- Giám đốc Trạch, tài liệu đây a~
Trạch Duy Bách né người sang một bên, bật mood cao lãnh, nhưng hai vành tai đã hơi ửng đỏ:
- Đừng lại gần tôi.
Tiết Dung mỉm cười:
- Anh nhát quá, thật đáng yêu.
Cô khum người, cổ áo chữ V thấp thoáng như ẩn như hiện, Tiết Dung thấy Trạch Duy Bách nhìn đăm đăm vào cô, thầm vênh váo " Đúng là không có nam nhân nào không yêu bằng mắt. "
- Cô Tiết, cổ cô bị dị ứng hay gì kìa, mẩn đỏ nổi lên cả rồi.
Tiết Dung sượng người, ráng rặn ra một nụ cười:
- Hả? Anh... nói gì cơ?
Hoảng loạn, Tiết Dung giơ tay sờ soạng cổ mình, cảm thấy mấy mục nhỏ nhỏ chi chít trên cổ, cô hốt hoảng la to, chạy khỏi phòng Trạch Duy Bách, nhanh chân đến nhà vệ sinh coi cổ cô bị gì.
Khả Lạc thấy dáng vẻ hoảng hốt của Tiết Dung, bình thản như đã biết trước.
Tiết Dung đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nhìn cổ mình xuống xương quai xanh đều bị nổi đỏ, bản thân cảm thấy thẹn khi để nam chủ nhìn thấy, nhưng cô nhớ cô đâu có ăn phải thực phẩm gì khiến cô bị dị ứng đâu nhở? Thật kì quái.
......................
Đến trưa, toàn thể nhân viê được nghỉ giải lao, Khả Lạc mua một cái bánh mì dươi lưới cùng hộp sữa rồi lên sân thượng của công ty.
Lúc này, trên sân thượng chỉ có một mình Khả Lạc, Tiểu Cửu mới bay ra khỏi không gian, nó nhìn Khả Lạc, dỗi:
- Ngươi làm biếng, ngươi không chịu đi công lược nam chủ gì hết hà.
Khả Lạc cạp một miếng bánh mì, nhai chậm rãi, nuốt xong cô mới đáp lại Tiểu Cửu:
- Ta vẫn đang làm nhiệm vụ đấy thôi.
- Ngươi chỉ vùi đầu vào một đống giấy, hì hục viết bùa ngãi gì đó chứ có làm nhiệm vụ đâu.
Tiểu Cửu kể tội Khả Lạc, cô điềm nhiên giải thích:
- Đối với loại nam nhân có thể tự tay leo lên chức vị cao này, muốn chiếm lấy hảo cảm của hắn thì bản thân ta cũng phải thuộc dạng hoàn hảo, có tài năng, còn không thì phải là ngươi chú trọng công việc, chăm chỉ, gặt hái được một thành tích nhất định và.....đừng quá để tâm đến anh ta.
Nhìn vẻ mặt còn chút ngơ ngác của Tiểu Cửu, Khả Lạc phân tích ra:
- Ngươi để ý thấy khi nam chủ bắt đầu rung động với nguyên chủ thì cần thời gian rất lâu, vì cô ấy thể hiện tài năng của mình một cách chậm rãi, từ từ tiến bộ. Còn khi mà nữ chính Tiết Dung lấy cắp những dự án, tài liệu của nguyên chủ để đánh bóng tài năng của mình, cô ta liền nhanh chóng thu hút được ánh nhìn của nam chủ.
Tiểu Cửu gật gật đầu, nói:
- Ta hiểu rõ rồi.
- Loại nam nhân chỉ thích tài năng, danh tiếng, lại dễ xiêu lòng như vậy, ta không nghĩ hắn thật sự là người nguyên chủ cần, nhưng...
- Ay doo, Tiêu Hạ Nhiên cũng đã nói muốn có được tình cảm của Trạch Duy Bách rồi, ngươi đừng tự ý thay đổi nữa, cứ thực hiện nguyện vọng của cô ấy đi.
Đôi mắt Khả Lạc nhìn về phương xa, không ai đoán được cô đang nghĩ gì, Khả Lạc gật đầu:
- Ừm.
Lúc này, có tiếng bước chân đang bước đến, Khả Lạc xoay người lại, cô có chút bất ngờ:
- Boss, sao anh lại ở đây?
- Tại sao tôi lại không thể ở đây? Hửm?
Trạch Duy Bách hỏi lại Khả Lạc, cô ngượng ngùng cười:
- À tôi không có ý gì hết, anh cứ tự nhiên.
Trạch Duy Bách nhìn Khả Lạc, anh gọi tên cô:
- Hạ Nhiên.
- Anh gọi tôi? - Khả Lạc nghiêng đầu nhìn Trạch Duy Bách.
- Tại sao dạo gần đây cô hay trốn tránh tôi.
Khả Lạc lắc lắc đầu:
- Không có, tôi trốn anh làm chi chứ.
- Cô không cùng tôi tăng ca như lúc trước, hôm qua lại không muốn để tôi đưa cô về, hôm nay cô có vẻ như lơ tôi luôn.
Khả Lạc cười, xua xua tay:
- Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi. Là do gần đây mẹ tôi bị tụt huyết áp, tôi cần phải chăm sóc bà ấy, nên mới không tăng ca đêm được.
- Vậy còn hôm qua?
Trạch Duy Bách tra hỏi, Khả Lạc đáp lời anh:
- Hôm qua tôi phải đến bệnh viện với mẹ, đường đến bệnh viện lại không cùng hướng với nhà anh, để anh phải chạy vòng như vậy thì phiền lắm.
Trạch Duy Bách cuối cùng cũng giải được những thắc mắc trong lòng, tâm trạng vui vẻ hơn, anh nói:
- Ngày mai tôi cho cô nghỉ, cứ ở nhà chăm sóc bác gái.
- Như vậy không tốt lắm đâu.
- Không sao, dù gì gần đây công ty cũng không có quá nhiều việc, nên cô cứ an tâm nghỉ một ngày.
Khả Lạc cảm kích nhìn Trạch Duy Bách, tay cô nắm lấy tay anh, cười nói:
- Cảm ơn anh nhiều, boss, anh thật tốt.
Trạch Duy Bách thấy Khả Lạc mỉm cười, thì cũng nở nụ cười theo, anh trêu đùa cô:
- Nhưng cô cũng phải trả ơn cho tôi đấy
- Được thôi, anh muốn gì. - Khả Lạc nói
Trạch Duy Bách tỏ vẻ suy tư, anh nhìn cô:
- Một bữa ăn có chịu không.
Khả Lạc gật đầu liên tục. Thấy vậy, Trạch Duy Bách nói:
- Hay là lát gặp mặt công ty Y xong, tôi và cô đi ăn luôn.
- À chắc không được rồi, nay tôi đã hứa sẽ về sớm nấu cơm cho mẹ, nên để lần khác nha.
- Được. - Trạch Duy Bách gật đầu.
Khả Lạc đưa ngón út về phía anh, cô cười nói:
- Móc nghéo nào.
Trạch Duy Bách phì cười, anh không ngờ cũng có lúc cô trẻ con như vậy, anh đưa ngón út ra, móc lấy ngón út tay cô.