Giữa nơi rừng sâu núi thẳm này, người ta khó mà có thể tưởng tượng được lại có một cảnh tượng như thế đang diễn ra.
Một đám lính Đại Việt đông phải đến hai ba ngàn người đang quây thành một cái vòng tròn lớn. Kẻ nào cũng mặt mũi dữ dằn, ánh mắt sắc lẹm, chẳng ai tạo ra một tiếng động nào. Chính giữa vòng tròn đang nằm lăn lóc hơn bốn mươi người, bị trói gô lại như những con lợn sắp chịu cảnh chọc tiết. Đứng bên họ là năm người đàn ông đang nhìn chằm chằm. Kẻ cao lớn nhất trong số đó quay lại nói với người lớn tuổi nhất:
“Không ngờ lại gặp được Ngô đại nhân nơi này, thật là trùng hợp.”
“Cũng may hôm nay có Trấn Lỗ Tướng Quân ở đây, nếu không hạ quan cũng thật sự không biết phải làm như thế nào.”
“Ngô đại nhân là bậc khai quốc công thần, tam triều nguyên lão. Họ Lê tôi vẫn luôn luôn xem là trưởng bối trong nhà. Nào dám nhận những lời khách khí như thế.”
Ngô Sĩ Liên mỉm cười thản nhiên. Phùng Lĩnh vốn đã đợi chờ một khoảng lặng như vậy, vội tiến lên quỳ một chân trước xuống nói:
“Bẩm Trấn Lỗ Tướng Quân đại nhân, xin cho thảo dân to gan có lời được tâu bẩm.”
Lê Đình Ngạn nhìn sang Ngô Sĩ Liên, thấy lão không tỏ ý đồng tình hay phản đối thì mới nâng Phùng Lĩnh dậy, đoạn hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
“Bẩm, thảo dân họ Phùng tên Lĩnh, vốn là người Sơn Nam. Từ lâu đã hâm mộ phong thái của tướng quân. Nay được gặp gỡ, quả là danh bất hư truyền.”
“Được rồi, ngươi lần này là người có công trong việc bắt được sơn tặc. Không cần phải đa lễ như vậy! Ngươi có nguyện vọng gì cần trình bày thì cứ nói ra. Ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng trong khả năng của mình.”
Phùng Lĩnh nhìn về phía sau lưng của Lê Đình Ngạn thấy tướng sĩ thân vệ của ông đều lưng hổ vai gấu, hiên ngang oai hùng, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm nhiệt huyết không tên. Cậu dõng dạc nhấn mạnh từng câu:
“Tại hạ từ lâu đã mong muốn được ở dưới soái kỳ, vì Đại Việt ta mà nam chinh bắc chiến cho thỏa chí nam nhi. Xin tướng quân đáp ứng!”
Lê Đình Ngạn cười ha hả, vỗ vỗ vai cậu mà nói:
“Việc đó có chi là khó. Nay ta ban cho ngươi hai mươi thân vệ, chỉ huy một ngũ quân. Mong ngươi sáng khuya gắng sức, anh dũng tiên phong. Vì báo đáp hoàng ân mà không ngừng nỗ lực, vì yêu thương tướng sĩ mà suy nghĩ hết lòng. Để bản tướng quân sau này nhìn lại có thể tự hào mà vui sướng. Ngươi hãy nhớ lấy.”
Phùng Lĩnh tươi cười rạng rỡ:
“Tạ ơn tướng quân tài bồi.”
Chỉ thấy Báo đại ca bị bịt miệng nằm dưới đất đang kêu lên những tiếng oai oái. Một thân binh của Lê Đình Ngạn tiến lên đá thẳng vào bụng của hắn. Hắn không những không chịu im lặng mà ý ới càng lúc càng to hơn. Đám người Ngô Sĩ Liên, Thuốc Nổ đều đồng loạt nhìn hắn với ánh mắt khó chịu. Lê Đình Ngạn lúc này mới lên tiếng:
“Mở khăn bịt miệng cho hắn.”
Chỉ nghe Báo đại ca lúc này giọng nói run run, hơi thở phập phồng bất ổn:
“Đại nhân, trong nhà ta trên có mẹ già ngoài bảy mươi, dưới có em thơ chưa đầy năm tuổi. Mong đại nhân mở lòng thương xót mà cho ta gia nhập quân doanh để ta có thể chuộc…”
Hắn chưa nói hết câu thì đã bị tên thân vệ nhét lại tấm vải vào mồm, lại đá cho hắn mấy cái nữa. Tên thân vệ chỉ lạnh lùng nói:
“Mẹ ngươi đã trên bảy mươi mà em ngươi lại chưa được năm tuổi, thế chẳng hóa ra mẹ ngươi hơn sáu mươi lăm vẫn còn đẻ được? Đó chẳng phải là yêu quái ư? Ngươi có bịa chuyện thì cũng hợp lý một chút, đừng xem mệnh quan triều đình như con nít ba tuổi cho ngươi lừa gạt.”
Xung quanh có vài tiếng cười vang lên. Báo đại ca nghiến răng cắn chặt vào trong miếng vải, chỉ thấy máu ở trong miệng hắn trào ra, thấm đỏ cả phía bên ngoài. Hai bên khóe mi đã hơi có hàng nước mắt chảy xuống. Ở đây chẳng ai đồng tình với hắn cả, đã là giặc cướp thì sẽ phải có quả báo hôm nay.
Lê Đình Ngạn sai chém đầu Báo đại ca, sau đó bắt tất cả đàn em của hắn ngay trong đêm phân vào trong các quân doanh để mà thay dân phu phục vụ việc lao dịch.
Trời bỗng đổ mưa lớn. Đoàn người dựng trại ngủ lại một đêm.
Vừa tản sáng, Thuốc Nổ đã đến trướng bồng của Ngô Sĩ Liên, định chia tay lão mà tiếp tục tiến về phương Bắc. Dù sao Ngô Sĩ Liên cũng là quan viết sử, đối với cậu mà nói chính là kẻ lưu giữ thông tin. Nếu nói thông tin chính là sức mạnh thì quan hệ tốt với lão chẳng xấu mặt nào.
Cậu vừa tới ngoài trướng thì đã nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện. Hóa ra Lê Đình Ngạn đã tới đây còn sớm hơn, đang vừa đánh cờ vây, vừa đàm đạo với Ngô lão. Thuốc Nổ khẽ chào hai người, trình bày nguyên nhân phải từ biệt. Ngô Sĩ Liên chau mày:
“Trần tiên sinh, lão phu có thể hay không được biết dự định sắp tới của cậu? Quan viết sử đã hiếm, người thông hiểu lịch sử trong dân gian như tiên sinh đây càng hiếm hơn. Đây là thời điểm loạn lạc, ta cũng không muốn tiên sinh gặp phải sự bất trắc gì.”
Thuốc Nổ đáp bình thản:
“Vốn chuyện của thiên hạ làm gì có sự tình tuyệt đối an toàn. Chuyến này tại hạ đi đến thăm một môn phái lớn trong võ lâm đương thời. Tuy là nguy hiểm chỉ e không thể tránh khỏi, có điều tại hạ gặp phải lý do riêng, không thể không đi. Ngô đại nhân cũng không cần cưỡng cầu.”
Lê Đình Ngạn ở bên cạnh khi nghe tới lời cậu nói thì chợt hỏi:
“Không biết môn phái lớn trong lời tiểu huynh đệ đây nói, là môn phái nào?”
“Võ lâm thái sơn bắc đẩu Thần Sơn Phái.”
Ngô Sĩ Liên và Lê Đình Ngạn nhìn nhau, chợt nở ra một nụ cười. Thuốc Nổ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Ngô Sĩ Liên đã nói:
“Cũng không giấu gì tiên sinh, Lê tướng quân đây chính là đệ tử của Thần Sơn phái, được cử xuống để giúp đỡ cho triều đình nước ta. May mà chuyến này không phải cậu không từ mà biệt, nếu không đã bỏ lỡ cơ hội cùng Lê tướng quân nói chuyện cho rõ đầu đuôi ngọn ngành.”
Lê Đình Ngạn tiếp lời, giọng lại hơi hướng cẩn thận hơn:
“Không biết tiểu huynh đệ đây tìm tệ phái là có công việc gì?”
Thuốc Nổ gỡ bọc, lấy trong đó ra cái lệnh bài màu xanh lục mà lão đồ Viễn đưa cho, giọng chắc chắn:
“Ta nhận người ủy thác, muốn lên đỉnh Thần Sơn. Nghe nói trên đó có sự thật về chân tướng của thế giới này.”
Khuôn mặt Lê Đình Ngạn biến đổi, nhìn chằm chằm vào cái lệnh bài của cậu hỏi thăm:
“Là ai đưa cho cậu cái lệnh bài này?”
“Một lão thầy đồ già ở vùng quê mà thôi.”
“Thầy đồ già? Thầy đồ già à! Cũng đúng rồi nhỉ, hai mươi năm rồi, người năm đó rồi cũng đã già, thế sự bể dâu ai mà biết được chuyện nhân sinh này đây?” – Lê Đình Ngạn lẩm bẩm.
Ngô Sĩ Liên và Thuốc Nổ đều nhìn Lê Đình Ngạn khó hiểu. Ông ta lên tiếng:
“Cũng không phải là ta muốn đe dọa tiểu huynh đệ. Có điều cái lệnh bài này đã rời khỏi đỉnh Thần Sơn quá lâu rồi. Đỉnh Thần Sơn bây giờ cũng không còn là đỉnh Thần Sơn khi đó nữa. Đặc biệt là mấy năm gần đây, không ít những Ngoại Lai Giả đã tới làm phiền chúng đệ tử trên đỉnh, khiến cho các vị sư phụ phải tuyên bố phong bế nửa sơn môn. Với cái lệnh bài này chỉ e là cậu còn chưa có tư cách đi lên trên đó. Thôi thì thế này vậy, thời gian này cậu cứ đi theo ta. Đợi xong đợt viễn chinh này, ta sẽ xin phép Hoàng Thượng về sơn môn một chuyến, cậu có thể cùng đi. Cậu thấy thế nào?”
Thuốc Nổ ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy đây là cơ hội tốt để tiến vào tầm mắt của giới thượng tầng nước Đại Việt đương thời nên gật đầu đồng ý. Hai bên trao đổi một chút, rất nhanh cậu rời khỏi lều, Lúc này chỉ còn lại hai người triều thần ở lại. Lê Đình Ngạn mở miệng dò hỏi:
“Ngô đại nhân, vị tiểu huynh đệ lúc nãy, họ tên đầy đủ là gì?”
“Nghe nói họ là Trần, tên đơn danh một chữ Ngọc, là chữ ngọc ở trong châu ngọc.”
“Vậy thì đúng rồi” – Lê Đình Ngạn vỗ trán.
Ngô Sĩ Liên khẽ vuốt chòm râu, không vội hỏi mà kiên nhẫn chờ Lê Đình Ngạn giải thích. Ông ta nói nhanh:
“Là như thế này, tháng trước quan Thừa Tuyên Sứ Lương Thế Vinh có gửi thư hỏa tốc về triều. Trong thư Lương đại nhân đã kể về một người có tài năng toán học siêu đẳng trong dân gian, đặc biệt nhấn mạnh nếu mời được người này về triều thì những ứng dụng của toán học tại nước ta sẽ có bước đột phá lớn.”
Lần này thì tới lượt chính Ngô Sĩ Liên ngạc nhiên:
“Lẽ nào người đó chính là Trần Tiên Sinh?”
“Vì chuyện này Hoàng Thượng đã gửi thư hỏa tốc về các Thừa Tuyên khác, đặc biệt dặn dò phải để ý hành tung của người kia. Ta cũng nhận được một bức. Hôm qua trời tối quá, hắn lại đứng xa nên ta không nhìn rõ mặt. Ban nãy hắn vào trướng nói chuyện với ngài thì ta mới chợt nhận ra. Tuy nói là như thế nhưng vũng nước đục này rất sâu, chúng ta cũng phải cẩn thận mới được.”
“Lê tướng quân nói như vậy là có ý gì?” – Ngô Sĩ Liên giật mình.
“Nghe nói trong thư, Lương đại nhân còn nhắc tới việc người này có thể có liên quan tới cái chết của một thành viên trong đoàn sứ thần Đại Minh, một quan chánh tứ phẩm Đô Chỉ Huy Thiêm Sự là Mạc đại nhân cùng với một viên quan huyện lệnh ở Thừa Tuyên Quảng Nam. Người này e rằng không đơn giản. Cũng may lúc nãy ta đã tìm được cớ giữ lại hắn trong quân. Trước mắt mấy ngày cứ quan sát hắn xem sao đã.”
Lúc này, Thuốc Nổ đã về tới nơi ở tạm. Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi tìm tới trướng các thân vệ của Lê Đình Ngạn xung quanh, cốt yếu thăm dò những chuyện quan trọng xảy ra với vị Trấn Lỗ Tướng Quân này trong thời gian gần đây. Tiếc là cậu cũng chẳng thu được thông tin nào giá trị. Thuốc Nổ dạo quanh một vòng thì đã là cuối giờ Thìn, đầu giờ Tỵ.
Cậu chợt phát hiện ở xa xa trong rừng cây về hướng Đông Bắc có tinh kỳ phấp phới, khói bụi bốc lên. Chim chóc ở đấy đang vỗ cánh mà bay tán loạn về khắp bốn phía. Lê Đình Ngạn lúc này đã quần áo chỉnh tề, ra khỏi doanh trướng, tiếp đón trung quân. Hóa ra Lê Đình Ngạn cầm quân lần này đi đánh Lão Qua chính là nhánh quân chủ lực ở phía Nam, tổng quân số hơn năm vạn người, đám lính tối qua chỉ là tiên phong đi trước.
Ngoài ra, chiến dịch lần này, họ sẽ hiệp đồng tác chiến với hai cánh quân lớn khác do các tướng Lê Thọ Vực và Lê Nhân Hiếu chỉ huy, ngoài ra còn có hai cánh quân nhỏ của Trịnh Công Lộ và Lê Lộng làm các nhiệm vụ đặc biệt.
Thuốc Nổ đứng trên ngọn đồi nhỏ gần đó quan sát thì chỉ thấy bên dưới rợp một biển người, vô cùng vô tận. Cái khí thế to lớn hào hùng thế này, ngay cả trong Tinh Chiến cậu cũng chưa bao giờ có thể thấy được.
Cũng không phải là Tinh Chiến có ít sự tham gia của binh lính hơn, ngược lại, hàng tỷ người đã chết trong 7 năm Tinh Chiến. Dù vậy, đặc điểm chiến tranh hiện đại khiến cho quân lính thời Tinh Chiến không còn có cách tập trung thành từng khối đội hình để duyệt binh như thế này nữa.
Lê Đình Ngạn đích thân tập hợp đội ngũ. Quân đội Đại Việt đông đảo, tinh nhuệ, lại có lắm kinh nghiệm thực chiến từ các cuộc chiến tranh với Chiêm Thành cho tới Minh triều trước đây. Lòng quân dâng cao, sĩ khí ngất trời, chuyến này ai ai cũng quyết tâm giêt giặc lập công. Lê Đình Ngạn thu mọi việc vào đáy mắt, lòng rất vui mừng, đoạn lên tới cái điểm tướng đài dựng sẵn mà đọc thánh chỉ của Lê Thánh Tông:
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Trẫm thường nghe nói. Giặc Bồn Man Cầm Công ở lấn ngoài cõi xa xăm. Bỏ chức phiên thần mà lười dâng lễ cống; mang lòng lừa trời mà làm nhục sử thần. Trước còn ôm đầu chạy trốn, nín thở náu mình; sau lại vẫy đuôi kêu thương vội vàng nộp đất. Trẫm thương lương dân sống một phương, tha cho tội ác đáng muôn chết. Đặt quận huyện để trị biên cương; đổi áo xiêm mà trao quan tước.”
“Nhưng nó vẫn ngoan ngu...buông lòng tham sâu...: đảo danh phận lộn ngược giày mũ. Lộng hành quyền binh, chém giết tứ tung; bán cả ruộng dân, vơ vét tiền của... Liêu thuộc ra đón sắc mệnh ở ngoài thành thì gối cao nằm khểnh; quan ải phi báo công văn thắng trận thì đóng cửa ngăn đường. Thậm chí nuôi phường thích khách..., chứa chấp mưu gian... Bày kế gián điệp hòng nhòm ngó nước ta, đặt lời điêu toa để mê hoặc ngoài cõi. Bầy gian ác Lệ Khai thì dung túng chở che, người thổ tù Hàn Triệu lại giam giữ không thả. Thích tên bán nước Đức Lân mà kết làm phụ tử, ghét người tích trữ Lang Tủng thì giết cả vợ con.”
“Nhóm họp lũ bè, thường chống lại quan triều cai trị; giả kính trái mệnh, dám để chậm con tin vào chầu. Trong tin lời yêu tăng gian tà, ngoài dựa tiếng Lão Qua tiếp viện. Nay ban chiếu cho Trấn Lỗ Tướng Quân Lê Đình Ngạn, thống suất năm vạn tinh binh, ngày đêm hành quân về biên giới, diệt giặc Lão Qua, bình định xứ Bồn Man, đem giang sơn Đại Việt ta dựng xây vững chắc. Khâm thử!”
“Cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ” – Tiếng hô của hàng vạn người như sấm động ngang trời.
Sau khi Lê Đình Ngạn tiếp tục khích lệ binh sĩ vài câu xong xuôi, Ngô Sĩ Liên và tiểu Sinh cũng cáo từ mà tiếp tục hành trình đi viết Đại Việt Sử Ký Toàn Thư của họ. Ba quân thì lũ lượt hành quân ngược lên phía đồi núi Tây Nam xứ Nghệ. Tới tối hôm đó thì họ đã dừng chân hạ trại tại một cái làng quê ngay sát biên giới.
Vốn già làng ở đây tên là A Pao, là người lai giữa Đại Việt và Bồn Man, có quen với một vị phó tướng trong quân của Lê Đình Ngạn thuở người này còn hàn vi. Bởi vậy họ mới mời những vị chỉ huy trong quân tập hợp lại mà cùng nhau ăn tối với dân làng. Lê Đình Ngạn cũng bảo Thuốc Nổ và Phùng Lĩnh theo cùng.
Bữa ăn được tổ chức bên đống lửa trại lớn, ở ngay chính giữa làng. Dân số cái làng này cũng không đông, tầm khoảng hai trăm người, đủ mọi thế hệ. Bên phía Lê Đình Ngạn thì dẫn theo chỉ cỡ năm mươi. Thức ăn gồm có bốn con lợn rừng lớn mà mấy ngày qua thợ săn trong làng phải đi sâu vào trong núi mới kiếm được. Ngoài ra còn có một vài món thịt thú rừng nhỏ linh tinh, rau rừng và rượu cần.
Rượu được hai tuần thì ai nấy cũng đã ngà ngà say, các thanh niên trai tráng trong làng và các cô thôn nữ bắt đầu ca hát, nhảy múa và chơi các trò chơi nhỏ bên đống lửa. Một số chỉ huy trẻ tuổi trong quân cũng nhiệt tình tham gia. Không khí quân dân vô cùng đầm ấm.
Gió núi về đêm nhẹ và thanh mát, Thuốc Nổ ngồi cô đơn một góc ở phía đằng xa. Nhìn cậu không hề có cảm giác của một người không thể hòa hợp được vào bầu không khí, mà giống như bầu không khí xung quanh này hoàn toàn không liên quan gì tới cậu vậy. Cậu không uống được rượu, ăn cũng qua loa, chỉ ngồi đó hít lấy một ít lá vị cà phê còn xót lại. Cậu nhìn lên bầu trời, nhìn ngắm Mặt Trăng và Sao Hỏa đang soi sáng, không biết trong lòng nghĩ ngợi điều gì.
Bỗng trước mặt cậu đi tới một đứa bé con rất dễ thương. Nó là con trai, nhưng đường nét xinh đẹp như con gái, chỉ tầm năm sáu tuổi gì đấy. Nó đang vươn tay, đưa tới cho Thuốc Nổ một xâu thịt thỏ rừng nho nhỏ, miệng bi bô nói:
“Chú ăn cái này đi. Anh hai cháu thường nói, khi người ta ngồi thẩn thờ một mình, chính là có tâm sự. Cháu cũng không hiểu có tâm sự là cái chi chi. Nhưng mỗi lần anh hai cháu ngồi thẩn thở, cháu lại đưa cho anh ấy một ít thức ăn ngon, thế là anh hai vui vẻ trở lại.”
Thuốc Nổ mỉm cười nhìn thằng bé nói:
“Thế cháu không ăn à?”
“Anh hai nói, biết chia sẻ với mọi người thì mới là người tốt”
“Anh hai cháu thật sự là người tốt.”
Chỉ thấy từ đằng xa có một bà lão đang lần lữa bước về phía bên này. Đôi mắt bà đã mù lòa, một tay chống gậy, một tay đang quờ quạng ở phía trước. Có lẽ trời tối quá mà phần đông mọi người đã say nên không có ai giúp đỡ bà cụ một tay. Bà vừa đi vừa nói:
“Savong à, cháu đâu rồi.”
Chỉ thấy đứa bé chạy tới, khẽ nắm tay bà cụ:
“Bà ơi bà, cháu ở đây ạ.”
Thuốc Nổ cũng đứng lên đỡ bà cụ ngồi xuống. Cậu thấy dáng người bà nhỏ thó, lưng đã còng đi hết cả, trông mà hết sức đáng thương. Cậu mở lời:
“Thưa, con cháu của bà đâu hết rồi mà bà lại đi một mình vậy ạ.”
“Con trai và con dâu của già đã qua đời khi đi săn thú cho làng, chuyện cũng xảy ra đã lâu lắm rồi. Chúng nó chỉ để lại cho già đúng một đứa em trai kết nghĩa mồ côi cả mẹ lẫn cha. Tội nghiệp thằng út, già xem nó như con ruột trong nhà vậy. Thằng út cũng đã lớn, giờ nó đi làm ăn xa để nuôi già, có khi nửa năm mới về làng một lần. Già bây giờ cũng chỉ có một thân một mình. May mà dân làng cũng chung tay mà giúp đỡ, lại có bọn trẻ con các nhà hay sang ta chơi, nên già cũng không có cô đơn.”
Thuốc Nổ nhìn sang Savong, khuôn mặt làm cái biểu tình hóa ra là thế. Cậu đáp:
“Bà có gì cần hỗ trợ thì cứ nói cháu nhé. Dù sao tụi cháu tới đây cũng đã ăn uống khá nhiều của dân làng.”
Bà lão nói:
“Không, không, già bây giờ thì có cần cái gì. Ngày xưa các vị vua quan trong triều đã giúp già rất nhiều, già vẫn còn ghi nhớ. Nếu không có vua Thái Tổ năm xưa đứng lên đánh đuổi giặc phương Bắc thì e rằng đứa con trai trưởng của già đã chết từ khi chưa lọt lòng rồi. Già chỉ hổ thẹn với phu quân năm xưa là không đẻ được tám đứa mười đứa, cho dòng họ nó nảy nở sinh sôi.”
Bà lão cũng đã lớn tuổi, nói năng chuyện nọ sọ chuyện kia. Thuốc Nổ vẫn lắng nghe khá kiên nhẫn, dù sao thì cậu cũng đang không làm gì. Bà lão tiếp tục kể:
“Minh Triều tàn bạo, bao nhiêu trai tráng trong làng đều bị bắt đi lao dịch hết. Đợt đó vua Thái Tổ đang khởi nghĩa ở dưới miền xuôi, thế quân rất lớn, lòng dân chúng đều theo cả. Thế là giặc Minh cho người lên tận từng bản làng, lùng sục những người phụ nữ có thai, mổ bụng ra tại chỗ để đe dọa dân không đi theo khởi nghĩa chống lại chúng nữa. Già lúc đó cũng thuộc trong diện này, may mà có mấy viên bộ tướng của nghĩa quân cứu kịp thời.”
Thuốc Nổ phụ hoa thêm:
“Rồi sau đó thế nào ạ?”
“Già vượt cạn thành công, sinh ra đứa bé trai kháu khỉnh. Ôi, giờ già vẫn còn nghe được văng vẳng bên tai tiếng quấy khóc của nó lúc đó. Để kỷ niệm, già đặt tên nó là Lam, theo tên ngọn núi Lam Sơn nên gọi là A Lam.”
“Được như thế thì đời còn chi đáng tiếc” – Cậu cảm thán.
Bà lão hơi vẩy vẩy tay, miệng cười vui vẻ:
“Nhưng già còn không ngờ được thằng út của già còn dễ thương hơn. Nó giống như một món quà của tạo hóa cho già vậy. Lúc nhỏ nó cực kỳ ngoan, không hề đòi hỏi mẹ hay anh nó bất cứ thứ gì. Có một đợt anh cả nó đi săn từ trong rừng về được một con báo hoa lớn, đem về lột da ra. A Lam chia cho thằng nhỏ một miếng. Nó quấn lấy quanh người, yêu thích không buông. Từ đó mọi người đều gọi nó là A Báo, hay Báo đầu.”
Thuốc Nổ nghe tới đây thì đã ngạc nhiên sững sờ nghĩ tới điều gì đó.
Bà lão không thấy cậu nói gì thì lại tiếp tục:
“Nó rất có chí phấn đấu, đi làm ăn dưới xuôi, còn kéo được hơn ba mươi tên trai làng nhiệt huyết đi cùng. Cách đoạn thời gian, chúng lại đem rất nhiều quần áo, thức ăn về cho cả làng. Số rượu cần tối nay cũng là do mấy năm tích trữ của chúng nó. Chẳng biết nó buôn bán cái gì mà có lời thế. Già thắc mắc nhưng cũng chẳng bao giờ hỏi A Báo chuyện này. Mấy thằng nhóc trong thôn thì đều yêu thích A Báo, xem như anh hai lớn trong nhà. Kể cả thằng bé Savong này cũng vậy, suốt ngày anh hai, anh hai thôi.”
“Khi nào nó trở về, già sẽ giới thiệu nó cho các cậu. Nó còn giữ một cây lang nha bổng lớn trong người, là từ chính tay Trung Túc Vương Lê Lai đại nhân tặng cho anh thằng bé lúc A Lam còn bé tí, mong nó lớn lên luôn lấy trung nghĩa làm đầu. Sau này A Lam truyền lại cho A Báo. A Báo tự hào lắm vẫn luôn giữ nó bên mình. Người trong quân ngũ như các cậu gặp được chắc chắn sẽ thích thú lắm cho mà xem.”
“Bà à…” – Thuốc Nổ nói nhỏ
“Già đã gần đất xa trời lắm rồi, chỉ còn mong trước khi nhắm mắt xuôi tay mà được bế cháu thì tốt quá. Chỉ là thằng A Báo này vốn chẳng có duyên với con gái. Cậu xem, cậu xem, cái này là nỗi khổ của cả hai dòng họ chúng ta đây mà, chỉ còn lại mỗi nó là độc đinh.”
Bà lão vẫn ngồi kể những mẩu chuyện xưa.
Thuốc Nổ nhìn Lê Đình Ngạn, Phùng Lĩnh cùng với chư tướng đang ăn thịt uống rượu, ca hát nhảy múa ở bên kia với đám dân làng, hoàn toàn không hay biết gì cả.
Cậu khẽ thở dài…
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc