Tằng Dũng Tử, Phó Đại Sinh, Cẩu Oa Tử và dân tị nạn thức dậy bên đống lửa ấm áp. Đại thiếu gia xuất thân bất phàm kia ném hai viên đá lửa quả nhiên không tầm thường.
Đống lửa được bỏ thêm đá lửa lách tách cho đến rạng sáng ngày hôm sau, đến sáng sớm ngọn lửa vẫn còn cháy.
Một toán người vô cùng kinh ngạc đều cho rằng đây là kỳ vật mà thiếu gia mang theo bên người.
Đại thiếu gia không biết tên họ còn đang nhắm mắt thiền định, bọn Phó Đại Sinh cũng không dám quấy rầy đại thiếu gia mà rón rén đứng dậy, tìm đồ ăn có thể làm đồ ăn sáng trên bãi sông —— khi qua sông, tất cả mọi người đều ngâm trong sông.
Lương khô đã ngâm trong sông Hoàng Hà.
Lương khô mang theo ra ngoài đa phần là bánh bao khô, bánh mì. Sau khi ngâm nước Hoàng Hà tất nhiên không thể ăn được nữa.
Tất cả đều đã bị nhừ trong bọc vải hết rồi.
Cũng may khi bọn Phó Đại Sinh chạy nạn đã có kinh nghiệm sinh tồn phong phú, bọn họ đào rất nhiều loại rau dại khô dưới cỏ và bụi rậm bên bờ sông Hoàng Hà, còn bắt được một số cá nhỏ từ vùng nước nông của sông Hoàng Hà. Chỉ là vịnh Lão Ngưu nước sâu eo hẹp, cá có thể lấy lên không nhiều lắm, cũng không có nhiều loại rau dại có thể đào được.
Hơn chục người tản ra kéo hồi lâu, gom lại chưa đến một túi vải.
Lúc này có vài viên đá bay qua từ phía sau còn nhanh hơn mũi tên, bắn trúng vài con chim nước đã sợ hãi bay lên vào sáng sớm.
Chim nước vỗ cánh, rơi từ giữa không trung xuống bãi cát và sỏi trên bãi sông.
Bọn Phó Đại Sinh, Vương Tú Cần nhanh chóng đi nhặt lên con chim bị đánh rơi.
Vệ Ách không có thời gian để đối phó với đám người tị nạn này.
Cậu đi vài bước dọc theo bãi sông, cẩn thận tìm kiếm manh mối dưới ánh sáng mờ ảo trên mái nhà. Sau một đêm trôi qua, mọi thứ ở sông Hoàng Hà đã bị cuốn trôi sạch sẽ, ngay khi mặt trời mọc, âm khí còn sót lại trong vịnh Lão Ngưu dường như đã biến mất sạch sẽ. Xem ra đêm qua, Thẩm Phú Dũng nhắc tới "từ xưa đến nay chưa bao giờ sang sông Hoàng Hà vào ban đêm" quả thật có đạo lý.
Sông Hoàng Hà ban ngày an toàn hơn nhiều so với ban đêm.
Khi Vệ Ách dọc theo vịnh Lão Ngưu tìm kiếm một đoạn rồi trở về, bọn Ngưu Đản đã nấu một nồi rau rừng và nướng cá nhỏ từ sông Hoàng Hà. Vệ Ách thấy bọn họ trực tiếp múc nước sông vịnh Lão Ngưu đã từng có người chết, rồi bắt đầu nấu cháo thì khóe mắt hơi nheo lại.
Thẩm Phú Dũng quan sát vẻ mặt của cậu, thấy đại thiếu gia khoanh tay, âm trầm nhìn bọn Tằng Dũng Tử, Tam Cẩu Oa đang múc nước sông Hoàng Hà.
Cậu ta đoán do xuất thân của đại thiếu gia, ghét bỏ nước sông Hoàng Hà có người chết, thức ăn nấu không sạch sẽ.
Thẩm Phú Dũng đoán ra vẻ ghét bỏ của đại thiếu gia, quả nhiên là cậu ấm trong biệt phủ.
Trong Hoàng Hà có người chết thì sao, nước Hoàng Hà này đã cuốn trôi người chết từ lâu rồi. Vả lại dù người chết có nằm la liệt, một khi đói lả, không có lương thực cũng phải cố mà ăn.
Thẩm Phú Dũng nghĩ tới đây vẫn đặc biệt có chừng mực để người ta nhổ lông lấy máu mấy con chim nước, sau đó đốt lửa nướng thay vì hầm trong nồi, đỡ phải chướng mắt đại thiếu gia.
Một làn khói bếp lượn lờ bốc lên bên bờ sông. Thẩm Phú Dũng xử lý bữa sáng một cách đàng hoàng, Vệ Ách rời mắt, nhìn về phía trước bãi sông vịnh Lão Ngưu —— vịnh Lão Ngưu là một hẻm núi có địa hình kỳ lạ, hai bên bờ đều là vách núi dốc đứng, thế vách núi hiểm trở, chỉ có một vòng bãi sông đầy cát dưới lòng đất.
Vạn Lý Trường Thành cổ kính nằm vắt qua dầm đất sét vàng ở đầu này và pháo đài vịnh Lão Ngưu thấp thoáng trên vách núi.
Dù là sáng sớm, pháo đài vịnh Lão Ngưu vẫn vô cùng yên tĩnh, để lộ ra một điều gì đó bất thường.
—— vịnh Lão Ngưu bên này có thể xây dựng pháo đài lớn như vậy, và có thể thấy thấp thoáng làng Lão Ngưu, cho thấy rõ trước đó lẽ ra ở đây có vận tải đường thuỷ khá tốt. Đây là khu vực giao thông đường thủy quan trọng và khu vực biên giới quan trọng, ban đêm phải có người đóng quân ở pháo đài vịnh Lão Ngưu và Vạn Lý Trường Thành, nhưng đêm qua dân chạy nạn ở dưới vách núi gào rống hồi lâu, vậy mà làng vịnh Lão Ngưu lại chẳng có phản ứng gì cả.
Buổi tối, còn có thể giải thích rằng, sau khi trời tối người trong pháo đài và làng liền đóng chặt cửa, không muốn đối phó với những "thứ" có thể đi lên từ dưới sông.
Song đến hừng đông, vẫn yên tĩnh như vậy, ngay cả tiếng gà gáy thường có ở nông thôn cũng không nghe thấy.
Kỳ lạ thật.
Vệ Ách ngẩng đầu nhìn làng vịnh lão Ngưu một lúc, càng nhìn càng mơ hồ cảm nhận bầu không khí im lặng như tờ.
Cậu nhìn chằm chằm vào pháo đài vịnh Lão Ngưu có hơi lâu, bọn Phó Đại Sinh, Tằng Dũng Tử cũng cảm thấy có điều gì đó là lạ. Toán người vừa nãy còn đang nói chuyện đôi câu lập tức im bặt, vừa nấu rau dại trong nồi, vừa thấp thỏm nhìn về phía vịnh Lão Ngưu trước mặt.
Vệ Ách ngoành đầu lại, lạnh lùng ra hiệu, ý bảo mọi người đang làm gì thì tiếp tục làm.
Toán dân tị nạn không dám gây rắc rối cho cậu, vội nhanh tay dọn dẹp.
Sau bữa sáng qua loa, hơn chục người tị nạn thu dọn đồ đạc của mình, trông mong nhìn Vệ Ách. Bọn họ có lòng đi theo vị đại thiếu gia thân thủ bất phàm này, nếu trên đường gặp phải quỷ quái cũng có người ra tay, nhưng lại sợ mình theo sau sẽ chọc giận vị chủ nhân khó đoán này, sợ cậu sẽ phi đao giết mình và người khác.
Thẩm Phú Dũng và Lưu Tam Ngưu chân chó thì chân chó thật, nhưng trước đây cả hai cũng là thành viên của toán dân tị nạn.
Cả hai thấy quần áo bọn họ rách rưới, túm lấy góc áo nhìn sang bên này, không khỏi có chút thương xót với đồng loại.
Lưu Tam Ngưu không dám liều lĩnh cầu xin Vệ Ách bèn nói quanh co, lựa lời hỏi: "Bẩm thiếu gia, tiếp theo cậu định đi đâu?"
Vệ Ách hơi nghiêng đầu, vô cảm nhìn sang Lưu Tam Ngưu.
Ánh sáng buổi sáng ở vịnh Lão Ngưu không được tốt lắm, khi đại thiếu gia liếc sang, xương mày hiện ra bóng mờ, lộ ra vẻ không vui.
Cậu ấm của gia đình giàu có, ghét nhất là tôi tớ không biết cao thấp, dám lắm mồm hỏi chuyện của chủ nhân.
Trái tim Thẩm Phú Dũng hẫng một nhịp, vội mắng Lưu Tam Ngưu: "Chuyện của thiếu gia, cái ngữ như anh có thể hỏi tới à?!"
Phòng livestream: "..."
Phòng livestream vốn nghe thấy Lưu Tam Ngưu hỏi đi đâu, trái tim thoáng chốc đập nhanh —— hệ thống không cung cấp nửa tấm bản đồ cho người chơi vào phó bản, nên chẳng biết mình đang ở đâu, làm sao có thể biết kế tiếp phải trốn đi nơi nào? Nhưng nếu không nói nên lời thì dễ bại lộ vấn đề hơn.
Ai ngờ phòng livestream còn chưa lo lắng quá một giây đã nghe thấy Thẩm Phú Dũng quát lớn.
[...]
[Thực ra thì bản thân Vệ Thần cũng không biết phải đi đâu bây giờ đúng không?]
[Vệ Thần: Nói ra thì đằng ấy có thể không tin, nhưng yêm cũng không biết yêm muốn đi đâu.]
[Chắc Vệ Thần cũng cảm động lắm rồi, ở đâu mà tìm ra được thằng bạn diễn tốt đến vậy.]
[Cậu ấy chẳng cần diễn, chỉ cần nhờ vào trí tượng của người khác thì đã tự diễn như thật, tui còn bị thuyết phục nữa là.]
[Thân phận này của Vệ Ách tốt thiệt á bây, không nói gì hết chỉ cần chường mặt ra, người khác sẽ tự động tưởng tượng ra đầy đủ. Giờ so sánh với người chơi nồng cốt của đội thứ hai sát vách thiệt thê thảm!!! Có người bị phát hiện trong ổ cỏ, nhanh trí giả khờ, ai ngờ bây giờ còn đang lờ đờ nhét cỏ vào miệng...]
Phòng livestream rộn rã hết nước hết cái, Vệ Ách đã đi về phía đường núi dẫn đến làng vịnh Lão Ngưu.
Cậu không biết tiếp theo nên đi nơi nào, cậu là người phương Nam, trước đây kề cận chăm sóc cho thầy Liễu nên ít khi ra khỏi tỉnh thành, tất nhiên không biết bản đồ Châu thành Bắc Sơn Tây, nhưng khả năng phán đoán thông thường vẫn có.
Pháo đài vịnh Lão Ngưu nằm trong hẻm núi sông Hoàng Hà, xét theo quy mô của pháo đài, trước khi sông Hoàng Hà xảy ra vấn đề, có lẽ là một bến đò quan trọng của vận tải đường thuỷ trên sông Hoàng Hà. Giao dịch thương mại đã khiến vịnh Lão Ngưu phát triển, vì biên giới có pháo đài quân sự và Vạn Lý Trường Thành nên đây cũng là vận tải đường thuỷ quan trọng.
Vậy sau khi vào làng cổ vịnh Lão Ngưu, có lẽ sẽ có một con đường chính thức rồi đi theo lời của dân tị nạn là được.
Vệ Ách phối hợp đi về phía làng vịnh Lão Ngưu im như tờ, không nói đuổi theo cũng không nói không thể đi theo.
—— nếu đại thiếu gia đã không nói thẳng "cút sang một bên", vậy chỉ cần mình không ngại thì có lẽ cậu cũng lười so đo. So với thiếu gia khó đoán, thì quỷ quái trong núi Hoàng Hà đáng sợ hơn một chút.
Mấy dân tị nạn siết chặt bọc hành lý còn lại, cẩn thận đuổi theo.
Khi bọn họ vừa tiến vào làng vịnh Lão Ngưu, một cơn ớn lạnh khẽ thẩm thấu vào da thịt của mọi người.
"... Yên tĩnh quá." Đứa con của Phó Đại Sinh, Tam Cẩu Oa bám sát cha mình, đôi mắt sợ hãi ngó xung quanh.
Phó Đại Sinh vỗ nhẹ vào trán đứa con của mình, bảo nhóc con đừng lên tiếng, nhưng nhìn Phó Đại Sinh nắm chặt tay Tam Cẩu Oa liền có thể thấy anh ta còn lo lắng hơn Tam Cẩu Oa.
Nhà ở làng vịnh Lão Ngưu này đều được làm bằng đá xếp chồng lên nhau, lẽ ra làng này phải giàu có hơn làng của bọn họ.
Song lúc này, cửa sổ đã rách nát, cánh cửa mở toang một nửa, tiếng "ken két——" vang lên khe khẽ trong gió nhẹ.
Khiến người ta nghe thấy mà muốn xuất hồn.
Mấy cánh cửa đó... ngay khi người sống đi qua càng kêu ken két dữ dội hơn.
Tường chừng như cả làng đã chết, toán dân chạy nạn bất giác túm tụm lại như gà đi sát đại bàng, bám sát phía sau đại thiếu gia.
Ban đầu trong dân tị nạn còn có một số người thấy trong làng không có ai, tưởng người trong làng cũng đã chạy nạn, toan vào làng lục soát, xem thử còn chút lương khô nào mà dân làng vịnh Lão Ngưu để lại hay không. Bây giờ ai cũng lạnh cả tay chân, huống chi là đi vào những căn nhà đó, đến nỗi không dám tụt lại phía sau một hai bước.
Khi đi ngang qua căn nhà bằng đá tối tăm, dường như còn có thứ gì đó treo trên xà nhà.
Nhoáng một cái, Nhoáng một cái....
Loáng thoáng có tiếng dây gai cọ xát vào xà và cột nhà.
Tam Cẩu Oa đi sát bên cạnh cha mình, khi rẽ vào một góc đường đá, cậu nhóc thoáng thấy một thứ gì đó nhẹ nhàng lắc lư qua khung cửa sổ rách.
Cẩu Oa trợn tròn mắt, định hét lên nhưng cha đã bịt chặt miệng cậu nhóc lại.
Phó Đại Sinh ôm con mình, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Một đôi chân mang giày vải đen đang treo lủng lẳng sau khung cửa sổ rách.
Khi bọn họ đi qua, đôi chân đó, đôi chân đó di chuyển! Chuyển —— chuyển về hướng bọn họ. Tiếng dây thừng ma sát xà nhà gỗ vang đến bên tai, Tam Cẩu Oa và Phó Đại Sinh cúi thấp đầu, theo sát những người khác, đôi chân đã mềm nhũn vẫn cố bước lên đường, hồn nhiên không biết mình đang đi đâu.
"Nhìn lộn xộn thì cứ ở lại đây." Giọng nói ơ thờ của thiếu gia vang lên ở phía trước.
Dân tị nạn phía sau giật mình, không ai dám nhìn bậy nữa, tất cả đều cố định ánh nhìn, theo sát Vệ Ách đi lên phía trước.
"Thiếu gia" cầm đao, tâm trạng không tốt lắm, không muốn để ý tới đám dân đen nông thôn phía sau, nhưng vì hoàn cảnh cổ quái sợ rút dây động rừng nên phải chú ý đến hành động. Bọn Thẩm Phú Dũng, Lưu Tam Ngưu thức thời không dám lên tiếng.
Càng đi sâu vào vịnh Lão Ngưu, phòng ốc hai bên càng trở nên rách nát, cửa sổ phòng càng tối.
Vệ Ách dẫn theo mười mấy dân tị nạn hàng thật giá thật, không có tâm trạng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trong làng, có thứ gì đang treo lủng lẳng trong làng.
Cậu cầm lấy đao Ngân Điệp, bước nhanh về phía trước, khi cậu sắp rời khỏi làng thì có tiếng xe lừa kêu kẽo kẹt trên con đường bùn đất đằng trước.