"Đứa bé" vốn bị Vệ Ách đâm xuyên qua cổ há miệng đầy răng nanh giữa không trung.
—— thứ này khi bị đâm xuyên qua cổ vẫn chưa chết mà nằm úp sấp bất động, giả vờ như đã tắt thở.
"Oa ——" Đứa bé quỷ hét lên một tiếng kêu chói tai.
Toàn thân đứa bé của Lý Thúy Hoa xanh đen, trong cái xác không có xương, nửa người dưới bọc trong vải tã. Lúc này nó giống như một con côn trùng thân mềm, tuột ra khỏi tã lót, kéo theo một cái đuôi dài có vảy mà người bình thường không bao giờ có, vung giữa không trung một cái. Nó buộc phải vặn mình, nhào về phía một người trong khoang thuyền, liều mạng thoát khỏi Thần Bùn bãi Đại Ngưu ở đuôi thuyền.
Đứa bé quỷ kéo đuôi thay đổi hướng rơi đủ nhanh, nhưng Thần Bùn bãi Đại Ngưu còn nhanh hơn.
Tấm thuyền dưới chân Vệ Ách rung chuyển, cả con thuyền nhẹ nhàng trôi nổi lên trên.
Khi "đứa bé" bị ném vào đuôi thuyền, Lý Thúy Hoa phát ra một tiếng thét tan nát cõi lòng và oán độc. Cánh tay vốn đã gãy thành hai đoạn, vươn dài ra như rắn độc, một tay tóm lấy "đứa bé" bị Vệ Ách ném về phía Thần Bùn, một tay xoay tròn thật dài, xoắn về phía cổ Vệ Ách, muốn xé xác Vệ Ách kẻ mà cô ta thù nhất.
Dường như Vệ Ách có mắt sau lưng, vừa có tiếng gió đánh úp lại, cậu đã giẫm lên tấn ván gỗ khoang thuyền cúi người xuống, cánh tay Lý Thúy Hoa sượt qua áo bông sau lưng cậu, quơ qua từ giữa không trung. Trong khoang thuyền vang lên những âm thanh kinh hãi, những lưỡi đao Ngân Điệp mà Vệ Ách phóng ra trước đó đều tự động rút ra, xoay tròn bay trở về, cắt cánh tay của Lý Thúy Hoa thành nhiều đoạn giữa không trung.
"Ahhhhhhh mày dám làm hại con của tao, tao phải giết chết mày ——"
Lý Thúy Hoa phát rồ rống to.
Dường như cô ta không cảm thấy đau đớn chút nào, gương mặt thô ráp và chân chất của cô ta rặt một vẻ dữ tợn, mặt cô ta nhăn nhúm. "Oa" tiếng khóc nỉ non của đứa bé quỷ vang lên từ đuôi thuyền, gương mặt Lý Thúy Hoa hiện lên một lớp sương mù xanh đen, một bóng đen teo tóp mơ hồ xuất hiện, vặn vẹo sau lưng cô ta.
Cái bóng có bốn cánh tay màu đen, giống như một xác chết, bám chặt vào lưng Lý Thúy Hoa, trên cái đầu đen kịt hiện ra mấy hàng răng nanh sắc nhọn. Cái bóng trói vào người Lý Thúy Hoa thông qua một dải lụa đỏ lòe loẹt, cái bóng vừa xuất hiện, Lý Thúy Hoa liền trợn trắng mắt.
Trong mắt chỉ còn lại những vệt máu hỗn tạp.
Cánh tay đứt gãy ban đầu bắt đầu tuôn ra từng dòng máu đen, vậy mà trực tiếp mọc ra.
Đôi môi màu tím sẫm của cô ta mấp máy.
"Thiếp là thần mai mối của Khúc Giang, Lý Thúy Hoa... Thiếp đã thả chàng ra, xin hãy thay thiếp chịu tai kiếp... Thiếp đã yêu chàng hết mực hơn hai mươi mấy năm, không ham vàng bạc hay giàu sang..."
Giọng nói sắc bén của Lý Thúy Hoa xuyên thủng màng nhĩ của người bình thường, âm điệu và tốc độ nói của cô ta hoàn toàn vượt xa những gì người sống bình thường có thể phát ra.
Cái bóng đen thui khô quắt trên lưng cô ta càng trở nên rõ ràng hơn, hai cánh tay nữa duỗi ra từ lớp lụa đỏ tươi.
Con ngươi của Vệ Ách hơi co rụt lại.
Vệ Ách cúi người thuận thế nghiêng về phía trước, hai cánh tay mới mọc ra từ cái bóng đen teo tóp đen thui, vươn về phía cổ Vệ Ách, móng vuốt sắc bén thấm đẫm nước. Vệ Ách nghiêng người tránh cánh tay của cái bóng lướt qua tóc cậu "ôm" vào khoảng không. Hai đao Ngân Điệp nhanh chóng bay trở về chém vào cánh tay của cái bóng, hệt như đâm trúng không khí, trực tiếp xuyên qua.
Đao Ngân Điệp chém vào không trung, đôi mắt tròng trắng chiếm sạch của Lý Thúy Hoa vẫn nhìn chòng chọc vào Vệ Ách.
Đôi môi tím xanh đen rất nhanh mấp máy:
"Đời này thiếp bỏ chồng mà ở bên chàng, nhưng cái tên thanh niên này ác độc đến mức khiến hai mẹ con thiếp thịt nát xương tan, chàng phải đứng ra bảo vệ thiếp, đừng phụ lòng thiếp."
Cánh tay như chân nhện giang rộng ra, hai cánh tay nữa duỗi ra từ tấm lụa nông thôn màu đỏ tươi.
Thẩm Phú Dũng nằm ở mũi thuyền thấy thay đổi của Lý Thúy Hoa bèn kinh hãi hét lên: "Cô ả này đã từng ăn thịt người —— ăn thịt, ăn thịt chồng của mình! Chỉ có thần mai mối ăn thịt chồng mình mới có thể mời thần nhân tình bám vào người mình —— cẩn thận!!!"
Trong tiếng hét sợ hãi của Thẩm Phú Dũng, bốn cánh tay đã khép lại bên cạnh Vệ Ách, trong khoang thuyền lắc lư phía sau cậu ta đầy những người tị nạn hoảng sợ, phía trước mũi thuyền là sóng lớn của sông Hoàng Hà.
Trước sau đều không có đường lui, chắc chắn không có kết quả tốt đẹp gì nếu để thứ quỷ dị này ôm chặt lấy.
Dân chạy nạn đưa lưng về phía khoang thuyền, [ấn Địa Quan] chợt xuất hiện trong tay Vệ Ách, ánh sáng xanh lục lóe lên trên bề mặt của ấn ác quỷ bằng đồng. Trong tác phẩm điêu khắc ác quỷ ở phần trên của ấn, đôi mắt của ác quỷ hơi sáng lên ánh sáng xanh lục. Một hơi thở lạnh lẽo tràn ra. Tác dụng uy hiếp từ [ấn Địa Quan] của quan Thẩm Tử sơ cấp không có tác dụng gì mấy đối với quỷ quái có thực lực.
Bóng dáng vươn cánh tay từ trong tơ lụa đỏ thẫm rõ ràng không phải tiểu quỷ bình thường.
Bốn cánh tay đen ngòm cứng đờ, vẫn tiếp tục hướng về phía Vệ Ách.
Ngay khi cánh tay cứng đờ trong thoáng chốc, Vệ Ách đã nghiêng người về phía trước, tay phải xuyên qua bóng của tấm lụa đỏ, ấn lên đầu Lý Thúy Hoa.
—— bóng đen hiện ra từ tấm lụa đỏ không thể bị đao Ngân Điệp và đao Hộ Tát chém được, nhưng bản thân Lý Thúy Hoa là người triệu hổi vẫn là một phụ nữ nông thôn.
Cái bóng không phải điều quan trọng, cắt đứt "thần mai mối" Lý Thúy Hoa mới là điều quan trọng.
"Răng rắc" một tiếng, mấy thanh đao Ngân Diệp dán xung quanh cổ tay Vệ Ách, bật ra khỏi khuy áo, những thanh đao bạc cắm xuống dưới không chút chậm trễ kèm theo một âm thanh lanh lảnh.
"Ahh" một tiếng hét thảm, con ngươi của Lý Thúy Hoa trợn xuống, trong mắt đen một lần nữa trở lại trong mắt. Cái bóng đen thui vừa xuất hiện sau lưng cô ta và lụa đỏ "phù" một tiếng biến mất.
Sáu bảy thanh đao Ngân Điệp đan xen vào nhau chui vào vai cô ta, trong phút chốc tạo ra hơn chục vết cắt trên người cô ta.
Máu loãng tanh đỏ tràn ra trong nước sông Hoàng Hà, mái tóc thủy quỷ màu đen vờn quanh đò thoáng chốc nổi lềnh bềnh.
Hai thanh đao Ngân Điệp trong tay Vệ Ách kêu leng keng mấy tiếng, lần nữa đóng đinh hai cánh tay quỷ dị mọc ra từ sau lưng Lý Thúy Hoa vào tấm ván đầu thuyền.
Tóc tai thủy quỷ trong nước sông Hoàng Hà biến mất khỏi bến đò, tựa như bầy cá ngửi thấy mùi máu, tụ tập về phía mũi thuyền.
Sự hung hãn vừa rồi của Lý Thúy Hoa lập tức biến mất.
Cả người cô ta đẫm máu ngâm mình trong Hoàng Hà, bám chặt vào tấm ván gỗ mũi thuyền, gào khóc: "Tôi không dám nữa, cũng không dám nữa, van cầu ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi một lần..." Mặt cô ta lấm lem nước mắt nước mũi còn chưa kịp nói xong lời cầu thì đã biến thành một tiếng hét chói tai khiến cho tay chân người ta lạnh lẽo.
Trong nước Hoàng Hà, tóc thủy quỷ màu đen bắt đầu dâng lên.
Đao Ngân Điệp chặt đứt chiêu "thần mai mối" mời quỷ quái "nhân tình" của Lý Thúy Hoa, vừa khéo cũng khoét lỗ máu trên người cô ta.
Lúc này cô ta đang ở trong nước đầu mũi thuyền, khi thủy quỷ Hoàng Hà vây quanh thuyền vừa ngửi thấy mùi máu tươi của người sống, chúng lập tức xông tới.
Tiếng hét thảm của Lý Thúy Hoa vang vọng ở mũi thuyền, hai cánh tay đen như móc sắt, bám vào tấm ván gỗ ở mũi thuyền, còn giãy dụa muốn trèo lên. Tiếng nước gầm rú xen lẫn những âm thanh mơ hồ như máu thịt gặm nhấm. Phòng livestream nghe tiếng hét thảm thiết không giống người này thì rùng mình, cứng còng cả tay chân.
Ngay khi tóc của thủy quỷ vây quanh bến đò tản ra, bến đò vốn bị kéo ở trung tâm Hoàng Hà bắt đầu trôi dạt.
"Còn không chèo thuyền, muốn chờ chết sao?" Nửa người thiếu gia nhà giàu dính dầy máu, cầm đao xoay người lại.
Cậu sầm mặt lại, chiếc áo bông ngắn sẫm màu rỉ máu ra, mặt mày đầy sát khí khiến người ta sợ hãi. Tiếng kêu thảm thiết của Lý Thúy Hoa còn quanh quẩn ở trung tâm Hoàng Hà, bùn vàng sắp bao phủ tất cả mọi người trong khoang thuyền đã bị cuốn ngược lại, bị Thần Bùn ở đuôi thuyền "thu" lại.
Đứa bé quỷ kéo theo chiếc đuôi đầy vảy bò ở đuôi thuyền, trong cái xác của nó không ngừng trào ra ánh sáng xanh đen.
Thần Bùn bãi Đại Ngưu không bao phủ đứa bé quỷ rồi tạo ra "tượng đất" như người sống, mà mở ra một lỗ hổng nhỏ ngoài làn da của đứa bé quỷ không xương.
Bùn vàng đổ vào cái xác của đứa bé quỷ.
"Da" của đứa bé quỷ bắt đầu thay đổi, vặn xoắn đường nét gương mặt của đứa bé quỷ, thành gương mặt của Thần Bùn bãi Đại Ngưu.
Đôi mắt đen nhánh, cái miệng đỏ rực nứt ra.
Thần Bùn bãi Đại Ngưu đuổi theo những người tị nạn, thậm chí còn phớt lờ nguy cơ bị sông Hoàng Hà làm tan chảy mà lên thuyền, quả nhiên là vì "đứa con" của Lý Thúy Hoa —— xem ra, chỉ cần cướp được lớp da đứa bé quỷ do quỷ quái và người thông dâm sinh ra, nó sẽ không sợ nước Hoàng Hà nữa!
Bùn vàng tràn vào da đứa bé quỷ, trên thuyền còn chở một thứ như vậy, Thần Bùn bãi Đại Ngưu đáng sợ hơn nhiều so với thủy quái ở mũi thuyền.
Dân tị nạn trên cả chiếc đò không cần Vệ Ách quát tiếng thứ hai đã dốc hết sức liều mạng chèo thuyền, chèo về phía bờ. Lần này là liều mạng, nhưng vì thuyền không có đủ mái chèo nên chỉ có thể thò tay xuống nước mà thở hổn hển chèo.
Vệ Ách nắm chặt lưỡi đao Ngân Điệp, chậm rãi thở ra, đối mặt với da người ở đuôi thuyền, giằng co với Thần Bùn.
Chiếc thuyền nhanh chóng chèo về phía bờ sông, da đứa bé quỷ ở đuôi thuyền trước mặt Thần Bùn phồng lên từng chút một, phần lớn bùn vàng đã lấp đầy trong làn da của đứa bé quỷ.
Gương mặt đứa bé quỷ đã hoàn toàn biến thành diện mạo của Thần Bùn bãi Đại Ngưu, đôi mắt đen như mực nhìn lom lom Vệ Ách, khóe miệng đỏ au càng nhếch lên.
Phòng livestream toát mồ hôi.
Sau khi ném đứa bé quỷ cho Thần Bùn, bùn vàng của Thần Bùn đã thu về, thuyền không chìm tiếp, nhưng nếu Thần Bùn hoàn toàn cướp lấy da của đứa bé quỷ, bùn thai khoác da người không còn sợ nước Hoàng Hà nữa, đây chẳng phải sẽ còn tệ hơn lúc ban đầu sao.
[Chờ đã, chờ đã... Vệ Ách nhất định có chuẩn bị ở sau.]
Bình luận trong phòng livestream động viên an ủi, ngay khi chiếc đò còn cách Hoàng Hà một đoạn, Vệ Ách đột nhiên ra lệnh: "—— nhảy khỏi thuyền!"
Tiếng quát của cậu đột ngột vang lên, dân tị nạn trên thuyền còn chưa kịp phản ứng, cậu đã phóng đao về phía đứa bé quỷ và Thần Bùn ở đuôi thuyền. Cùng lúc đó, cậu xông về phía trước, đạp mạnh lên mạn thuyền một cái, cả chiếc thuyền lật úp 90 độ —— nói là ra lệnh nhưng thực ra lại không cho một chút cơ hội chần chờ nào đã lật tung cả con thuyền. Người trên thuyền lập tức rơi xuống sông Hoàng Hà như sủi cảo, rồi bị nước sông Hoàng Hà vỗ vào mặt.
Những người khác đều chìm xuống nước, riêng Vệ Ách là đạp mạn thuyền, cơ thể cao hơn mặt nước hơn nửa trượng.
Dân tị nạn rơi xuống sông Hoàng Hà, nhưng Thần Bùn bãi Đại Ngưu không chìm xuống, ngược lại là kẻ đầu tiên kéo theo một nửa da người trồi ra khỏi mặt nước.
Sau khi chuyển phần lớn bùn vàng vào da của đứa bé quỷ, Thần Bùn nổi lên khỏi mặt nước nhờ sức nổi của nửa da người còn lại. Ánh đuốc khi thuyền lật soi sáng khuôn mặt tươi cười kỳ lạ của Thần Bùn kia, khóe môi đỏ au của nó nhếch lên so với lúc trước càng lớn hơn.
Có điều, nó vừa ra khỏi nước liền đối diện với thiếu gia nhà giàu đang nhìn xuống nó giữa không trung.
Ánh lửa soi sáng gương mặt Vệ Ách.
Cậu đạp mạn thuyền, khi những người khác bị ném xuống sông tầm nhìn đã bị cản trở, món quà từ con trai của hắc bà từ phó bản Sơn Vương Điền Nam, chợt xuất hiện trong tay. Bảo cung được các thợ săn Điền Miêu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác có thể mở cung trong nháy mắt —— kéo dây cung —— bắn tên. Khác với mũi tên bình thường, khi cây cung của thợ săn kéo ra không hề có một âm thanh nào.
Ngay khi dây cung khẽ động, bóng dáng tàn hồn "A Đồ" con trai của hắc bà xuất hiện trên sông Hoàng Hà, cũng mang theo một quỷ sói xanh đen.
Hai hư ảnh lao về phía Thần Bùn dưới sông với tốc độ nhanh như sao băng, mục tiêu không phải bản thân Thần Bùn, mà với sự xảo quyệt độc nhất của một thợ săn trong vùng núi hoang dã, vồ lấy làn da đứa bé quỷ đang bị Thần Bùn kéo đi.
Khuôn mặt tươi cười của Thần Bùn bị Hoàng Hà làm tan chảy một nửa, đột nhiên cứng đờ.
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Ách: Sao? Không cười nữa hả, không phải rất buồn cười sao?
Thần Bùn bãi Đại Ngưu: L&%$%^$#
Editor: Trong tuần này là sinh nhật của tác giả Ngô Cửu Điện <3