hoảng sợ nhìn chằm chằm cậu trai đứng ở mũi thuyền, giẫm lên lưỡi đao.
Cậu chậm rãi quay đầu lại, mặt trắng môi mỏng, tuấn tú vô cùng, nhưng ra tay lại tàn nhẫn, ánh mắt liếc đến ai cũng giống như rắn độc bò qua. Mọi người run rẩy, không dám hó hé một câu nào nữa.
Trên bảng điều khiển, những ấn tượng về cậu không ngừng hiện lên.
"Còn không chèo thuyền là muốn cho Thần Bùn trên bờ làm tượng đất sao?" "Thiếu gia nhà giàu" ở đầu thuyền âm trầm nói.
Mấy thanh niên trai tráng đang chèo thuyền rùng mình, mỗi người đều ra sức chèo. Những người khác ngồi dựa vào mạn thuyền, cũng không dám chậm trễ, vội lấy những gì mình có để chèo.
Lý Thúy Hoa bám đầu thuyền còn đang gào khóc thảm thiết. Thề rằng mình chưa bao giờ làm hại ai, là cậu trai hại cô ta.
Cô ta khóc lóc kể lể, nhưng người trong thời loạn lạc sợ kẻ hung tàn. Thiếu gia nhà giàu phía trước rõ ràng có thù với cô ta, trong tay lại có đao thật, thực sự có thể ra tay độc ác. Cả một thuyền tị nạn không dám lên tiếng chất vấn Vệ Ách, chứ đừng nói đến việc đồng tình với Lý Thúy Hoa.
Thậm chí còn có người nơm nớp lo sợ, khuyên Lý Thúy Hoa ở mũi thuyền: "Em gái à, nếu chồng em là lính trên sông chắc em biết rõ hơn những người khác về dẫn đường sang sông đúng không."
Một tay Lý Thúy Hoa đã gần như sắp thành đồ bỏ đi, cô ta bám vào tấm ván gỗ của mũi tàu, bị nước sông cuốn đến nỗi lạnh cứng còng cả người, xém nữa đã trôi đi, nhưng cô ta lại không dám buông mũi thuyền, chỉ có thể dùng tay siết chặt dây thừng vốn định ném cho dân tị nạn dưới sông, sợ rằng mình buông tay ra sẽ bị cuốn trôi.
Cô ta nghe người trên thuyền nói như vậy, sắc mặt chợt thay đổi, cao giọng hét lên:
"Lũ sói mắt trắng mấy người —— mấy người không có ý tốt muốn hại chết tao, nếu tao chết thì mấy người cũng đừng hòng sống!"
"Lũ xấu xa đáng bị ngàn dao chặt thành từng khúc! Tao có chết cũng kéo bọn mày xuống nước thành ma sông!"
"Bọn mày đừng hòng sống."
Trước đó cô ta vẫn còn là một người phụ nữ quê mùa đáng thương và ngốc nghếch, nhưng khi nghe việc cô ta sắp làm người dẫn đường sang sông thì lập tức trở mặt, biến thành một người phụ nữ chanh chua độc ác.
Những người tị nạn trên thuyền đều bị bộ mặt thật của cô ta làm kinh sợ.
Người vừa lên tiếng càng rụt về phía sau, mở to mắt, dập đầu nói: "Em, em gái à người hướng dẫn sang sông là em nói... Không phải là bám đầu thuyền, sang sông thôi sao? Chỉ cần em liều mình dẫn mọi người vượt sông là con của em cũng có thể sống đúng không?"
Anh ta vừa nói, ánh mắt ác độc của Lý Thúy Hoa lập tức nhìn thẳng vào anh ta.
Cánh môi màu tím đen mấp máy, định chửi rủa thì thuyền đã chèo đến giữa sông, vịnh Lão Ngưu chợt rung chuyển, nước xung quanh thuyền dưới ánh lửa đổi màu. Ùng ục ùng ục, nước đen dâng lên.
Vẻ mặt của Lý Thúy Hoa ở mũi thuyền thay đổi, gào rống điên dại: "Để tôi lên —— để tôi lên —— mau để tôi lên!"
Tác giả có lời muốn nói:
Các nhân vật phản diện sẽ có cả nam và nữ, già và trẻ, bao gồm mọi giới tính và mọi lứa tuổi, từ chối mọi định kiến giới ~
Kiến thức phổ cập: "lính sông" không phải lính theo nghĩa hiện đại, mà là một loại hệ thống nghĩa vụ quân sự phòng thủ trên sông trong xã hội phong kiến, là một trong những hệ thống bóc lột thời cổ đại mà quyền lực hoàng gia áp bức bóc lột những người lao động. Đó là một hệ thống phải bãi bỏ, phải phê phán.
Lính sông thời phong kiến bị ép lao động ở Hoàng Hà, có nhiều lính đào ngũ. Tỷ lệ tử vong rất cao.
Sau khi xây dựng đất nước, để tôn trọng người quản lý sông Hoàng Hà, chế độ lính sông đã được tổi tên thành hệ thống "công nhân sông", những người quản lý sông Hoàng Hà gọi là "công nhân sông". Dưới sự quản lý của Ủy ban sông Hoàng Hà.
Sau khi xây dựng đất nước không còn nghề và danh hiệu "lính sông" nữa mà mà tồn tại mãi mãi trong quá khứ như một mặt tối của xã hội cũ đáng bị phê phán.
·
Ngoài ra, điều quan trọng cần đề cập là hầu hết các "lính" trong xã hội phong kiến không liên quan gì đến binh lính theo nghĩa hiện đại, lính cổ đại đa phần tượng trưng cho việc bị áp bức bóc lột.