- Lâm lão sư, em mang bài tập của lớp đến cho thầy nè.
Lâm Chính Thần nghe giọng đã biết là cô, anh cất tất cả tài liệu vào ngăn bàn, ngước mắt nhìn cô:
- Cứ đặt chúng trên bàn đi.
Cô để tất cả bài tập lên bàn, giả vờ ngó nghiêng đầu, thắc mắc hỏi:
- Ban nãy, thầy đang xem gì vậy? Là bài tập nâng cao sao, em có thể thử giải không?
Anh chỉnh lại kính trên mặt, trầm giọng đáp:
- Là đề thi vật lí.
Cô gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, nói:
- Ngày mai là thi rồi, mà sao bây giờ thầy mới soạn đề.
Nếu là bình thường, gặp nhiều các loại câu hỏi như vậy, anh chắc hẳn đã dùng sự trầm mặc để trả lời, nhưng chả hiểu sao, khi gặp cô anh lại có nhiều kiên nhẫn để trả lời những thắc mắc của cô, Lâm Chính Thần nghiêng đầu liếc nhìn ngăn bàn, đáp:
- Đề đã soạn từ lâu rồi, bây giờ tôi lấy ra xem lại, coi có sai sót gì không.
Khả Lạc nhìn Lâm Chính Thần, thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, anh tỏ vẻ thắc mắc, Khả Lạc hít sâu, bày tỏ với anh một cách trịnh trọng:
- Lâm lão sư, em có thể theo đuổi thầy được không?
- Ah? - Lâm Chính Thần đơ người.
Ánh mắt cô nhìn anh đầy kiên định, nhưng hai chân cô đang bán đứng cô, đôi chân cô vẫn đang run rẩy, anh cũng nhận thấy điều đó, Khả Lạc cố giữ bình tĩnh, cô nói tiếp:
- Em nhất định sẽ không làm phiền tới thầy, chỉ âm thầm theo đuổi thôi, có được không?
Anh tháo mắt kính xuống, đặt một góc trên bàn, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Tùy.
Cô nghe đáp án của anh thì có chút ngơ ngác, lại hơi hớn hở hỏi:
- Thầy chấp nhận rồi phải không?
Lâm Chính Thần hơi gật đầu, tâm trí anh bây giờ dường như trống rỗng, anh chỉ nghĩ được là nếu bây giờ anh không đồng ý, sau này anh nhất định sẽ hối hận. Khả Lạc mừng rỡ, cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy chờ mong:
- Lão sư, chiều nay thầy có ghé tiệm bánh nữa không?
Anh vươn tay xem đồng hồ, trầm tư một hồi thì đáp lời:
- Chắc là sẽ có.
Cô nghe thấy câu trả lời của anh thì bật cười vui vẻ, ngại ngùng nói lời tạm biệt rồi rời đi, anh vẫn nhìn theo bóng lưng cô, vươn tay xoa xoa hai bên thái dương, thầm lẩm bẩm:
- Tại sao ban nãy nghe thấy lời theo đuổi của em ấy mình lại thấy vui nhở? Điên rồi, điên thật rồi.
Cuộc trò chuyện tưởng chừng như chỉ có hai người biết ấy lại có người thứ ba vô tình nghe được, bàn tay cô gái ấy nắm chặt lấy nắm đấm, vẻ mặt đầy sự ganh ghét. Khả Lạc lúc này đang bình thản đi về nhà, vẻ mặt cô bây giờ còn đâu nét thẹn thùng ban nãy, Tiểu Cửu trong ngồi không gian bỗng lên tiếng:
- Tại sao thế giới này ngươi lại trực tiếp bày tỏ tình cảm vậy? Không cảm thấy mất giá trị bản thân nữa ha?
Khả Lạc nhún vai, cô xòe bàn tay trái ra, tưởng tượng ra cảnh trên ngón áp út cô đang mang một chiếc nhẫn, bật cười nói:
- Người nghiêm túc lại không thích bộc lộ cảm xúc như Lâm Chính Thần, muốn chiếm được hảo cảm của anh ta thì phải cho anh ta thấy được sự chân thành của mình dành cho anh ta. Với lại, theo đuổi tình yêu của chính mình, có gì đâu mà mất giá trị.
Nói rồi, cô tung tăng chạy về nhà. Ở nhà ôn tập cho các môn thi ngày mai xong thì lật đật chạy đi làm thêm, bà ngoại tiễn Khả Lạc ra khỏi nhà, dặn dò cô:
- Nếu có bị ức hiếp thì cứ xin nghỉ, không cần phải chịu đựng đâu, cháu ngoan của bà xứng đáng có được những thứ tốt nhất mà.
Khả Lạc ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy đi, bà ngoại vẫn dõi mắt nhìn theo cô, tới lúc không thấy được bóng lưng cô nữa, bà mới quay người bước vào nhà. Cô tới tiệm bánh ngọt làm thêm như mọi ngày, chỉ là hôm nay ánh mắt cô vẫn mong ngóng nhìn ra ngoài cánh cửa, chú Khúc cũng nhận ra điều đó, ông tiến đến vỗ vai Khả Lạc:
- Tiểu Nguyệt, đang đợi ai đến à.
Cô nhanh chóng xua xua tay, chối bỏ đáp:
- Không có đâu chú Khúc.
Chú Khúc sâu thẳm nhìn cô, thấy cô bắt đầu bối rối, Khúc Dịch bật cười rồi bỏ đi. Đến xế chiều vẫn không thấy Lâm Chính Thần đến, Khả Lạc thở dài. Tưởng chừng như anh đã thất hứa, mãi đến sập tối, cô đang lau dọn kệ thủy tinh thường để đựng bánh, thì nghe tiếng chú Khúc vang lên:
- Tiểu Thần, sau nay đến muộn thế.
Khả Lạc buông khăn lau ra, đi nhanh ra phía cửa, thấy Lâm Chính Thần đang đứng trò chuyện với chú Khúc, ánh mắt hai người giao nhau, chú Khúc cười như hiểu thấu mọi việc, ông lên tiếng:
- Ay da, hình như chú có để dành bánh cho cháu nè, để chú vào tiệm lấy cho.
Lúc này, bên ngoài tiệm chỉ còn có cô và anh, Khả Lạc ngập ngừng nói, giọng có chút oán trách:
- Em cứ tưởng thầy sẽ không tới.
Lâm Chính Thần vươn tay ra ngoài, nhưng khựng lại, cuối cùng vẫn nhét tay vào túi áo khoác dài, anh nhẹ giọng trả lời cô:
- Xin lỗi, ban nãy có chút việc bận.
Hai người cứ nhìn nhau mà không nói gì, chú Khúc lúc này bước ra, trên tay ông là hộp bánh macaron, ông đưa cho Lâm Chính Thần:
- Bánh ưa thích của cháu nè.
Lâm Chính Thần nói thanh cảm ơn, Khả Lạc xoay người vào tiệm làm tiếp công việc ban nãy, lúc cô làm xong thì thì thu xếp quay về nhà, vừa ra đến cửa tiệm thì thấy anh vẫn còn ở, cô hơi bất ngờ hỏi:
- Lâm lão sư, em cứ ngỡ thầy đã về rồi chứ?
Lâm Chính Thần tiến đến gần cô, giả vờ ho khan:
- À trời tối để học sinh mình về nhà một mình thì nguy hiểm lắm, tôi không an tâm.
Nói rồi, anh xoay người ngồi vào xe ô tô của mình, ra hiệu bảo cô lên xe, Khả Lạc nhanh chân ngồi vào xe, nếu cô nhớ không lầm thì đây là chiếc Rolls-Royce Waith mà, lương của một giảng viên tiến sĩ đủ mua chiếc này luôn sao? Lâm Chính Thần đưa hộp bánh macaron ban nãy cho cô:
- Có đói thì ăn vài miếng bánh đi.
Cô vui vẻ mở hộp bánh ra, chọn lấy một cái rồi ăn thử, luôn miệng khen:
- Bánh này thật sự rất ngon a.
Anh nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, khóe miệng anh bất giác cong lên, tuy chỉ là độ cong rất nhỏ, nhưng cũng đủ thấy cô trong lòng anh khá có giá trị. Lái xe một hồi thì cũng đã tới nhà cô, Khả Lạc để lại hộp bánh trong xe rồi bước xuống, Lâm Chính Thần hạ cửa kính, dặn dò cô:
- Tối nay nhớ ngủ sớm, ngày mai cố gắng làm bài thi thật tốt, nhớ chưa?
Khả Lạc ngoan ngoãn gật đầu, cô tạm biệt anh, đứng đợi tới khi xe anh rời đi thì cô mới bước vào nhà.