Thứ nhất là vì cậu đã từng có những giây phút khắc sâu cùng với Tửu Lão, phân thân của hắn.
Thứ hai là vì nếu không có Schwarznero, Thuốc Nổ đã không thể thức tỉnh mà rời khỏi Thủy Giới kịp thời. Rất có thể, cậu đã bỏ mạng khi mà thế giới Đại Việt kết thúc hai trăm năm của nó và Tưởng Giới tự động tái lập lại toàn bộ.
Và thứ ba là bởi vì Schwarznero luôn khác hẳn với những vị thần Nogard khác mà Thuốc Nổ đã từng gặp ở trong Tưởng Giới.
Không chỉ là do ông ta bị mất trí nhớ.
Không chỉ là do ông ta có vẻ tương đối dễ nói chuyện hơn.
Mà còn bởi vì bản thân ông ta là người duy nhất ở trong các vị thần của Tưởng Giới có nhận thức về sự tồn tại của chính bản thân Tưởng Giới.
Hay ít nhất là cho tới trước khi Thuốc Nổ nhìn thấy bốn con mắt trên bầu trời Tưởng Giới trạm ngày đó.
Ông ta là người duy nhất đặt câu hỏi tò mò Tưởng Giới là thế giới như thế nào, là người duy nhất cố sống cố chết trải qua hành trình tái tạo từ hết 200 năm này tới 200 năm khác. Chẳng hề có một vị thần nào khác nhắc về những sự kiện như thế đã từng xảy ra cả. Điều này không khỏi khiến cho Thuốc Nổ suy ngẫm nguyên do.
Dù sao đi nữa, trước mặt Thuốc Nổ, điệu cười dửng dưng của Schwarznero Mavrosheise vẫn cứ y chang như những tháng ngày xưa cũ. Có ký ức không mấy vui vẻ gì về Weiblanka Lefkobaise, cậu cực kỳ căm ghét khi những tên thần Nogard này hết lần này tới lần khác cứ thích sử dụng khuôn mặt của cậu để nói chuyện.
Kể cả khi ở đây có tới hai người, tên này không thể cứ đơn giản sử dụng gương mặt của gã Andy kia được hay sao mà cứ phải là cậu?
“Nói cho ta nghe, liệu có phải cậu mang tới đáp án mà ta chờ đợi?”
Andy bên kia chẳng nói chẳng rằng đã giương thẳng súng của anh ta trong tay, chỉ thẳng về phía Schwarznero:
“Mẹ kiếp, thằng nào đây? Có một tên 309199 thôi là chưa đủ hay sao mà có tới tận hai tên 309199 như thế này?”
Thuốc Nổ hoàn toàn không kịp ngăn cản anh ta. Tên này vẫn cứ tưởng là họ chỉ bị lạc vào một nơi nào đó khác so với quần đảo Andaman thôi chứ không ngờ là họ đã trực tiếp rơi xuống nơi của tên hắc thủ huyền thoại trong Thủy Giới.
Đúng y như những gì Tửu Lão từng làm với Thuốc Nổ, Schwarznero Mavrosheise chỉ cần phẩy tay một cái, toàn bộ khẩu súng của Andy đã vỡ ra thành nhiều bộ phận khác nhau rơi xuống mặt đất. Những bộ phận này thậm chí còn không được quyền yên vị trên đó nữa, còn chưa chạm tới nơi đã lần lượt tan biến vào trong không khí.
Khuôn mặt của Andy đã thật sự khủng hoảng. Cũng chẳng biết là do bản năng hay là do không nhận ra được sự cách biệt thực lực giữa hai người, anh ta rút dao găm từ thắt lưng ra, lao lên tấn công Schwarznero. Thuốc Nổ thấy thế liền chắn ngang đường, định không chế anh ta.
Nào ngờ đâu, Schwarznero vung tay cái nữa, toàn bộ cơ thể Andy cũng ngay lập tức tan biến.
“Ông giết anh ta rồi?” – Thuốc Nổ thở ra một hơi mệt mỏi.
“Không hề, ta chỉ giúp thằng đần từ đâu lại trở về nơi đó mà thôi.”
“Không chết là tốt rồi.”
Thuốc Nổ cũng không muốn phải bàn giao một cái xác với Vlare Papenhuyzen.
Còn về hành động của Schwarznero Mavrosheise, cậu chẳng có một chút xíu nào trách cứ ông ta cả. Những sinh vật quyền năng như ông ta có cái kiêu ngạo của một sinh vật quyền năng. Nếu không phải nể mặt Thuốc Nổ, e là ông ta đã cho tên Andy kia chết mất xác luôn rồi.
“Chà, cậu xem, ta lại quên mất mời khách vào nhà.”
Đoạn ông ta hóa từ trong không khí ra một cái áo lông ấm áp quăng cho Thuốc Nổ. Thuốc Nổ cảm ơn một câu, từ từ đi theo ông ta vào bên trong cái hang.
Đây là lần đầu Thuốc Nổ được đi vào nơi này.
Cậu cứ tưởng nó phải là một chỗ quái quỷ chẳng khác gì Nogard mà cậu từng ghé thăm. Tới bây giờ cậu vẫn cảm thấy một bầu trời phiền phức khi nghĩ về chỗ đó. Nó không chỉ có không gian mười chiều mà còn có đầy những hiện tượng vô cùng khó hiểu, thời gian không hề có ý nghĩa logic, không gian cũng không hề có ý nghĩa logic. Đừng nói gì tới những khái niệm như số lượng, năng lượng,…
Thuốc Nổ cũng chẳng biết tại sao một kẻ có đầu óc bình thường lại có thể chọn nơi như thế là nhà.
Trái ngược hẳn với Nogard, bên trong cái hang này lại bài trí hết sức đơn giản.
Chính giữa hang là một đống lửa, xung quanh là hai cái ghế nệm để ngồi. Bên trên lửa đang đun nóng một thứ gì đó mà Thuốc Nổ ngửi mùi thì đoán hình như là sữa dê.
Xung quanh tường hang treo đầy những thứ nhỏ linh tinh. Thuốc Nổ quan sát một lượt thì phần lớn trong số đó là những thánh tích có liên quan tới phật giáo như tượng, vòng tay, bình đủ các thể loại. Ngoài ra còn có hiếm hoi một số đồ vật của người Namuh.
Bên ngoài trời vang lên tiếng kêu ầm ầm của động cơ máy bay. Schwarznero tặc lưỡi:
“Chà gần đây thế giới này phát sinh một sự kiện lớn. Bởi thế bọn thổ dân cứ bay vo ve ở trên đầu của ta. Thật là phiền toái.”
Thuốc Nổ cũng chẳng rõ tại sao ông ta lại không dùng ma pháp mà giải quyết luôn vấn đề này đi lại than thở như thế. Schwarznero đi lại gần một trong hai cái ghế, thản nhiên ngồi xuống rót ra một cốc từ trong cái bình đặt trên ngọn lửa, từ từ nhấm nháp.
“Được rồi, đừng bắt ta phải lặp lại một lần nữa. Cậu có gì cho ta?”
Trông mà xem thì ông ta đưa cậu vào đây cũng là vì ý thích cá nhân của ông ta thôi chứ chẳng phải vì ông ta khách sáo gì cả. Cậu chẳng được mời ngồi, cũng chẳng được mời uống thứ gì.
“Là ông đã kéo hai bọn tôi tới đây?” – Thuốc Nổ hỏi lại.
“Cậu đừng quên toàn bộ thế giới này nằm trong quyền kiểm soát của ta. Từ cái khoảnh khắc đầu tiên mà cậu trở lại nơi này, ta đã sớm nhận ra được rồi.”
Thuốc Nổ cũng đã sớm đoán như thế nên cậu chẳng trách lão già quản lý của Cộng Hòa kia. Lão e là cũng chẳng ngờ tới sự việc này. Cậu hơi sắp xếp lại từ ngữ một chút, trả lời thông tin mà Schwarznero cần biết:
“Nơi ông đang mắc kẹt lại gọi là Tưởng Giới. Những Ngoại Lai Giả mà ông nhắc tới kia đến từ một nền văn minh vũ trụ ở bên ngoài gọi là Namuh. Tuy họ có thể tự do ra vào thế giới này, song họ không có sức mạnh để điều khiển sự vận động của toàn bộ thế giới này được. Do đó, không phải là họ nhốt ông đâu, mà họ cũng chẳng có cách nào giải thoát ông ra được cả.”
“Vậy bấy nhiêu thời gian qua ta chờ đợi cậu là vô dụng?”
Thuốc Nổ vẫn hết sức bình tĩnh:
“Vậy thì nói cho tôi biết, ở trong ngày hôm đó khi đôi mắt của ông mở ra trên bầu trời thế giới này, ông đã nhìn thấy điều gì?”
“Những đồng loại của ta. Ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng. Ta không nhớ tên bọn chúng, nhưng ta nhớ cái mùi vị đặc trưng không thể lẫn vào đâu được đó. Có tới ba tên, hai trong số đó có mùi vị vô cùng giống nhau, hẳn có thể xem là cùng một người. Lũ khốn kiếp! Chúng bỏ ta lại ở đây bao nhiêu năm tháng nhưng chẳng ai có ý định đi tìm và giải thoát cho ta cả.”
“Vậy đó là những gì ông hiểu hay sao?”
“Cậu nghĩ là còn ẩn ý gì khác?”
Thuốc Nổ hoàn toàn không biết nói gì trước điều này. Đã một thời gian rất lâu sau sự kiện đó, nhiều người Namuh vẫn còn bàn tán về việc bốn đôi mắt kia thuộc về ai và những lời nói ta hiểu rồi của bọn họ có ý nghĩa gì. Họ hiểu được điều gì? Hay là họ đã tìm ra cách để thoát khỏi được Tưởng Giới.
Vậy mà cái Schwarznero hiểu ở đây đúng là cách xa mười vạn tám ngàn dặm.
“Tôi không biết cách để giúp ông rời khỏi đây…” – Thuốc Nổ nói.
“Tuy nhiên, tôi biết nơi mà ông có thể tìm được đồng loại của chính mình.”
“Nói cho biết, và nếu đúng là thật, cậu sẽ được tưởng thưởng.”
Thuốc Nổ cũng chẳng cần phần thưởng từ cái tên Schwarznero tới trí nhớ của bản thân còn không nhớ rõ này. Chỉ có điều nếu đá được ông ta rời khỏi nơi này thì gần như chắc chắn kế hoạch đi săn ông ta của Mikhail sẽ thất bại toàn diện. Thuốc Nổ cũng không tin là Mikhail có thể đuổi theo ông ta tới cùng trời cuối đất, thậm chí là đến Nogard – quê hương của các vị thần.
“Trong vũ trụ có một nơi đầy thần bí với mười chiều không gian được gọi là Nogard. Đó là nơi sinh sống của những người đồng bào của ông. Rất có thể họ sẽ giúp được ông ít nhiều.”
“Miêu tả nơi đó cho ta.” – Đôi đồng tử đen láy của Schwarznero chợt ánh lên.
Thuốc Nổ hỏi lại:
“Ông có giấy bút chứ, tôi có thể vẽ sơ lược chỗ đó ra.”
“Dùng trí tưởng tượng của ngươi!” – Schwarznero hét lên, có vẻ mất bình tĩnh.
“Hãy nói chuyện với ta bằng trí tưởng tượng của ngươi.”
Thuốc Nổ hơi ngẩn người một chút mới hiểu được ý của Schwarznero là gì. Đây là cách giao tiếp mà Weiblanka Lefkobaise rất khoái sử dụng. Thuốc Nổ cũng chẳng rõ nó và khái niệm thần ngữ có phải là một hay không.
Cậu bắt đầu tưởng tượng những thứ về Nogard ở trong đầu, cố gắng tập trung để không có bất kỳ một ý nghĩ nào khác làm phân tán điều đó ra. Vì hình ảnh cậu nhìn thấy đã từng được quét qua bởi Tổ Nhãn của người Lausiv chứ không phải đôi mắt trần tục của nhân loại nên nó vô cùng chính xác và chi tiết.
Từ lớp màng không thời gian đã mở ra tuyệt đối, có tới mười chiều, cho tới những dải Mobius hoàn toàn không có cách nào thoát ra được. Rồi những sự kiện kỳ cục đã xảy ra ở trong phòng kính cùng với căn nhà gỗ nhỏ ven rừng.
“Tốt! Tốt lắm! Thật đúng như ta kỳ vọng về kẻ được ta lựa chọn! Thứ đang nằm trên trán ngươi cũng khá lắm.”
Đoạn, Schwarznero đứng dậy, bước ra phía bên ngoài cửa hang:
“Vậy thì, ta đi đây. Chuyến đi tìm kiếm này không biết sẽ kéo dài trong bao lâu. Khi nào về, ta sẽ lại triệu tập cậu trở lại. Hãy luôn sẵn sàng.”
“Khoan đã!”
Schwarznero nhíu mày, không rõ ý của Thuốc Nổ là gì.
“Ông có thể đưa tôi đi một đoạn đường được không? Tôi muốn tới…”
Nhưng Thuốc Nổ còn chưa kịp hoàn thành hết câu, Schwarznero đã phẩy tay một cái…
Lúc Thuốc Nổ định thần lại, cậu đã nhìn thấy mình ngồi bên trên một cái ghế đệm nhỏ sơn chằng chịt màu rằn ri. Chỗ bên dưới của cậu cấn cấn một thứ gì đó, Thuốc Nổ kéo lên mới phát hiện ra nó là một cái đai khóa an toàn. Không gian nơi đây có một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Thuốc Nổ theo bản năng ngẩng đầu lên trên cao, ở trên đó đang trồng một đóa hoa Aresio đỏ rực rỡ sắc màu.
“Quân đội Giải Phóng Hỏa Tinh!” – Cậu lẩm bẩm.
“Cơ thể không có gì bất thường. Hai năng lực của Hệ Cường Hóa vẫn còn y nguyên trên người!”
Ở bên ngoài vang lên những tiếng hô dồn dập:
“Được rồi, tân binh mới được chuyển đến. Tất cả vào đây xếp hàng. Cậu phi công, bên trong tàu vận tải còn ai nữa không?”
“Báo cáo trung úy, bên trong đã không còn…Khoan đã, bên trong vẫn còn một người lính chưa xuống.”
Thuốc Nổ nghe những tiếng bước chân gõ lạch cạch ở trên sàn tàu. Bởi vì trọng lực của sao Hỏa thấp hơn rất nhiều so với trọng lực của Mẫu Tinh, chỉ bằng khoảng 0,38 lần, vậy nên những đôi bốt thế hệ cũ của lính sao Hỏa được thiết kế ở thời đại trước vô cùng nặng nề, tạo ra một âm thanh không thể lẫn vào đâu được.
Một người mặc đồng phục Trung Úy của Quân Đội Giải Phóng sao Hỏa xuất hiện ở trước cửa khoang. Người này vô cùng trẻ tuổi, vậy mà đã có thể leo lên được tới chức vụ Trung Úy, rõ ràng không phải là một người bình thường chút nào. Thuốc Nổ ngẩn người trong năm giây đồng hồ. Người này quá sức quen thuộc đối với cậu. Tuy khuôn mặt vẫn còn trẻ măng nhưng từ đường nét tổng quan thì chẳng hề khác gì với con người năm xưa.
“Trần lão!” – Thuốc Nổ buột miệng.
“Trung úy Trịnh Thế Hoàng, chỉ huy trưởng Đại Đội 11T trực thuộc trung đoàn 321 bộ binh Quân Đội Thuộc Địa Tinh sao Hỏa.”
Thuốc Nổ ở phía đối diện chẳng có phản ứng gì. Cậu còn đang mải suy nghĩ chuyện cũ. Trần lão chính là đại quản gia của nhà họ Trần khi Thuốc Nổ còn ở trong thân phận Trần Nam Trung lúc trước. Bản thân cậu cũng chỉ biết được vì những chiến công của lão đối với nhà họ Trần mà lão đã được ban cho họ của nhà chủ, nghe chẳng khác gì thời phong kiến đám vua chúa sắc phong cho công thần.
Bởi vậy, Thuốc nổ cũng chẳng biết tên ban đầu của lão là gì, bây giờ mới biết đó là Trịnh Thế Hoàng. Nhiều người Mẫu Tinh, vốn có quan niệm phải kế tục hương hỏa của tổ tiên, sẽ nói không ít lời phỉ nhổ khó nghe đối với hành động đổi họ này của lão. Nhưng Thuốc Nổ đã quen với phong cách thẳng thắn, không câu nệ của người Hỏa Tinh thì thấy việc này vô cùng bình thường.
Cậu chỉ chú ý tới cụm từ Quân Đội Thuộc Địa Tinh sao Hỏa thay vì Quân Đội Giải Phóng sao Hỏa mà Trần lão đã sử dụng. Điều này chứng tỏ đây là đoạn thời gian vẫn chưa tới Tinh Chiến, nhưng e là cũng chẳng cách Tinh Chiến xa là bao.
“Trung úy Trịnh Thế Hoàng, chỉ huy trưởng Đại Đội 11T trực thuộc Trung Đoàn 321 bộ binh Quân Đội Thuộc Địa Tinh sao Hỏa. Cậu thuộc đơn vị nào?” – Trần lão lặp lại.
Thuốc Nổ đã quá quen thuộc với cấu trúc hoạt động của Quân Đội Giải Phóng sao Hỏa, bởi vậy cậu có thể nhanh chóng tìm ra được lời nói dối lấp liếm cho qua chuyện:
“Báo cáo trung úy, tôi là tân binh được tuyển mộ trong đợt lần này. Vẫn chưa được phân cụ thể vào Đại Đội nào.”
Trịnh Thế Hoàng nhíu mày:
“Tân binh bây giờ tố chất càng ngày càng kém như vậy. Quân phục của cậu đâu? Sao lại mặc thứ này vào trong quân doanh? Tại sao lúc nãy gọi vào báo danh thì cậu lại không chịu xuống phi thuyền? Ngay tại đây, chống đẩy năm mươi cái cho tôi. Bắt đầu… một hai ba bốn!”
Thuốc Nổ dở khóc dở cười. Không ngờ thế sự xoay vòng, Trần lão luôn nhìn cậu với ánh mắt vừa yêu thương lại vừa kính sợ ngày xưa giờ lại chơi đòn phủ đầu truyền thống của trại lính đối với lũ tân binh lên đầu cậu.
Với sức lực của Thuốc Nổ thì hoàn thành bài tập này là vô cùng dễ dàng.
“Ai bảo cậu là chống đẩy năm mươi cái bằng hai tay? Tôi muốn cậu chống đẩy năm mươi cái chỉ bằng một tay thôi. Làm lại. Bắt đầu…một hai ba bốn!”
“Quân ngũ à quân ngũ, quả nhiên là vẫn cái cảm giác quen thuộc như vậy.” – Thuốc Nổ vừa thầm nhủ vừa tiến hành, cũng chẳng kêu ca điều gì. Trịnh Thế Hoàng lúc này mới xem như là hài lòng với biểu hiện của cậu.
“Còn không nhanh lên lấy quân phục mặc vào?”
Thuốc Nổ đi tới vị trí cất quân dụng của tàu, định bụng sẽ giả vờ lục lọi một chút sau đó làm bộ như đã mất quân phục đi đâu đó rồi để xin một bộ mới. Dù sao thì quân lính sao Hỏa thường ngày tập luyện cũng làm hỏng rất nhiều bộ đồ, đây cũng không phải là thời ngày xưa khi quân đội các nước còn thiếu thốn nữa, bộ chỉ huy cũng chẳng keo kiệt gì mà lại đi bắt bẻ chuyện đó, cùng lắm thì cậu lại phải đền chút tiền bạc mà thôi.
Dù có phải đền tiền đi nữa, đó cũng là chuyện sau này từ từ tính.
Vậy mà không ngờ Thuốc Nổ thực sự lôi ra được một bộ đồ còn dư ở bên trong đó. Chẳng biết thế nào mà mặc hết sức vừa vặn với cơ thể của cậu, chỉ có hai ống tay áo hơi bị thừa một chút thôi.
Thuốc Nổ đọc theo bảng tên:
“Gavrilo P.”
“Từ từ đã, cái tên này sao nghe quen quen như thế?”
Thuốc Nổ ngay lập tức liên tưởng tới một câu chuyện phổ biến tới mức mà gần như bất kỳ đứa trẻ Liên Bang nào được học hành đàng hoàng đều sẽ biết.
Ngày 28 tháng 06 năm 2320, khoảng hơn mười giờ sáng.
Một người sao Hỏa theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan tên là Gavrilo đã ám sát Hoàng Đế thứ 15 của cường quốc số một Mẫu Tinh lúc bấy giờ, Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, là Tập Đài Tộc. Ông ta vốn là người cứng rắn nhất ở trong Liên Hiệp Quốc về việc tiếp tục kéo dài chế độ phụ thuộc của các Thuộc Địa Tinh vào Mẫu Tinh và cũng đồng thời là đích đến của rất nhiều lời sỉ vả và châm biếm của người dân Thuộc Địa Tinh.
Trước việc giấu nhẹm thông tin ngay sau đó của quốc gia này, đã chẳng ai có thể biết được bằng cách nào mà một tên lính trơn và sói đơn độc hoàn toàn không có bất kỳ một tiểu sử được huấn luyện quân sự bài bản hay liên hệ với bất cứ một tổ chức khủng bố nào, lại có thể vượt qua được tầng tầng lớp lớp canh phòng cẩn mật bên cạnh Tập Đài Tộc để hạ sát ông ta.
Sự việc này nhanh chóng làm bùng nổ mâu thuẫn giữa các cường quốc lớn trên phạm vi toàn bộ nền văn minh của loài người. Những người Mẫu Tinh xem đây là một vụ khủng bố trắng trợn và man rợ, đi ngược lại tất cả các nguyên tắc làm người thì người Thuộc Địa Tinh khác đều xem Gavrilo như anh hùng đã dám đứng lên vì lẽ phải. Cuối cùng, tất cả dẫn tới một cuộc chiến tranh toàn diện. Đây chính là Tinh Chiến mà Thuốc Nổ vẫn luôn biết.
Có thể nói, Tinh Chiến không phải hoàn toàn là do một tay Gavrilo gây ra được, tuy nhiên anh ta lại chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, khiến cho những mâu thuẫn âm ỉ trong xã hội loài người ở thời điểm này chính thức bùng nổ ra.
Lúc đầu, khi các Thuộc Địa Tinh mới được khai phá, chi phí để xây dựng nơi con người có thể ở được là vô cùng lớn. Bởi vậy, tất cả các chính quyền Thuộc Địa Tinh ban đầu đều nợ Mẫu Tinh đầm đìa dẫn tới sự phụ thuộc không thể tránh khỏi về mặt chính trị.
Tuy nhiên, khi bọn họ đã xây dựng xong hình hài của riêng mình, bắt đầu chạm được tới những mỏ khoáng sản quý giá mà đúng nghĩa là rừng vàng biển bạc, cứ đi hai mươi bước lại nhặt được kim loại hiếm, họ cũng dần dần muốn thoát ly ra khỏi Mẫu Tinh, tự xây dựng lên nền văn hóa cho chính mình.
Thuốc Nổ chỉ kịp nghĩ tới đây thì tất cả quân dụng cậu đã chuẩn bị xong xuôi. Áo trùm tuy lúc này cũng chưa quan trọng lắm nhưng cậu cũng tìm cách cuộn thành một cái bọc ở xung quanh vùng bụng.
“Báo cáo trung úy, tôi Gavrilo đã có mặt làm nhiệm vụ.”
“Tốt lắm, mau đi báo danh đi.”
Thuốc Nổ biết là hỏi xong sẽ có chuyện nhưng cậu cũng vẫn không thể không hỏi:
“Thưa trung úy, xin hỏi hôm nay là ngày nào?”
Quả nhiên Trịnh Thế Hoàng bắt đầu đưa ra bộ mặt không kiên nhẫn:
“Đến hôm nay là ngày nào cũng không biết. Cậu được lắm đấy, tiếp tục chống đẩy năm mươi cái nữa cho tôi! Bắt đầu… một hai ba bốn!”
Thuốc Nổ liền cúi người xuống thực hiện. Trịnh Thế Hoàng còn đang hứng chí, định bắt bẻ gì đó, đã thấy Thuốc Nổ lần này không hít đất bằng một tay nữa mà cậu bắt đầu hít đất bằng một ngón tay. Anh ta liền lẩm bẩm:
“Thật là nhàm chán”
“Được rồi, được rồi, cậu sắp chống đẩy tới cái thứ bảy mươi rồi. Đi!…Đi báo danh đi!”
Thuốc Nổ liền rời ra khỏi khoang vận tải. Đột nhiên, cậu nghe được tiếng của Trịnh Thế Hoàng vang lên từ phía sau:
“Hôm nay là ngày 29 tháng 6, nhớ lấy!”
Thuốc Nổ nhếch môi, đi về phía sĩ quan quản lý nhân sự. Trong đầu cậu chỉ mãi suy nghĩ một chuyện rất quan trọng.
Theo những gì cậu quan sát thì hẳn đây là một cái trại lính sao Hỏa nằm ở trên Mẫu Tinh với mục đích duy nhất chính là bảo vệ phái bộ ngoại giao nào đó. Về cơ bản giờ này thì vụ ám sát kia chắc chắn đã xảy ra rồi, dù cho cậu có ăn gian được vài tiếng cho tới chục tiếng đồng hồ nhờ chênh lệch múi giờ đi chăng nữa, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Điều quan trọng nhất chính là, ngay sau khi sự kiện kia xảy ra, người Trung Quốc giận dữ sẽ đi lùng sục và đồ sát tất cả những điểm đóng quân nhỏ kiểu như thế này của lính sao Hỏa đóng ở trên Mẫu Tinh để trả thù trước khi tuyên chiến.
Hơn nữa, cái trại này lại chính là nơi mà tên Gavrilo đó sử dụng để đột nhập vào Mẫu Tinh nên nó sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ kia đầu tiên. Mọi người ở đây kể cả Thuốc Nổ và Trần lão đều đang từng giây, từng phút nằm trong vòng nguy hiểm. Nếu đúng theo lịch sử, Trần lão đã sống sót qua ngày hôm nay, nhưng ai mà biết được khi có cậu vào sẽ như thế nào.
Thuốc Nổ cứ mãi suy nghĩ tới độ, cậu theo thói quen đặt cả vân tay của mình vào trong máy quét nhân dạng. Nên nhớ tuy là Thuốc Nổ mang quân phục của Gavrilo song tất cả mọi đặc điểm nhận dạng sinh học khác của cậu đều chẳng có chút gì liên quan tới tên kia cả.
Khi Thuốc Nổ định thần, rụt tay trở lại thì đã không còn kịp nữa rồi. Trên màn hình nhanh chóng hiện ra một dòng chữ mờ mờ:
{Họ và tên: Cảnh báo, không thể nhìn thấy vì quân hàm của bạn chưa đủ}
{Chức vụ: Chuẩn tướng quân đội Thuộc Địa Tinh sao Hỏa}
{Đơn vị: Cảnh báo, không thể nhìn thấy vì quân hàm của bạn chưa đủ}
Tên sĩ quan nhân sự còn định nói vài lời hách dịch gì đó vì sự rề rà nãy giờ của Thuốc Nổ giờ đã há hốc cả mồm, sốc nặng tới nỗi bẻ gãy ngang cả cây viết mình đang cầm trong tay mà không hay biết.
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc