***
Rõ ràng khoảng cách rất xa, thanh niên tóc bạc không hề báo trước đã ngẩng đầu lên nhìn, hệt như có một lưỡi đao sắc bén xé gió xuyên qua không trung, cắm thẳng vào cổ họng cậu ta.
"Má!" Thanh niên đầu vẹt phía sau cửa sổ kính nhà cao tầng rủa ra một tiếng, vội lấy ra một vật giống như bàn đá, nhanh chóng dùng tay thao tác. Đáng tiếc, dù cậu ta cưỡng ép kích hoạt cạm bẫy, thanh niên tóc bạc giẫm lên cạm bẫy cũng chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta, nâng lon coca trong tay lên, mặt không chút thay đổi nhấp một ngụm.
Chỉ có điều, một giây sau đã nghe một tiếng nứt vỡ giòn tan vang lên.
Đầu vẹt đột nhiên tru lên một tiếng, nước mắt nhỏ giọt chảy xuống: "Áuuu —— đừng đừng đừng —— trận bàn của tôi!!!"
Cậu ta tru lên thê thảm, người phụ nữ nhìn như nhện độc thoạt nhìn không có hứng thú lắm, đứng ở phía sau không thấy xảy ra chuyện gì bèn hỏi: "Sao thế?" Song đầu vẹt không thèm để ý tới cô, mà là khẩn trương nhìn chằm chằm cái đĩa trong tay, hoảng loạn ngăn cản cái đĩa tan rã.
"Đậu đậu đậu! Đừng đừng đừng ——"
"Cái beep gì thế này!"
"Lòng người đâu? Thiện lương đâu?"
"Chả có tình đồng nghiệp với nhau gì sất!!!"
Đầu vẹt kêu thảm như trời long đất lở.
Người phụ nữ tóc đỏ rượu không chờ cậu ta nghỉ rên la, cứ thế đẩy người ra chen lên trước, nghiêng đầu nhìn xuống dưới lầu: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Không có gì!" Đầu vẹt chặn trước vội trả lời.
Quý ông bên cạnh không nể mặt cậu ta, lập tức đáp lại: "Thằng nhóc này bị người ta phát hiện, thử nghiệm không thành mà đĩa cơ quan quý giá vô cùng lấy được từ phó bản lần trước cũng vỡ nát bấy."
Trận bàn bị vỡ ra cứa vào bàn tay của đầu vẹt đến chảy máu.
Đáng tiếc chút đau đớn này không bắt kịp nỗi đau lòng của cậu ta. Cậu ta bị quý ông vạch trần chi tiết, ngó tên tóc bạc ngoài cửa sổ kính, lại nhìn trận bàn vỡ vụn trong lòng, khuôn mặt của cậu nhóc đỏ bừng lên. Một lúc lâu sau, mái tóc kiểu vẹt sắc màu rực rỡ giãy nảy: "Thứ gì vậy! Lát nữa tôi phải cho thằng nhóc đó biết tay."
Người phụ nữ tóc đỏ rượu nhíu mày.
Cô ta nhìn Cao Hạc lạnh lùng trầm ổn đứng bên sô pha. Trong đám người bọn họ, Cao Hạc là chuyên viên đặc biệt cấp A, cũng là người gần cấp S nhất, hơn nữa cũng đã vượt qua phó bản ba sao —— nếu ban đầu ai có hy vọng vượt qua Giải Nguyên Chân, tranh cử đội trưởng chính là hắn ta.
Cao Hạc khoanh tay trước ngực đứng sau cửa kính, đối diện với ánh mắt của người phụ nữ tóc đỏ rượu, trên mặt hắn ta không có phản ứng gì, chỉ thoáng thở ra một hơi.
"Không đơn giản."
Lúc này dưới căn cứ, thanh niên tóc bạc lạnh lùng liếc qua, sau đó dời ánh mắt.
Một tay cậu cầm lon coca, không có gì khác thường băng qua con đường nơi đầu vẹt đã đặt bẫy.
Cái bẫy do đầu vẹt bố trí lúc này đã hoàn toàn vô tác dụng, không có chuyện gì xảy ra. Vấn đề là, bọn họ đều biết, tuy trận bàn thanh niên đầu vẹt lấy được không phải đạo cụ cực phẩm gì, thậm chí còn dùng để chơi khăm, nhưng nó khéo léo khó phòng bị."
Hôm nay đối phương không chỉ phát hiện, còn phá luôn trận bàn của đầu vẹt, mọi người vốn còn đang lười biếng bỗng trở nên nghiêm túc.
—— thanh niên nhảy bậc đến chuyên viên đặc biệt cấp S mới tới quả thật không đơn giản.
Vệ Ách đã ở trong không gian vô hạn nhiều năm như vậy, dạng cạm bẫy gì chưa từng thấy qua —— những người thâm niên đuổi giết cậu lại không dám đối đầu chính diện, có ai chưa từng thử đến lĩnh vực này?
Nếu cậu thực sự mắc cái bẫy này, thì chẳng thiết sống nữa mà tìm một sợi dây thừng đồng quy vu tận với Chủ Thần luôn cho rồi.
Mặt cậu không chút thay đổi giẫm nát một cơ quan nhỏ xíu bố trí dưới mặt đường, Vệ Ách bình tĩnh đi về phía trước.
Trên con đường căn cứ bằng phẳng, Đường Tần phát hiện Giải Nguyên Chân dừng bước thì quay đầu nhìn lại.
"Sao vậy?"
Giải Nguyên Chân vừa định nói, Vệ Ách đã cầm lon coca đi về phía trước, mái tóc bạc xõa xuống vai, thấp thoáng lộ ra dây tai nghe. Vẻ mặt cậu dửng dưng như thường, ngay cả biểu cảm cũng không có thay đổi, Giải Nguyên Chân đành phải nén lại hoài nghi trong lòng, cười với Đường Tần: "Không có gì, có thể cảm giác sai rồi, đi trước đi."
Vệ Ách cầm theo lon coca uống dở, đi theo Giải Nguyên Chân kéo vali hành lý đến trước cửa kim loại của một tòa nhà màu xám trắng trong căn cứ.
Giải Nguyên Chân bảo hai người họ lấy thẻ căn cước ra.
Trước đó Đường Tần đã là chuyên viên cục kiểm soát, nhưng khi cô vượt phó bản "hương hỏa Mân Nam" xong, thì mới thăng cấp thành chuyên viên đặc biệt cấp C, mới có tư cách đến tổng căn cứ. Cô nhìn kiến trúc quân sự bảo mật xung quanh thì thấy rất mới lạ, chỉ cảm thấy kỹ thuật bên này so với căn cứ trước đây không chỉ cao cấp hơn một bậc, không khỏi tràn đầy kính nể.
Vệ Ách lại từng thấy rất nhiều kiểu như vậy trong phó bản khác nhau ở không gian vô hạn chiều cao, tựa như thường xuyên dời chỗ ở.
Cậu lấy ra thẻ căn cước màu bạc do tổ trưởng Vương đưa cho thản nhiên quẹt một cái.
Hệ thống kiểm tra phát ra tiếng "bíp" kèm với ánh sáng màu bạc.
"Xác nhận thông qua ——" Giọng nữ điện tử vang lên: "Chuyên viên đặc biệt cấp S, Vệ Ách, chào mừng ngài đến với nhà của các chuyên viên. Tôi là trí tuệ nhân tạo 'Tạo Nguyệt' của Long Môn, rất vui được phục vụ ngài."
Tay cầm thẻ từ dừng lại, Vệ Ách quay đầu liếc mắt nhìn camera màu bạc trên cửa.
Máy ảnh màu bạc quay về phía cậu với dòng điện rất nhỏ, nâng lên hạ xuống như đang bày tỏ chào đón.
"Wow." Đường Tần phát ra cảm thán nho nhỏ: "Hệ thống trí năng này cao cấp hơn bên ngoài rất nhiều."
"Dù sao thì nhân tài nghiên cứu khoa học gì cũng tập trung ở chỗ này." Giải Nguyên Chân cười giải thích, anh chàng đạo sĩ bận rộn với giấy tờ giơ tay lên, vẫy tay với chiếc camera màu bạc: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng chuyên viên đặc biệt cấp S, Giải Nguyên Chân." Giọng nữ máy móc trả lời: "Chào mừng về nhà."
"Là vậy đó." Giải Nguyên Chân mỉm cười với hai người: "Chào mừng đến với căn cứ Long Môn."
—— —— —— ——
Căn cứ Long Môn không thẹn với hai chữ "Long Môn" của nó.
Độ cao trông khá thấp, khi vào bên trong thì tràn ngập sự sắc bén già dặn của căn cứ quân sự, khắp nơi là các cơ sở quân sự công nghệ cao —— còn rất bắt kịp thời đại, có chút liên quan đến Cyber.
Cụ thể thể hiện rõ là thái cực bằng kim loại hai màu trắng bạc khắc trên trần nhà căn cứ.
Cùng với vô số bát quái và quái số mà càng khoa trương hơn, dọc theo con đường bọn họ đi, mặt đường khắc đầy hoa văn phù chú bằng kim loại. Khi họ rẽ vào một khúc cua liền thấy tấm biển treo trên cửa thang máy còn có tên là "thang lên mây."
Vệ Ách: "..."
Đường Tần: "..."
"Đúng là rất cyber." Đường Tần đánh giá.
Giải Nguyên Chân ít khi lướt mạng, không hiểu "cyber" có nghĩa gì, còn hỏi đó đạo môn phe phái ở khu vực nào, sao anh chưa từng nghe tới. Sau khi được giải thích, sắc mặt của đạo sĩ trẻ phủ Thiên Sư có hơi ngượng ngùng: "Bần đạo kiến thức hạn hẹp, để cho hai vị chê cười rồi."
"Mấy thứ này có tác dụng gì?" Vệ Ách nhìn kỹ hoa văn kim loại trên mặt đất.
Hoa văn kim loại được chạm khắc rất đẹp, nhưng Vệ Ách lại chẳng cảm thấy bất cứ dao động sức mạnh nào khi bước lên nó.
"Chắc là cảm thấy thẩm mỹ hài hòa." Giải Nguyên Chân lại nói trắng ra: "Cũng có một phần nhỏ hữu ích, nếu cậu muốn tìm hiểu lát nữa có thể dùng điểm tài nguyên để xin vào hệ thống chuyên viên."
Nói tới đây, Giải Nguyên Chân nhớ ra điều gì đó, giải thích với hai người họ: "Căn cứ Long Môn của chúng ta có năm bộ phận, bộ phận bên trái là bộ phận thiết bị và bộ phận y tế, khu bên phải là bộ phận niêm phong, khu trung tâm là nơi huấn luyện chuyên viên của chúng ta. Mấy cậu có thể đến bốn khu vực này bất cứ lúc nào theo quyền hạn, nhưng khu vực cuối cùng là khu vực thu nhận, mấy cậu không có việc gì thì đừng đến đó."
Trong lòng Vệ Ách khẽ xao động, nhìn sang Giải Nguyên Chân: "Cục kiểm soát có biện pháp thu nhận quỷ quái?"
Khi Vệ Ách hỏi ra lời này, tà thần trong cơ thể cậu dường như cười lạnh một tiếng.
"Đúng thế." Giải Nguyên Chân nghiêm túc trả lời: "Quỷ quái khôi phục ba năm, cục kiểm soát của chúng ta cũng không phải không làm bất cứ điều gì —— tuy chúng ta là người không giống như thần bảo hộ, ra tay một lần đã trấn áp quỷ quái cả khu vực, nhưng chúng ta không thể vì vậy mà đặt hết mọi hy vọng của mình vào quỷ thần! Hiện tại, thứ duy nhất có thể giết chết quỷ quái, chỉ có quỷ quái cao cấp hơn, cùng với một ít đạo cụ trong phó bản. Những loại súng, vũ khí nóng mà con người chúng ta từng quen thuộc nay trở nên vô tác dụng trước những thứ này, nhưng các nhà khoa học của chúng ta vẫn đang nghiên cứu, cố gắng tìm ra cách giải quyết quỷ quái mà không cần lệ thuộc vào cả hai bên."
"Biện pháp chính là thu nhận?" Vệ Ách hỏi.
"Ừ." Giải Nguyên Chân khẳng định nói: "Chỉ có điều việc thu nhận hiện tại vẫn cần mượn vật có liên quan đến quỷ quái mới có thể làm được, hơn nữa còn không ổn định. Điều này chắc hẳn mấy cậu đã thấy khi ký hợp đồng chuyên viên đặc biệt."
Vệ Ách dừng lại, cũng không có hỏi quá nhiều, chỉ thoáng liếc nhìn khu vực phía sau.
Giải Nguyên Chân không chú ý tới hành động nhỏ của cậu, dẫn hai người đi vào thang máy: "Bây giờ Đường Tần là cấp C, Vệ Ách là cấp S, sau đó chắc sẽ phân vào nhóm nòng cốt của chúng ta. Tôi sẽ đưa mấy cậu đến phòng sinh hoạt chung ở tầng 65 để gặp các đội viên khác."
Nhắc tới các đội viên khác, Giải Nguyên Chân vẫn luôn tốt tính chợt tỏ ra đau đầu.
"Thật ra họ đều rất được, chỉ là..."
Lời còn chưa nói xong, trong thang máy bỗng nhiên vang lên âm thanh hệ thống trí năng của "Tạo Nguyệt": "Nhiệm vụ khẩn cấp —— chuyên viên đặc biệt cấp S, Giải Nguyên Chân, xin hãy lập tức đến tầng 39."
"Sao lại có nhiệm vụ vào lúc này?" Giải Nguyên Chân nhướng mày, lập tức lấy điện thoại ra. Sau khi thấy tin nhắn đúng là từ cấp trên, anh thoáng chần chờ, nhìn hai người Vệ Ách và Đường Tần. Đường Tần không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô nói không sao mình sẽ tự đến phòng sinh hoạt chung.
Giải Nguyên Chân đã có linh cảm chẳng lành khi mới bước vào căn cứ, dự cảm này lên đến đỉnh điểm khi Vệ Ách dửng dưng vẫy lon coca trong tay với anh.
—— chắc là, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu?
Giải Nguyên Chân với tâm trạng phức tạp này đã sớm ra khỏi thang máy đến tầng 39, còn Vệ Ách giơ tay nhấp một ngụm coca, thờ ơ liếc nhìn chấm đỏ trên bảng điều khiển nút thang máy.
Thang máy "tít" một tiếng mở ra, Vệ Ách và Đường Tần cùng lúc đi ra ngoài.
"Ê!" Một giọng nói đầy xấc xược ngông cuồng vang lên, một thanh niên trẻ giàu có mặc áo hoodie thời trang, kiểu tóc vẹt nhuộm xanh bước lên chiếc ghế sofa lớn đối diện với cửa thang máy, quay sang Vệ Ách và Đường Tần —— chủ yếu là Vệ Ách —— vẫy tay với nụ cười gằn: "Tôi chờ mấy người —— lâu lắm đấy!"
Sau sô pha còn có mấy người khác, thoạt nhìn chính là "đội viên" mà Giải Nguyên Chân nhắc tới.
Nhìn từ khoảng cách gần, khí chất sắc bén của thanh niên càng lộ rõ, dáng người cao gầy nổi bật trong bộ đồng phục sẫm màu của cục kiểm soát, cổ tay trắng bệch bị cổ tay áo dán sát buộc chặt, trong lãnh đạm cấm dục lộ ra ra vài phần sát khí như lưỡi đao. Sau khi cửa thang máy mở ra, từ đầu đến cuối cậu chẳng liếc mắt về phía họ một cái.
Mà là tập trung uống lon coca mang theo.
Giống như đám người họ còn không bằng đồ uống trong tay.
Bọn Cao Hạc: "..."
Nhất thời không biết nên châm chọc việc cậu uống coca trước, hay tức giận vì thái độ hoàn toàn khinh thường của tên cấp S nhảy bậc này.
Trái tim của thanh niên tóc vẹt đang rỉ máu còn phải tạo dáng hồi lâu, không đợi được người ta đáp lại: "..."
Nụ cười gượng gạo trên mặt cậu ta đột nhiên trở nên cáu kỉnh, ngay sau đó, bóng dáng cậu ta lóe lên, đột nhiên xuất hiện trước mặt Vệ Ách, trong tay cầm một khúc côn mang theo tiếng gió mạnh quét về phía cổ Vệ Ách.
Một chiêu này nhìn khí thế kinh người, nhưng thực ra vẫn còn nương tay. Ngôn Tình Sắc
Nếu chuyên viên đặc biệt cấp S nhảy bậc này không phải một kẻ hàng dởm có tiếng mà không có miếng, vậy thì đầu vẹt sẽ đổi vị trí vào giây cuối cùng, nhưng không đợi cây côn đập tới, thanh niên tóc bạc chợt nghiêng người sang một bên.
Đầu côn lướt qua bộ đồ sẫm màu của cậu, một đòn đánh trượt đối phương, cậu ta còn chưa kịp đổi chiêu thì đã bước về phía trước. Ngay sau đó —— lon nước ngọt rỗng trong tay cậu ấn vào khuôn mặt của thanh niên đầu vẹt.
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Ách nghiêm túc uống coca, kiên quyết không lãng phí đồ ăn √
Cậu ấy có một vài đức tính khá khó hiểu trong một số việc...