Mục lục
Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Sùng Hoa ngơ ngẩn, nhưng vẫn quay trở lại ngồi trên giường. . . . . .

Bát cháo ngô tỏa ra mùi thơm nồng đậm, càng câu dẫn nàng muốn ăn, làm cho nàng không cách nào cự tuyệt, bởi vì thật sự là quá đói.

Từ Mộc Dương cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Sùng Hoa đang từng ngụm từng ngụm uống bát cháo ngô, khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Xem ra Mạc Phi Lê cũng không phải xấu xa như vậy, lời hắn nói ít nhất cũng không có gạt người.

Âu Dương Sùng Hoa quả thật đã tỉnh, hơn nữa cũng là Mạc Phi Lê sai người chuẩn bị cháo ngô, hình như hắn đoán được Âu Dương Sùng Hoa khi tỉnh lại sẽ rất đói bụng.

Âu Dương Sùng Hoa bị Từ Mộc Dương nhìn chăm chăm, đem cháo ngô một chút một một chút giải quyết hết.

Lần này thèm ăn tới mãnh liệt, ngay cả ngày thường luôn luôn ăn ít như nàng, vậy mà một bát cháo ngô lớn như vậy lại cho hết vào trong bụng, có thể nghĩ cảm giác quá đói này có bao nhiêu mãnh liệt.

"Vẫn còn muốn ăn sao? Ta đi gọi người mang đến cho ngươi."

Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa ôm bát không không lên tiếng, hỏi.

Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu một cái, đem bát không đặt lên trên bàn thấp bên cạnh, nàng giương mắt, nhìn Từ Mộc Dương đang gần ở trước người.

"Từ giáo sư, có phải là ta ngủ thật lâu?"

"Thật ra ngủ cũng không bao lâu, Sùng Hoa, cảm giác như thế nào a? Ngươi có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Từ Mộc Dương ngồi ở trên mép giường, lo lắng nhìn Âu Dương Sùng Hoa, ánh mắt của hắn như có như không nhìn về hướng cái trán Âu Dương Sùng Hoa . . . . . .

Hiện tượng quỷ dị lúc trước đã biến mất.

Bây giờ đóa Anh Hoa nở rộ trên trán Âu Dương Sùng Hoa đã biến mất, một nét chu sa đỏ tươi thoáng hiện trên làn da nõn nà, tỏa ra thật xinh đẹp.

"Không có chỗ nào không thoải mái, chỉ là trong người hơi mệt chút."

Âu Dương Sùng Hoa vặn vẹo sau cổ, cơ thể cũng không có gì bất thường, duy nhất chính là cả người mệt chết đi.

Chưa bao giờ bị mệt mỏi như vậy.

"Vậy thì tốt, xem ra Mạc Phi Lê quả thật rất lợi hại."

Từ Mộc Dương thì thào tự mình lẩm bẩm.

Âm thanh yếu ớt, khiến cho Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Mộc Dương, hỏi: "Thế nào? Mạc Phi Lê đã tới? Có phải ta xảy ra vấn đề gì hay không?"

Từ Mộc Dương giương mắt, nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Sùng Hoa, trong ánh mắt có kinh ngạc cùng nghi ngờ, làm Từ Mộc Dương âm thầm thở dài.

Vốn là không muốn nói cho Âu Dương Sùng Hoa, nhưng bây giờ biết có giấu diếm cũng không giấu được, không bằng đem tất cả đều nói cho nàng biết.

"Ngươi trước không cần phải lo lắng, ta sẽ đem sự tình đầu đuôi gốc ngọn nói cho ngươi biết."

Âu Dương Sùng Hoa nhíu mày, từ trong thần sắc Từ Mộc Dương, nàng đã xác nhận phần suy đoán trong lòng là đúng.

Xem ra, trong lúc nàng ngủ, thật sự đã xảy ra chuyện. . . . . .

Hơn nữa, ngay cả Mạc Phi Lê cũng đến đây.

Tầm mắt Từ Mộc Dương hơi cúi xuống, nói: "Sùng Hoa, thật ra thì chuyện cũng không phải phức tạp như ngươi nghĩ. Nên nói từ đâu đến đấy. . . . . ."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Từ Mộc Dương, nàng nghe từng chữ từng câu Từ Mộc Dương nói, kinh ngạc cùng ngạc nhiên nổi lên từ đáy mắt. . . . . .

Tay của nàng bất giác vuốt ve giữa trán. . . . . .

Lại có thể xảy ra sự tình kì lạ như vậy.

Nhưng mà, khi Từ Mộc Dương nói đến Mạc Phi Lê thì phần khiếp sợ nơi đáy lòng Âu Dương Sùng Hoa càng thêm mãnh liệt.

Chẳng lẽ lời Mạc Phi Lê nói, đều là sự thật?

Nàng chỉ có đi tìm Mặc Âm Trần, mới có thể lấy xuống huyết ấn Anh Hoa này?

Nếu như ngay lúc nàng không biết, huyết ấn này nổi lên biến hóa, nên làm thế nào cho phải?

Lần này, bởi vì Từ Mộc Dương đến kịp lúc, nên mới phát hiện khác thường của nàng.

Nếu như Từ Mộc Dương không đến. . . . . .

"Sùng Hoa, những chuyện có thể nói ta cũng đã nói cho ngươi biết, điều ta biết cũng chỉ có như vậy. Mặc kệ như thế nào, tốt nhất ngươi hãy chú ý Mạc Phi Lê một chút. Mặc dù lần này may nhờ có hắn, ngươi mới có thể bình an tỉnh lại. Mà trực giác của ta luôn luôn nhắc nhở, cần phải cách xa người nam nhân đó."

Từ Mộc Dương đem cảm nhận trong lòng nói với Âu Dương Sùng Hoa.

Mạc Phi Lê thật sự là người đáng sợ, hắn rất bình tĩnh, giống như mọi chuyện đều có thể nắm trong tay.

Khiến cho đối thủ không có năng lực chống đỡ.

Âu Dương Sùng Hoa từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Từ Mộc Dương, sau khi quan sát một lúc, nói: "Ta biết, thật ra đối với Mạc Phi Lê thì ta vẫn có một phần ngăn cách. Người này khiến cho người ta cảm giác thật sự quá mức nguy hiểm cùng thần bí."

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy. Mặc dù Mạc Phi Lê là một nhân vật nguy hiểm, nhưng mà lời của hắn nói, lại làm cho người ta không thể không tin tưởng và nghe theo, điểm này cũng là chỗ lợi hại nhất của hắn."

Từ Mộc Dương sờ lên cằm, nghĩ tới Mạc Phi Lê, nghĩ tới những lời Mạc Phi Lê đã nói.

"Từ giáo sư, Mạc Phi Lê trừ bỏ nói những lời này ra, còn theo ngươi nói cái gì nữa không?"

Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy lần này Mạc Phi Lê đến đây, không phải chỉ đơn thuần cứu chữa cho nàng, Mạc Phi Lê xuất hiện luôn luôn mang theo một chút nguyên nhân đặc biệt.

Bởi vậy, mới có thể nghi ngờ mà hỏi.

Từ Mộc Dương gãi gãi đầu, nói: "Hắn nói cũng không ít, còn nói rất nhiều về trà đạo."(nói chuyện về trà)

"Trà đạo?"

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa sáng ngời , ngẩng đầu lên nhìn Từ Mộc Dương.

"Đúng vậy a, ngươi nói kỳ quái không, ta không muốn uống..., hắn nhất định muốn ta uống..., còn nói với ta nửa ngày, nên uống trà như thế nào, nói cái gì mà uống trà nhất định lòng phải yên tĩnh, nói cái gì uống trà là phải chú trọng một phần thong thả ung dung, tuyệt không thể gấp gáp nóng nảy."

Từ Mộc Dương nghĩ đến những thứ này, lại cảm thấy được Mạc Phi Lê người này rất là ghê gớm.

Hoàn toàn không để ý cảm nhận của người khác, chính là ra sức nói xong lại để cho tự mình suy nghĩ. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa từ từ thu hồi ánh mắt, tầm mắt lẳng lặng bình tĩnh hạ xuống chăn trên giường. . . . . .

Mạc Phi Lê tuyệt đối sẽ không thể vô duyên vô cớ cùng Từ Mộc Dương thưởng thức trà, còn nói nhiều chuyện về trà như vậy.

Nhất định là muốn bày tỏ cái gì đó. . . . . .

Chẳng qua, rốt cuộc Mạc Phi Lê muốn nói cái gì với Từ Mộc Dương a?

Hay là, mượn miệng của Từ Mộc Dương, muốn nói cho nàng biết chút gì đó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK