Mục lục
Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm nay mưa ở kinh thành nhiều vô cùng. . . . . .

Mới phút trước trời không gió không mây, phút sau liền nhỏ giọt tí tách.

Cái hố khô khan, lại một lần nữa bị lấp đầy, trên đường vốn đông đúc thì cũng trở nên vắng vẻ. . . . . .

Đêm , trong rừng cây tùng cây bách ở đông viện, mặc dù là màu xanh bao phủ có vẻ trang nghiêm, nhưng lại hết sức lạnh lẽo và tịch mịch, trong không khí có đám sương trôi nhẹ nhàng, giống một con rắn uốn mình, khiến cho nơi này âm u có phần quỷ dị.

Thủ vệ hộ viện đang buồn ngủ, tiếng bước chân nặng nề từ hành lang truyền đến, chỉ chốc đã dừng lại. . . . . .

Đến trước Bắc Uyển, một thân thể thẳng tắp, nước trên mặt chảy xuống không biết là nước mưa hay mồ hôi, ánh mắt sáng rõ, sắc bén và sâu sắc. . . . . .

Đứng ở ngoài viện, con mắt quan sát kỹ phía trước. . . . . .

Một năm rồi, suốt cả một năm trời, không muốn rời đi, cảnh cũ hiện rõ mồn một trước mắt.

Vậy mà, một năm sau trở lại, cảnh và người đã không còn.

Đẩy cánh cửa lạnh lẽo ra, giống như vừa đụng sẽ rơi ra, sắc mặt Mặc Âm Trần trầm xuống

Một năm qua, đã bao nhiêu lần hắn mơ thấy mình bước vào nơi này. . . . . .

Chẳng lẽ mình sẽ không thể thấy nàng sao?

Trời mưa , bụi nước nổi lên, sương mù bao phủ xung quanh, che đi tầm nhìn của hắn.

Xuyên qua sương mù, giống như lại gặp được một người áo trắng như mây, tóc đen mượt như suối, ánh sáng chiếu vào bóng lưng, trong thanh nhã có phần ngượng ngùng, hai má đỏ ửng không biết là vì ngượng ngùng hay là. . . . . .

Nhưng khi chuyển mắt nhìn lên, tất cả chỉ là ảo tưởng.

"Cửu vương gia."

"Bạch cô cô, đã xảy ra chuyện gì? Sùng Hoa đi nơi nào?"

Mặc Âm Trần xoay người, nhìn Bạch Tố Nương từ ngoài viện đi vào, hắn thủy chung không thể nào tin nổi những lời bên ngoài đồn đãi….

Sùng Hoa làm sao sẽ chết ?!.

Tuyệt đối không có khả năng, nàng rõ ràng đã đáp ứng, sẽ chờ hắn trở lại .

Bạch Tố Nương từng bước một tiến lên, hốc mắt dần dần hiện lên một tầng sương, "Hai tháng, hai tháng…, chúng ta cơ hồ tìm khắp cả kinh thành, cũng không có một chút tin tức. Âm Trần, cô cô thực xin lỗi ngươi, là cô cô. . . . . ."

Thân thể Mặc Âm Trần lay động, bước chân lui về phía sau mấy bước, hắn che kín gương mặt, "Chuyện này không thể nào, thế nào ta cũng không tin, Sùng Hoa đã chết, nàng sẽ không, sẽ không!"

"Âm Trần, cô cô cũng không tin Sùng Hoa chết rồi, nhưng cũng đã hai tháng, một chút tin tức cũng không có, Sùng Hoa sợ rằng thật sự đã. . . . . ."

Nước mắt Bạch Tố Nương chảy xuống, cuối cùng nàng khóc không thành tiếng.

Kể từ sau khi Âu Dương Sùng Hoa mất tích, nàng cơ hồ mỗi đêm đều khóc, cả người suy sụp, mỗi lần len lén tới nơi này, ngẩn ngơ chừng mấy ngày cũng không ăn không uống.

Sau Âu Dương Bằng liền sai người che Bắc Uyển, chính là sợ Bạch Tố Nương xúc động hao tổn tinh thần.

"Sẽ không, tuyệt sẽ không. Sùng Hoa đã đáp ứng ta, sẽ chờ ta trở lại!"

Mặc Âm Trần nói nhiều lần, không nhìn thấy thi thể Âu Dương Sùng Hoa, hắn kiên quyết sẽ không tin Âu Dương Sùng Hoa đã chết.

"Âm Trần, có chuyện này cô cô không biết có nên nói hay không."

Bạch Tố Nương lau nước mắt, cẩn thận nhìn quanh bốn phía.

"Cô cô, có chuyện gì?"

Bạch Tố Nương ở trước mặt của Mặc Âm Trần, cũng không trốn tránh như thế, lần này ánh mắt lại lóe lên, nói chuyện đắn đo.

Điều này làm cho Mặc Âm Trần không khỏi có chút sinh ra nghi ngờ.

"Những lời này có lẽ không nên nói cho ngươi biết, nhưng cô cô biết ngươi có ý đối với Sùng Hoa. Âm Trần, đã có người nói qua, đã từng gặp Sùng Hoa ở trong cung. Chỉ là hoàng cung, chúng ta làm sao đi tìm. Hơn nữa lão gia nhất định sẽ không đáp ứng. Cho nên, cũng không biết việc này rốt cuộc là thật hay giả."

Bạch Tố Nương nói xong, nàng trăm mối nghi ngờ, thật ra thì đối với tin tức này, nàng cũng có nghi ngờ.

Sùng Hoa tại sao ở hoàng cung?

"Cô cô. . . . . ."

Ánh mắt Mặc Âm Trần đột nhiên sáng lên, Sùng Hoa ở hoàng cung?

"Âm Trần, chuyện này tuy lớn mà nhỏ, trước khi chưa xác định, ngươi ngàn vạn lần không được xúc động."

Bạch Tố Nương sợ mình nói lời này, sẽ làm Mặc Âm Trần bất chấp tất cả vào cung đi tìm Âu Dương Sùng Hoa.

Như vậy, tất cả những thứ hắn vất vả có được, chắc chắn sẽ như dòng nước cuốn trôi đi tất cả.

"Chuyện này trong lòng ta có tính toán, cô cô cũng không cần lo lắng cho ta, ta tin Sùng Hoa sẽ không bỏ lại ta, nàng nhất định còn sống."

Mặc Âm Trần nâng mắt, nhìn ánh trăng bạc ở phía chân trời, chỉ cần còn sống, miễn là còn sống, thì nhất định có thể tìm được nàng. . . . . .

Bạch Tố Nương vỗ vỗ vai Mặc Âm Trần, "Âm Trần, bất kể như thế nào, Sùng Hoa sẽ biết ngươi luôn nhớ đến nó, như vậy là được rồi. Tất cả đều là do sắp đặt của số phận, không phải do người quyết định."

Nói xong, nàng từ bên cạnh Mặc Âm Trần rời đi, từ từ đi ra khỏi Bắc Uyển. . . . . .

Mặc Âm Trần nhìn Bạch Tố Nương rời khỏi. . . . . .

Bóng lưng khẽ cong, cô cô so một năm trước tựa hồ già nua rất nhiều.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa nằm rạp ở một góc, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng đứng trong viện. . . . . .

Theo dõi Mặc Âm Trần cũng chỉ muốn có được đáp án, nhưng không ngờ tới, hắn không nhận sự đón tiếp của những đại thần kia , trước tiên lại tới Âu Dương phủ. . . . . .

Mặc dù khoảng cách khá xa, sợ lại gần sẽ bị hắn phát hiện, cũng không biết vì sao, khoảnh khắc khi tiến vào Bắc uyển. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy cảnh trí xung quanh rất quen thuộc, nàng thậm chí biết, chỗ nào có cái gì. . . . . .

Tại sao?

Chẳng lẽ lại là trí nhớ của nữ nhân thân thể này đang thâm nhập vào nàng?

Nhìn bóng dáng đứng ở Bắc uyển kia, lòng mơ hồ cảm thấy đau đớn.

"Âm Trần. . . . . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK