Mục lục
Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Ngạo Đình cười nhướng hai mày kiếm. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa từ từ lắc đầu, "Ta chưa bao giờ gạt ngươi, người thực sự lừa ngươi, là bản thân của ngươi, hoàng thượng."

Nụ cười của Mặc Ngạo Đình trong phút chốc biến mất khi nghe Âu Dương Sùng Hoa nói, mặt của hắn trở nên lạnh lùng.

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng nhìn sang chỗ khác, nàng im lặng, rời khỏi trước mặt Mặc Ngạo Đình. . . . . .

Mặc Ngạo Đình đưa tay, nắm lấy cánh tau của Âu Dương Sùng Hoa, không tốn nhiều sức lập tức kéo Âu Dương Sùng Hoa đến trước mặt của hắn. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa cũng không giãy giụa, cũng không tránh né, mà là ngẩng đầu lên, đối diện thẳng với ánh mắt của Mặc Ngạo Đình. . . . . .

Ánh mắt giao nhau, không có bất kỳ sự cản trở nào, chỉ có ánh mắt của hai người, đối diện nhau. . . . . .

Vậy mà, ánh mắt không hề gợn sóng.

Mà lại vô cùng bình tĩnh. . . . . .

"Một năm trước, trẫm nhìn nàng như vậy, mà nàng, cũng nhìn trẫm, sau đó mỉm cười."

Mặc Ngạo Đình không thể ngờ, thanh âm của hắn không chút phập phồng, chỉ là sâu kín bày tỏ.

Một chuyện cũ. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nghe, nàng từ từ mỉm cười, vô cùng thanh nhã và tinh khiết.

Ánh mắt đen láy, giống như không mang theo một bụi trần.

Khiến người ta say lòng.

Mặc Ngạo Đình nhìn có chút ngây dại, chính nụ cười này, chính đôi mắt này. . . . . .

Khiến hắn không thể nào quên được.

Chuyện quá khứ đã qua một năm, nhưng, hắn vẫn còn nhớ rõ.

Ở bờ kinh Lạc Hà chỉ thoáng nhìn thấy một nụ cười không nhiễm bui trần.

"Sùng Hoa, chỉ cần nàng nguyện ý, trẫm có thể cho nàng tất cả."

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa từ từ tối lại, nàng từng chút từng chút gỡ bàn tay đang nắm cánh tay nàng, nói: "Hoàng thượng, Sùng Hoa đã có được sự mong muốn của mình."

"Nàng đã có rồi sao ?"

Ánh mắt Mặc Ngạo Đình đột nhiên đen lại, hắn dường như không rõ ý của Âu Dương Sùng Hoa.

Tay chẳng những không buông ra, mà còn tăng thêm sức lực.

Một lần nữa kéo Âu Dương Sùng Hoa đến trước người mình, "Nàng muốn cái gì?"

"Cái ta muốn , hoàng thượng không thể cho Sùng Hoa, mà điều Sùng Hoa muốn hoàng thượng cũng không phải là người có thể cho, hiện tại, Sùng Hoa đã có được, cho nên, hoàng thượng nếu là còn nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, nên cho Cửu vương gia trở về đi."

Âu Dương Sùng Hoa cuối đầu, che tia sáng ngời ở trong mắt.

"Trẫm không tin, trên đời này không có gì trẫm không cho được, không thể tin. Sùng Hoa, tại sao nàng không nói? Nàng không nói, trẫm sẽ không biết."

Mặc Ngạo Đình không tin giữ chặt Âu Dương Sùng Hoa, không cho nàng rời đi.

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng than một tiếng, gương mặt vốn trắng noãn từ từ đỏ ửng lên. . . . . .

Sự âm trầm trong mắt đang bị một tầng vầng sáng thay thế, nàng hiện tại đã rất hài lòng.

"Hoàng thượng, không phải mọi thứ trên đời này, cũng có thể y theo ý của người mà phát triển. Một năm trước, là Sùng Hoa có lỗi, nên mới có cục diện ngày hôm nay. Sùng Hoa không cầu người có thể tha thứ."

Một năm trước, nếu một năm trước nàng không bị thù hận che mắt, chuyện cũng sẽ không phát triển thành như vậy.

Hiện tại, nàng cũng muốn đi con đường mình đã bỏ lỡ.

Đáng tiếc. . . . . .

Chuyện đã xảy ra, thì không cách nào thay đổi, ngay cả làm lại từ đầu, nhưng kết quả, vẫn sẽ. . . . . .

"Sùng Hoa, trẫm càng nghe càng hồ đồ, nàng rốt cuộc đang nói cái gì? Cái gì lỗi của một năm trước, nàng rốt cuộc muốn nói với trẫm những gì?"

Trong lòng Mặc Ngạo Đình mơ hồ giãy giụa, dường như kháng cự cái gì.

Vậy mà, lại rất muốn hiểu tới cùng.

"Hoàng thượng, một năm trước ở Lạc Hà, cũng không phải là vô tình gặp gỡ, mà là do Sùng Hoa sắp đặt, có thể gặp được thượng hoàng, cũng không là do ông trời an bài. Sùng Hoa muốn hoàng thượng nhớ ta, cũng chỉ là như vậy. . . . . ."

Âu Dương Sùng Hoa từ từ nói ra tất cả, những chuyện đó đều là kế hoạch của nàng.

Nàng xuất hiện ở Lạc Hà, sắp đặt vở kịch tình ba lần nở nụ cười cho Mặc Ngạo Đình.

Khiến hắn động lòng với mình.

Khiến hắn cho nghĩ nàng là Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Từ đó làm Âu Dương Cẩm Nguyệt trở thành Thái Tử Phi.

Trước ngày thành hôn không lâu, làm cho Mặc Ngạo Đình biết, thì ra Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng không phải là cô nương đã gặp ở bờ Lạc Hà.

Mà là Tam tiểu thư Âu Dương gia —— Âu Dương Sùng Hoa.

Cô nương ngốc trở thành thê tử của Cửu đệ. . . . . .

Tất cả đều như Âu Dương Sùng Hoa nghĩ, Mặc Ngạo Đình sau khi biết, lập tức phản ứng.

Hắn khiến Mặc Âm Trần ra biên quan trấn thủ, hắn cưới Âu Dương Cẩm Nguyệt, rồi lại không để cho Âu Dương Sùng Hoa trở thành thê tử Mặc Âm Trần.

Đây là tất cả, nhìn như đều là ý của Mặc Ngạo Đình, kì thực tất cả từ lúc bắt đầu, đều là Âu Dương Sùng Hoa đạo diễn.

Mặc Ngạo Đình nghe Âu Dương Sùng Hoa nói, hắn từ từ lui về sau.

Con ngươi càng ngày càng mê mang, càng ngày càng âm trầm. . . . . .

Đến cuối cùng, trên gương mặt tuấn mĩ không còn chút huyết sắc. . . . . .

Trên gương mặt không che được sự giẫn dữ. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Mặc Ngạo Đình trước mặt mình, từng chút từng chút biến chuyển. . . . . .

Nàng biết sau khi mình nói ra những lời này, sẽ có hậu quả như thế nào.

Nhưng, đây chính là chuyện thực.

"Âu Dương Sùng Hoa, nàng muốn nói cho trẫm, từ lúc vừa bắt đầu, nàng đã lợi dụng trẫm, khiến trẫm vì nàng hoàn thành tâm nguyện của nàng?"

Hàm răng Mặc Ngạo Đình "Khanh khách" vang dội, tay của hắn nắm chặt trong tay áo.

Vẻ mặt hắn âm lãnh nhìn Âu Dương Sùng Hoa, từng chữ từng chữ từ trong hàm răng phát ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK