- Hứa Hoài Chu, hôm nay chú La đó có đến làm phiền anh nữa không vậy?
Hứa Hoài Chu ngẩng đầu nhìn Khả Lạc, anh buông kéo và nhành hoa trên tay xuống liền đi lại phía cô, ngơ ngác:
- Cô quen biết tôi sao?
Khả Lạc sững người, cô lúc này quả thật có chút hoang mang, vươn tay chạm vào trán anh:
- Anh bị ngốc rồi à? Hôm qua tôi mới đến gặp anh đây, tôi là Thời Lâm, anh nhớ ra tôi chưa?
Anh hoài nghi nhìn cô, ngốc ngốc một hồi thì quay lưng chạy về phía bàn gỗ, Khả Lạc cũng đi theo anh, cô thấy Hứa Hoài Chu đang cầm cuốn sổ tay lục kiếm thứ gì đó, cuối cùng anh dừng lại ở trang giấy có đề tên cô " Thời Lâm ".
Hứa Hoài Chu cố đọc hết những chữ trên trang giấy đó, anh ngẩng đầu nhìn Khả Lạc, vui vẻ lên tiếng:
- Là cô sao? Hôm nay vẫn là hoa linh lan chứ?
Cô chăm chú nhìn anh, sau đó dời tầm mắt xuống cuốn sổ tay của anh, Khả Lạc thắc mắc hỏi:
- Cuốn sổ tay đó là sao?
- Cô muốn biết sao? - Anh hỏi lại cô.
Khả Lạc gật đầu, thấy vậy Hứa Hoài Chu nhẹ cười nhưng ánh mắt anh thoáng chút đượm buồn, anh nói:
- Trí nhớ tôi không tốt. Thực ra là trí nhớ tôi chỉ duy trì được trong một ngày, qua ngày hôm sau liền không nhớ được gì nữa cả. Vậy nên tôi phải ghi chú những thứ cần thiết và người quan trọng vào trong cuốn sổ này.
Khả Lạc ngơ ngẩn nhìn Hứa Hoài Chu, cô lên tiếng:
- Trí nhớ anh bị vậy là do bẩm sinh sao? Hay là có nguyên nhân khác?
Hứa Hoài Chu mỉm cười, anh cũng không giấu giếm gì mà thật lòng trả lời cô:
- Không phải bẩm sinh mà là do tai nạn gây nên. Ba mẹ tôi chết do tai nạn đó, còn tôi thì may mắn thoát nạn nhưng vẫn bị ảnh hưởng.
Cô vươn tay chạm vào tay anh, lên tiếng an ủi:
- Hạnh phúc sẽ trở lại, chẳng phải anh từng nói vậy sao.
Anh dịu dàng nhìn cô, Khả Lạc biết rõ ánh mắt anh nhìn ai cũng đều dịu dàng như vậy, nếu không có khi cô sẽ lầm tưởng anh thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên đây. Cô rút tay về, lên tiếng hỏi anh:
- Hôm chú La đến đòi tiền, tại sao anh không lật sổ tay ra xem bản thân đã đưa tiền cho ông ta chưa?
Hứa Hoài Chu lắc đầu, anh đóng cuốn sổ tay lại, nhẹ giọng nói:
- Không cần, dù sao cũng chỉ là chút tiền bạc, không cần phải gây gỗ với chú ấy.
Khả Lạc mím môi, cô lớn tiếng nói:
- Ngốc tử!!
Hứa Hoài Chu chỉ mỉm cười, nói anh ngốc cũng đúng, bị người ta mắng thì anh không cãi lại, bị người ta đánh tay trái thì anh đưa tay phải cho họ đánh tiếp, nam chủ quả thật là ngốc đến đáng thương.
Anh đứng dậy đi đến phía hoa linh lan, chọn ra những bông đẹp nhất liền quay đầu nhìn cô, vui vẻ như một đứa trẻ nói:
- Linh lan hôm nay rất đẹp, tôi bó chúng cho cô nhá.
- Thời Lâm!!! - Chợt một giọng vang lên.
Khả Lạc và Hứa Hoài Chu đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, Hạ Cửu Dương nhanh chóng chạy lướt qua Hứa Hoài Chu để đến phía Khả Lạc, anh nắm lấy tay cô kéo đi:
- Có chuyện gấp rồi, ngươi mau theo ta về công ty!
Khả Lạc vội chạy theo bước chân của Hạ Cửu Dương, cô thắc mắc hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Đến rồi biết. - Anh trả lời cô.
Hai người chạy thẳng ra xe rời đi, Hứa Hoài Chu vẫn ngước nhìn theo, anh cúi đầu nhìn hoa linh lan nở rộ trong tay, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối.
Hạ Cửu Dương mở cửa phòng làm việc, anh chỉ vào chàng trai trẻ cao gầy đang đứng đợi:
- Ngươi mau xử lí tên nhóc cứng đầu này đi.
Khả Lạc đưa mắt nhìn Thời Lễ, thấy cậu cũng đang ngốc nghếch nhìn lại cô, Hạ Cửu Dương lôi Khả Lạc vào phòng, anh nói tiếp:
- Tên nhóc này bỗng dưng đòi đến công ty làm việc cùng ngươi. Ta kêu hắn về cũng không chịu về, cứ đòi gặp ngươi.
Khả Lạc chọn ra một xấp tài liệu trên bàn, cô bước đến trước mặt Thời Lễ, lên tiếng:
- Em biết xử lí tài liệu này không? Biết viết các mục có trong hợp đồng không? Biết viết bản báo cáo hay tổng kết không?
Thời Lễ ngơ ngác lắc đầu, anh nhấp môi nói:
- Không biết nhưng tôi sẽ học. Thời Lâm, để tôi làm việc ở công ty đi.
Khả Lạc quăng xấp tài liệu về hướng Hạ Cửu Dương, anh vội vã chụp chúng lại. Cô thở dài giải thích cho Thời Lễ:
- Trước khi em muốn đi làm thì cũng phải ăn mặt chỉnh tề tí chứ. Bây giờ mau về nhà, sáng ngày mai chị đến rước em đi làm.
Thời Lễ chuyển tầm mắt nhìn bộ đồ cậu đang mặc, một bộ bijama đơn giản rộng thùng thình càng làm lộ rõ cơ thể gầy của cậu. Thời Lễ ngại ngùng gật đầu liền chạy đi.
Lúc này, Hạ Cửu Dương bước đến đặt xấp tài liệu lên bàn. Khả Lạc quay đầu nhìn anh, cô lên tiếng:
- Ngươi biết nam chủ Hứa Hoài Chu có bệnh về trí nhớ phải không?
Hạ Cửu Dương đưa mắt nhìn cô, anh gật đầu.