Cậu cũng không rõ đây là nhà của những người trong gia đình đệ tử Thần Sơn hay chỉ là một cái khu làng có sẵn ở đây nữa. Con bé Quỷ Nhỏ lúc này thấy mấy đứa nhóc cùng tuổi thì hét lên một tiếng vui sướng, trượt xuống khỏi lưng Thuốc Nổ, bắt đầu nói chuyện hàn huyên, rõ là kiểu bạn lâu ngày mới gặp lại.
Thuốc Nổ thấy lão chủ quán rượu dừng lại, ngắm nhìn khung cảnh yên bình này thì cũng không vội hối thúc hai người kia đi tiếp. Sau khoảng mười lăm phút, cả ba lại đi vòng ra phía đằng sau của cái tiểu thôn. Đi qua một cái rừng vân sam nhỏ thì đã tới một cái vách đá bên bờ thác nước.
Cái thác chảy xuyên qua một màn mây mù dày, trông như là đổ trực tiếp từ trên trời xuống, con người đứng bên cảm giác mình vô cùng nhỏ bé. Mặt ngoài của thác đã bắt đầu đóng một lớp băng mỏng do khí hậu quá lạnh ở nơi này.
Ngay chính diện trước mặt cái thác là một cái vòm đá khổng lồ bắc ngang qua tận phía bên kia của vách đá, khoảng cách cũng chừng bốn, năm mươi mét, cấu tạo giống như hai cái trái núi ngã vào nhau rồi mắc kẹt lại vậy. Phía dưới cái vòm là một đống dây xích sắt chằng chịt đâm thẳng vào phía tận sâu ở trong cái thác.
Bên cạnh vách đá là một người thanh niên đang ngồi. Hắn ta cởi trần, thân hình không gồng lên nhưng vẫn nổi từng độn cơ bắp như một lực sĩ. Hắn ngồi xếp bằng trên một cái bệ đá, trước mặt là một cái bàn cờ có mười sáu ô, kẻ ngang, dọc, chéo hỗn loạn, Thuốc Nổ trông vào thì đích thị là giống như hình bốn cái cung tướng ở trong cờ tướng ghép lại với nhau.
Trên đó có tổng cộng mười sáu quân cờ do đá tạo thành, chẳng biết là cắt gọt bằng cái gì mà trông nhẵn thín. Quân cờ có hai mặt, một mặt không có họa tiết gì, mặt kia thì được đánh một dấu chéo lõm sâu cả vào trong đá.
Thuốc Nổ đang suy nghĩ không biết đây là loại cờ gì thì đã thấy người thanh niên đứng lên, khom người chào lão già bán rượu một cái:
“Lâu lắm mới thấy Tửu Lão.”
Lão già đáp:
“Hôm nay là cậu trông coi Thần Chu à, Địa Nhị?”
Người thanh niên hỏi ngược lại:
“Lão muốn lên Thần Sơn? Là dẫn theo hai vị tiểu huynh muội này?”
Lão già khẽ gật đầu một cái, Địa Nhị đi tới một cái trụ gần đó, đầu của nó buộc một sợi xích lớn nối thẳng lên cái vòm đá ở trên cao. Thuốc Nổ quan sát màu sắc của cái trụ và sợi xích thì đoán chúng được làm đều bằng thép, là một loại hợp kim tương đối quý giá trong thời địa này. Địa Nhị gỡ tung sợi xích ra, đưa tay giật mạnh. Bốn người chỉ nghe thấy những tiếng rẹc rẹc nho nhỏ, chính là trục ròng rọc được gắn ở trên vòm đá trên cao kia phát ra tiếng kêu.
Sau đó là một tiếng ầm vang vọng, lớp băng mỏng đang bao phủ mặt ngoài thác nước đã bị một thứ gì đó phá ra tan tành. Thuốc Nổ định thần nhìn kỹ lại thì đó chính là một con thuyền buồm cỡ nhỏ, kích thước tầm hơn mười mét nhưng đường nét thiết kế cực kỳ tinh tế và trang nhã.
Nó vốn được giấu ở phía sau thác nước và nối vào hệ thống trục ròng rọc, khi kéo mạnh thì nó sẽ lộ ra ngoài. Địa Nhị quấn sợi xích lại mấy vòng quanh trụ để tạo ma sát không cho chiếc thuyền bị trượt xuống dưới vực. Sau đó hắn đưa tay ra làm một động tác mời. Quỷ Nhỏ có vẻ không phải lần đầu tiên nhìn thấy điều này nhưng con bé vẫn cứ vỗ tay inh ỏi.
Thuốc Nổ bước lên. Cậu áng chừng đây chính là Thần Chu trong miệng của Tửu Lão. Nó giống như kiểu một con thuyền chở khách nhỏ, đã bị bỏ hết tất cả những thứ rườm rà không cần thiết.
Bên trong là mấy cái bồ đoàn được cố định trực tiếp vào thân thuyền. Cậu không biết thân thuyền làm bằng thứ gỗ gì nhưng chắc chắn đây phải là một loại gỗ cực kỳ tốt mới chịu được môi trường khắc nghiệt như vậy. Cửa sổ thuyền rất cao, từ trong dù đứng hay ngồi cũng có thể dễ dàng quan sát được đại cảnh ở phía bên ngoài.
Địa Nhị đợi cả ba đã an vị chỗ ngồi thì bắt đầu vung tay kéo mạnh. Cả con thuyền bắt đầu chầm chậm trượt đi, di chuyển về phía bờ đá bên kia. Thuốc Nổ nhìn mà ngây ngẩn cả người, ngay cả với kiến thức thời đại của Liên Bang, cậu cũng không thể không ngạc nhiên thán phục trước công trình xây dựng kỳ vĩ này do bàn tay người xưa đắp nên.
Để gắn được ròng rọc và xích trên một cái cổng vòm ngay trên đầu vực như vậy mà vẫn đảm bảo sức bền vật liệu vốn đã chẳng dễ dàng gì. Lại thêm đem nguyên một con thuyền lên đỉnh núi tuyết mà chẳng có bất kỳ dấu vết chắp nối nào, giống như ngay từ lúc đầu con thuyền vốn sinh ra đã như thế vậy.
Thuốc Nổ không khỏi quay lại nhìn Địa Nhị một cái. Ngoại trừ thân người lực lưỡng ra thì anh ta có khuôn mặt hết sức bình thường, dáng điệu cũng hơi nhếch nhác nhưng không ngờ trong cơ thể đó lại ẩn tàng một tuyệt đại cao thủ. Dù đã tiết kiệm được rất nhiều sức lực nhờ hệ thống ròng rọc nhưng một mình anh ta có thể kéo cả chiếc Thần Chu nặng nề đi sang ngang vực thẳm vài chục mét như vậy thì phải thấy được võ công đã đạt đến trình độ ghê gớm như thế nào.
Nếu cho Thuốc Nổ thời gian đủ dài thì cậu cũng có thể nghiên cứu ra được một số điểm đặc biệt gì đấy của võ công thiên hạ nhưng tạm thời với hiểu biết lúc này của cậu, những gì anh ta làm được vẫn xứng đáng được gọi là thần tích.
Cậu nhác trông xuống một bên bờ thành vực thì chợt thấy một công trình bằng đá khác được đúc ngay vào trong vách vực này. Nó hết sức đơn giản, thô lậu, chỉ bao gồm một cái cánh tay người đàn ông vươn ra từ trong vách đá. Hơi loáng thoáng phía trên là phần đỉnh đầu, vầng trán và hai con mắt nhô ra của người đàn ông này, còn thân người thì đã chìm trong lòng núi.
Trán khá cao so với tỷ lệ của một người bình thường, hai con mắt thì đặc biệt không có tròng mắt mà được dùng sơn tô lên hoàn toàn bằng màu đen. Tổng thể cái kiến trúc này to không kém gì so với hai bức tượng trấn giữ sơn môn của Thần Sơn mà cậu thấy khi nãy.
Tửu Lão thấy cậu chăm chú quan sát bức tượng thì lên tiếng:
“Đó là ông tổ của võ công trong thiên hạ.”
“Tại hạ chưa từng nghe chuyện này bao giờ, võ công cũng có ông tổ?” – Thuốc Nổ ngạc nhiên.
Lão già gật gật đầu, giọng vẫn đều đều như trước:
“Ở tận cùng nước Thổ Phồn về phía tây nam có một vách đá khổng lồ, nghe đồn chính là trụ chống trời. Không một nhân loại nào có thể vượt qua được nó. Đó cũng là nơi sinh sống của một vị thần, kẻ đã ban cho con người sức mạnh của nội công. Câu chuyện này vốn cũng không được truyền miệng ở trong dân gian, chỉ có những môn phái lớn nhất trong giang hồ mới có ghi chép lưu giữ.”
Thuốc Nổ thở ra một hơi sương mù trước mặt. Theo những gì cậu biết, Thổ Phồn là tên cũ để gọi thành phố Tây Tạng, trực thuộc Hoa Hạ Quận của Mẫu Tinh. Nếu nằm về phía Tây Nam thì có phải chăng lão chủ quán đang đề cập tới dãy núi Himalaya. cậu hỏi tiếp:
“Liệu lão có biết thêm thông tin gì về vị thần đó không?”
“Chuyện của thần linh, làm sao con người có thể vọng tưởng được biết. Dù cho Thần Sơn là môn phái đệ nhất của võ lâm đương thời nhưng cũng không có gan đi tìm hiểu chuyện của các vị thần. Ta chỉ biết được, người đầu tiên đạt được ân sủng của thần chính là một tông thất của nhà Tống, tên gọi là Triệu Bính. Lúc Nam Tống diệt vong thì ông ta hãy còn rất nhỏ tuổi, cả đời đã được các quan viên của cựu triều nhồi nhét vào đầu tư tưởng đấu tranh phục quốc. Tiếc rằng người Thát Đát quá mạnh mẽ, ông ta chẳng làm nên sự nghiệp gì, khi về già thì chán nản mà lên núi đi tu. Các vị lạt ma thấy ông ta lòng trần chưa dứt thì sai tới trụ chống trời mà diện bích mười năm. Sau khi trở ra thì ông ta đã thành người khác hẳn, quyết tâm hoàn tục, bắt đầu lưu truyền võ công trên giang hồ.”
Thuốc Nổ nhăn mày, cố lọc ra tin tức giá trị từ cái câu chuyện mang đầy màu sắc thần thoại này. Vị thần theo lời của lão chủ quán kia có thật hay không thì không biết, có điều chắc chắn cái trụ chống trời này có liên quan rất lớn tới sự xuất hiện của võ công trong thiên hạ.
Mặt khác, cậu đã chứng minh được võ công liên hệ mật thiết tới một hệ thống mạch khí của con người ở nơi này. Không biết là mạch khí này vốn đã có, hay là sau khi Triệu Bính diện bích mười năm mới xuất hiện ở trong loài người. Đầu Thuốc Nổ chìm trong một màn sương mù lớn.
Thần Chu đã dừng lại ở vách đá bên kia, ba người hành khách đều lần lượt bước xuống. Tửu lão ra hiệu cảm ơn Địa Nhị một cái rồi cả hai cùng lạy bức tượng chỉ có cánh tay và đỉnh đầu nhô ra ở dưới vách vực kia. Tới tận lúc này, Thuốc Nổ mới nhận ra Thần Sơn không hẳn chỉ là một môn phái mà nó còn có hơi hướng một tôn giáo thờ phụng ông tổ của võ học thiên hạ.
Ba người bước lên một cái bậc thang rất lớn, tiến tới một cái sân rộng ở trung tâm, từ đây có thể thấy được từng tòa kiến trúc ở xa xa ẩn trong mây, có cả lầu các lẫn các gian nhà một tầng. Chính giữa cái sân là hai tiểu đồng nhỏ tuổi đang ngồi xếp bằng đối diện trên một cái đỉnh con con, từ bên trong đỉnh bốc ra từng làn khí nóng.
Thấy ba người tới, tiểu đồng phía chính diện mở mắt đứng lên, chân khẽ đạp vào thành đỉnh, cả thân hình đã lao vút một cái rồi đáp xuống trước mặt họ. Tửu Lão không khỏi cất tiếng khen:
“Khinh công của Hào nhi đã lại tiến bộ như vậy rồi.”
Thằng bé mỉm cười, cảm tạ rất lễ phép. Đoạn, nó nghe Tửu Lão trình bày việc chính rồi chạy đi một mạch về phía sau gian khách điện của núi. Tửu lão cũng không chào hỏi đứa bé kia, dẫn Thuốc Nổ và Quỷ Nhỏ đi tới một cái gian điện ở bên hông. Lão mời hai người ngồi, lại rót ra một chút nước uống cho ấm bụng.
Thuốc Nổ nhấp môi vào thì thấy đây không phải là trà mà hơi ngọt ngọt, có chút gì đó giống chè được người ta nấu lỏng, uống vào không chỉ giải khát mà còn rất ngon. Quỷ Nhỏ có vẻ rất thích uống thứ nước này.
Được khoảng phần tư canh giờ thì ba người mới tiến vào gian khách điện. Bên trên ghế chủ vị đang ngồi ba người. Thuốc Nổ kinh ngạc phát hiện người ngồi chính giữa chính là một trong hai đứa tiểu đồng mà họ thấy ở trước sân. Bây giờ được quan sát kỹ thì cậu mới biết đó cũng không phải là trẻ con mà là một người làn da trơn láng nhưng lại thấp bé và mặt đã có nhiều nếp nhăn.
Người thứ hai là một lão già trông còn già hơn cả Tửu Lão, mặt lão hốc hác, tay chân khẳng khiu như que củi. Người cuối cùng thì không ngồi ngang hàng với hai người kia mà hơi chếch về phía bên hông một chút. Đó là một người trung niên, khuôn mặt nghiêm túc, đứng đắn, toát ra vẻ quang minh lỗi lạc, hông giắt một thanh trường kiếm.
Ở bên dưới còn ngồi hai người khác. Một người là đàn ông, khoảng ba mươi tuổi nhưng lại ăn mặc theo phong cách thư sinh. Bên trên hông hắn đeo một cái lệnh bài màu xanh nước biển, có chữ Lục. Người kia là một phụ nữ, tuổi hơn bốn mươi, bên hông cũng đeo một cái lệnh bài màu xanh nước biển nhưng có chữ Tam.
Cả năm người thấy Tửu Lão vào thì đều đứng lên khẽ cúi đầu một cái. Lão cũng không nói lời nào mà đi tới đứng phía sau ghế của người đàn ông thấp bé ở chính giữa. Thuốc Nổ biết thân phận Tửu Lão ở đây chắc cũng không phải bình thường, nhưng để cả đám người này đều cung kinh như vậy thì không khỏi nằm ngoài dự đoán của cậu. Có điều cung kinh thì cung kinh, chẳng ai trong số đó mời lão ngồi khiến Thuốc Nổ đoán già đoán non một phen. Cậu tiến lên, chắp hai tay lại:
“Tại hạ Trần Ngọc, là người phủ Thiên Trường, hôm nay tới đây đường đột bái sơn, mong các vị lượng thứ.”
Người đàn ông thấp bé là người đáp lại đầu tiên, giọng ông ta khàn và trầm đục, ngữ điệu thân thiện, trái hẳn với tưởng tượng của Thuốc Nổ về một kẻ thế ngoại cao nhân:
“Thần Sơn phái và cậu rất có duyên, cũng không cần đa lễ như vậy. Chúng ta đã rất lâu rồi không có hành tẩu trên giang hồ nên chắc với niên kỷ của cậu cũng không biết được. Giới thiệu đôi chút với cậu. Ta là đại chưởng môn của Thần Sơn Đoàn Tinh Hà, không phải là người Đại Việt chính gốc mà là lai dòng dõi người Bạch ở Vân Nam, tổ tiên cũng có gốc gác hoàng gia nhưng đã tàn lụi.”
Đoạn ông ta chỉ qua lão già có khuôn mặt hốc hác bên cạnh tiếp tục nói:
“Đây là nhị chưởng môn của Thần Sơn Nguyễn Phi Báo, vốn gia tộc cũng làm quan to trong triều, có điều bị một cái án oan mà tru di ba họ nên tính tình hắn luôn lầm lì ít nói, cậu cũng đừng quá để tâm mà làm chi.”
Ông ta lại quay lại người trung niên bên cạnh mà giới thiệu:
“Còn đây là Hồ Lâm, là một đứa cô nhi được tam đệ của ta đem về nuôi nấng. Hắn hiện giờ đang thay mặt chúng ta quản lý sự vụ của đỉnh Thần Sơn. Nếu là bình thường tới đây, khách ngoại lai chỉ có thể gặp mặt được mỗi hắn. Song, ta và nhị đệ nghe Tửu Lão kể về câu chuyện của cậu nên mới đích thân ra gặp mặt.”
Đoàn Tinh Hà cũng không hề có ý giới thiệu hai kẻ đang ngồi ở bên dưới kia nhưng từ phục sức, Thuốc Nổ có thể đoán được họ là đệ tử của lão già Nguyễn Phi Báo. Thuốc Nổ không lảng tránh mà đi thẳng vào vấn đề:
“Không giấu gì Đoàn chưởng môn, tại hạ có nỗi khổ riêng, nhất định phải biết được bí mật Thần Sơn đang nắm giữ. May mà ở Thừa Tuyên Quảng Nam gặp được lão thầy làng đồ Viễn có lòng giới thiệu, tại hạ mới dám mặt dày mà tiến lên đây. Không biết tại hạ cần phải làm gì thì mới được quý môn tiết lộ chút tin tức?”
Đoàn Tinh Hà không trả lời ngay mà nhìn về phía Hồ Lâm trước:
“Về việc này, Hồ sư điệt có cái nhìn như thế nào?”
Hồ Lâm chắp tay, nhanh chóng đáp:
“Thưa sư bá, đại sư huynh tuy ngu trung với triều đình, mâu thuẫn không ít với sư phụ, nhưng làm người vốn thông tuệ, học rộng biết nhiều. Tất cử động này còn có ẩn ý. Thứ cho sư điệt ngu dốt, không thể nhìn ra chân tướng của sự tình. Có điều theo thiển ý của sư điệt, việc đó tất có liên quan tới thân thế của vị Trần công tử đây.”
Đoàn Tinh Hà và Tửu Lão đột nhiên nhìn nhau, trong mắt lộ ra ý cười. Đoàn Tinh Hà lại nói:
“Trần công tử, Thần Sơn ta tuy có lòng dạ bao dung, quảng bác nhưng cũng không phải nơi lấy giúp người làm niềm vui, chia sẻ thông tin với thiên hạ. Cậu có biết tại sao vị đồ Viễn kia lại chỉ dẫn cậu tới đây chứ?”
“Điều này thì tại hạ không rõ ràng, vẫn mong Đoàn chưởng môn giải đáp.”
Đoàn Tinh Hà nhìn thẳng vào mắt cậu, nhấn mạnh từng chữ:
“Trần công tử. Cậu không phải là người của thế giới này.”
Rõ ràng câu này có thể hiểu theo ý của một câu hỏi nhưng Thuốc Nổ nghe ngữ điệu của Đoàn Tinh Hà thì hiển nhiên là ông ta xem đây là điều chắc chắn như đinh đóng cột. Đây là lần đầu tiên có một người ở thời đại này nhận ra lai lịch của cậu. Thuốc Nổ thực ra cũng chẳng có ý giấu giếm, chỉ là không ai hỏi thì cậu cũng chẳng dại gì mà đi công khai với tất cả mọi người. Thuốc Nổ đáp ngay:
“Nếu điều này chưởng môn cũng nhận ra được thì chuyến này tại hạ tới đây quả là không uổng phí.”
Hồ Lâm ở một bên đã không kìm được sự kinh ngạc:
“Sư bá, việc này, việc này là như thế nào? Chẳng lẽ Trần công tử là Ngoại Lai Giả.”
“Điều này chỉ e là không phải. Hoặc giả Trần công tử đây có mâu thuẫn rất lớn với những Ngoại Lai Giả, lại còn tới mức ngươi chết ta sống.”
Thuốc Nổ cũng cần tình báo này nên cậu không ngại trao đổi:
“Lai lịch của tại hạ cũng không phải là không thể kể với chưởng môn, có điều tại hạ muốn hỏi trước một điều, tại sao chưởng môn lại biết được ai là người ở đây, ai không phải?”
Người lên tiếng lần này lại là Tửu Lão, lão nói giọng rề rà:
“Thực ra khi võ công của một người đạt tới trình độ nhất định, mắt sẽ phân biệt được những dòng khí lưu rất nhỏ di chuyển ở xung quanh mỗi con người. Người bình thường, dù là có võ công hay không, chỉ cần khi thân thể vẫn còn sống, dòng di chuyển này sẽ không thể tránh khỏi. Ngoại Lai Giả là những người duy nhất không hề có dòng khí này chuyển động quanh người. Mà bản thân cậu cũng vậy.”
Thuốc Nổ đoán ngay dòng khí lưu này có liên quan tới các mạch khí mà cậu phát hiện ra khi trước. Chỉ cần mỗi lần chúng đóng mở thì không khí sẽ tự động hút vào, thoát ra, tạo thành các dòng chảy. Có lẽ tên Tưởng Phí kia hiểu nhầm cậu là Ngoại Lai Giả cũng bởi nguyên nhân đặc thù như vậy nhưng hắn thấy cậu lạ mặt nên mới tìm cách dò xét. Nếu là thực thì hắn chết cũng không khỏi quá oan uổng đi.
“Đồ Viễn cho mình cái lệnh bài là vì nghĩ mình là một Ngoại Lai Giả đặc biệt” – Thuốc Nổ không khỏi âm thầm suy luận.
Đoàn Tinh Hà bên trên đã tiếp tục:
“Vậy cậu có thể cho ta biết, lai lịch của cậu như thế nào rồi chứ?”
“Tại hạ vốn cũng không phải người thời đại này mà đến từ tương lai.”
Có vài tiếng ồ lên sau khi cậu nói câu này. Người nào ở đây mà không phải là võ công cao cường, định lực vững chắc, vậy mà cũng không khỏi bất ngờ khi nghe được câu trả lời được cậu nói ra một cách thản nhiên như thế. Lão già gầy gò bật thốt khỏi miệng:
“Thế giới này, có tương lai sao?”
Câu nói này ẩn chứa bí mật rất lớn nhưng cũng làm Thuốc Nổ rối rắm. Nếu không có tương lai thì Liên Bang của cậu, tất cả những con người ở đó nữa, chẳng lẽ là từ không khí mà chui ra? Cậu nhìn Đoàn Tinh Hà thì thấy ông ta đang làm vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ. Hồ Lâm thì đang nhìn chằm chằm chờ đợi ý kiến của ông ta trong khi Tửu Lão đang có vẻ lơ đãng mà quan sát cậu. Được một lúc, Đoàn Tinh Hà nói:
“Là như vậy, câu trả lời của cậu đã nằm ngoài suy đoán của bọn ta. Bí mật Thần Sơn vốn cũng không phải của chỉ riêng Thần Sơn mà được Thần Sơn đại diện coi giữ bởi hiệp đồng sáu thế lực gồm có triều đình nhà Minh, hãn quốc Ngõa Lạt cùng với bốn thế lực lớn của võ lâm gồm có Thần Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang và Lâm Truy thành. Để mở được nó ra thì cũng cần sự đồng ý của ít nhất bốn trong sáu thế lực mới được. Thiếu Lâm và Võ Đang vốn có quan hệ rất tốt với Thần Sơn phái chúng ta nên không có vấn đề gì lớn. Có điều cậu phải thuyết phục được ít nhất một trong ba phương thế lực kia mới được. Tiểu Hương!”
Nữ nhân trung niên ngồi bên dưới im lặng nãy giờ chợt đứng lên:
“Vâng sư bá”
“Chuyện mời những người này ta sẽ giao cho ngươi lo liệu.”
Tiểu Hương dạ một tiếng rồi cáo từ đi ra. Thuốc Nổ cũng không thấy việc này là phiền phức mà càng cảm thấy đáng giá hơn. Có nhiều phương thế lực lớn như vậy thì thông tin cậu đạt được mới càng có giá trị. Dù vậy, cậu cũng không hiểu ý của Đoàn Tinh Hà là gì khi nói cần bốn trong sáu thế lực đồng ý. Chẳng lẽ bí mật là một cái đồ vật gì đó cần có chìa khóa để mở ra? Hay là đây là một thỏa thuận bắt buộc của sáu thế lực.
Cậu nghe tới nhà Minh và Hãn Quốc Ngõa Lạt trong số đó thì không khỏi nhớ tới sự biến Thổ Mộc Bảo mà Ngô Sĩ Liên kể cho cậu trước kia. Không phải hai điều này liên quan với nhau chứ? Còn cái tên Lâm Truy thành có gì đó rất quen nhưng cậu lại không nhớ ra được đã từng nghe nó ở nơi nào. Cậu biết Lâm Truy vốn là thủ đô của nước Tề trong thời Chiến Quốc nhưng chắc chắn cậu còn từng nghe nó ở một đâu đó khác.
Thuốc Nổ hạ giọng nói:
“Đa tạ Đoàn chưởng môn đã giúp đỡ tại hạ trong việc này. Sau này nếu có việc tại hạ nhất định sẽ tận sức. Tuy vậy, không biết chưởng môn có thể tiết lộ trước một ít bí mật của Thần Sơn phái là một thứ như thế nào được không, để tại hạ còn có tâm lý chuẩn bị.”
Đoàn Tinh Hà ngẫm nghĩ một hồi, thấy nói ra cũng không có vấn đề gì, liền đáp:
“Đó là một quyển nhật ký.”
“Nhật ký ư?”
“Là nhật ký của một người tên là Quỷ Vô Sầu.”
Lòng Thuốc Nổ giờ chỉ còn đánh một tiếng chuông lớn vang vọng:
“Không thể nào!”
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc