Mục lục
Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Sùng Hoa bất giác cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một hớp. . . . . .

Trong nháy mắt trong miệng nồng đậm vị rượu, khác với Bạch Cửu đã uống trước đây, rượu Nguyệt Hương này không cay, thậm chí còn có một phần ngọt, uống ở trong miệng, mùi rượu tựa như chảy qua kẽ răng rất lâu mới chậm rãi trượt vào cổ họng, không xuống bụng…

Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, nhìn ly rượu trong tay, như có chút ngoài ý muốn.

"Nguyệt Hương có phải rất ngon không?"

Tất cả Lạc Thanh Lưu đều thấy rõ ràng, Âu Dương Sùng Hoa hơi ngạc nhiên, tự nhiên cũng chưa trả lời liền.

"Rượu rất đặc biệt."

Âu Dương Sùng Hoa mấp máy môi, tựa hồ cảm thấy vị ngọt còn lưu lại trong miệng.

"Đương nhiên được rồi, Nguyệt Hương hao tốn tâm huyết của ta và Mạc Phi Lê không ít."

Lạc Thanh Lưu tự tin nói, đồng thời lại rót đầy chén cho hai người.

"Mặc dù là rượu ngon, nhưng cũng không thể uống nhiều, Thanh Lưu đặc biệt là ngươi, càng không thể uống nhiều."

Mạc Phi Lê nói xong, cầm lấy bình rượu trong tay Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu kinh ngạc nhìn bầu rượu bị đoạt đi, một lúc sau mới trở lại bình thường, cười nói: "Ha ha, Mạc Phi Lê, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là thích lo chuyện bao đồng."

"Tốt hay xấu, trong lòng ngươi biết rõ, lâu chủ, thật ra thì Thanh Lưu nàng. . . . . ."

Mạc Phi Lê xoay người, vừa muốn nói gì, lại bị Lạc Thanh Lưu ngăn lại.

"Được rồi, đừng nói chuyện của ta nữa, ngươi nói một chút về chuyện của Sùng Hoa đi. Nếu không nói, Sùng Hoa sẽ đi." Hoạch

Lạc Thanh Lưu liếc mắt dò xét Âu Dương Sùng Hoa, chỉ thấy giữa hai lông mày Âu Dương Sùng Hoa hơi nhíu lại.

"Cũng phải, ta sao lại có thể quên việc chính đây."

Mạc Phi Lê tựa như đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.

Đúng lúc Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, cùng Mạc phi Lê hai mắt chạm nhau. . . . . .

Mạc phi Lê nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Lâu chủ, nhất định là muốn biết nguyên nhân một năm trước Mạc Phi Lê biết lâu chủ sẽ mất trí nhớ."

"Đúng, làm sao ngươi biết được."

Âu Dương Sùng Hoa không chút nào che giấu trả lời, thật ra thì nguyên nhân mà nàng ngồi ở đây cũng bởi vì muốn biết đáp án này.

Về phần cái gì lâu chủ, Lạc Thanh Lưu không đủ để cho nàng ở lại chỗ này.

Nếu Mạc Phi Lê có biện pháp đưa mình trở về, vậy thì càng tốt.

"Vậy Mạc Phi Lê sẽ thẳng thắn."

Mạc phi Lê đứng dậy, mắt hắn nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu vào mắt. . . . . .

Chiếu đôi mắt màu tím của hắn, giống như nhuộm thành màu hơi đỏ. . . . . .

"Nếu muốn nói nguyên nhân, thì lâu chủ xuất hiện tại nơi này, hoàn toàn là vì một người."

Mạc Phi Lê mở miệng, từ từ nói ra.

"Bởi vì một người?"

Trái tim Âu Dương Sùng Hoa đập mạnh một cái.

"Đúng vậy."

Mạc Phi Lê đáp lời.

"Người nào?"

Rốt cuộc là ai, đã làm nàng trở thành tam tiểu thư của Âu Dương phủ?

"Cửu đệ của đương kim Hoàng đế, Cửu vương gia - Mặc Âm Trần."

Ánh mắt Mạc Phi Lê chậm rãi nhìn Âu Dương Sùng Hoa, gằn từng chữ một.

"Cửu vương gia?"

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa hơi ảm đạm, Cửu vương gia và nàng có quan hệ gì sao?

"Lâu chủ, có nghe qua vu thuật chưa?"

Ngón tay Mạc Phi Lê luồn vào tóc của mình. . . . . .

Từng sợi tóc trắng luồn qua kẽ tay của hắn rơi xuống, tựa như một dòng suối. . . . . .

"Vu thuật, chẳng qua là lời nói vô căn cứ, ta không tin những thứ này."

Âu Dương Sùng Hoa không tin quỷ thần, cũng tự nhiên sẽ không tin những thứ này.

"Ha ha, đáng tiếc, quả thật vu thuật tồn tại trên đời này ."

Mạc Phi Lê nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt hắn khẽ nheo một cái.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?"

Âu Dương Sùng Hoa mơ hồ mà cảm thấy Mạc Phi Lê toát ra sự bí ẩn, giống như quanh người hắn có cái gì đó bao phủ khiến người ta không thể đến gần, cũng thể đi vào.

Chỉ có thể cách bức tường vô hình mà tiếp xúc với hắn. . . . . .

"Lâu chủ, cái gọi là ký ức, vô cùng kỳ diệu, nó có thể bị thay thế, có thể bị sửa đổi, càng có thể bị xoá bỏ, chỉ cần linh lực bước sóng (khoảng cách một chu kì dao động) phù hợp, lại có người biết vu thuật, đã có thể khiến tất cả trở nên rất bình thường. Mất trí nhớ, dĩ nhiên cũng là việc rất đơn giản."

Mạc Phi Lê nói xong, hắn cầm ly rượu đổ xuống. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa nhìn rượu trong ly chảy xuống, nhưng khi nàng nhìn kỹ lần nữa thì chỉ thấy rượu chảy ngược lên, mỗi lần thấy rượu sắp chạm vào mặt bàn, thì bắt đầu chảy ngược dòng mà lên, một lần nữa trở lại trong ly rượu, cứ thế tuần hoàn.

"Đây là do vu thuật?"

Tròng mắt Âu Dương Sùng Hoa mở lớn, nàng đi tới, để nhìn cho rõ hơn.

Quả nhiên, nàng cũng không phải hoa mắt, ly rượu đúng là nghịch lưu, rồi tuần hoàn!

"Thật ra thì tất cả cũng chỉ là một hiện tượng giả thôi, thông thường chính chỗ hiện tượng giả này có thể thành công đầu độc lòng người."

Mạc Phi Lê đem ly rượu cầm đàng hoàng nay ngắn lại, vẫn là một ly đầy rượu.

Âu Dương Sùng Hoa vừa có chút hiểu rõ lời của Mạc Phi Lê, nhưng lại vừa không hiểu gì cả.

Chỉ cảm thấy lời nói của Mạc Phi Lê đầy huyền ảo.

"Lâu chủ nếu như muốn biết tất cả chân tướng, nhất định phải tìm được Cửu vương gia."

Mạc Phi Lê liếc mắt dò xét, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.

"Ta sao phải tin lời nói của ngươi?"

Âu Dương Sùng Hoa đã sớm từ trong kinh ngạc thu hồi dòng suy nghĩ của mình, lời nói của Mạc Phi Lê, ai có thể chứng minh là thật.

Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên đứng lên, nàng nhìn Mạc Phi Lê cùng Lạc Thanh Lưu, nói: "Chuyện này xem ra, ta cần phải kiểm tra lại, cáo từ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK