Kiếp trước, nàng giúp đỡ Thu di nương đi lên, kiếp này tuyệt đối sẽ không như thế.
Nhưng vị trí chủ mẫu Tướng phủ không thể nào vì mẹ nàng mà bỏ trống mãi được.
Muốn nàng giúp đỡ Triệu di nương, nàng không làm được.
Nếu Thu di nương cũng giống như kiếp trước mà đối phó với nàng thì nàng sẽ tìm người đến đấu cùng Thu di nương.
"Nhị tỷ yên tâm, muội hiểu ý tỷ."
Trước khi Triệu di nương đồng ý, Hạ Lê Hi nói.
Nàng vẫn luôn nghe theo lời của Triệu di nương, chưa từng trái lời.
Nhưng mà lần này thiếu chút nữa Nhị đệ bị hại chết, nếu nàng còn không ra tay nữa thì Thu di nương thật xem các nàng là quả hồng mềm.
Ánh mắt Hạ Trì Uyển cong cong tựa như vầng trăng, rất là mê người.
"Tứ muội, thật ra thì muội rất đẹp."
Con mắt Hạ Lê Hi nháy một cái, liền gật đầu, "Muội hiểu."
Sau khi Triệu di nương trở về viện của mình liền trách Hạ Lê Hi quá lỗ mãng, sao lại có thể đáp ứng hợp tác cùng Hạ Trì Uyển sớm như vậy.
Hạ Lê Hi chỉ dùng một câu nói chặn lời Triệu di nương.
Đó chính là Thu di nương vì Hạ Tử Hiên mà hại Hạ Tử Kỳ nhưng Hạ Trì Uyển cần có một người đệ đệ ở nhà mẹ đẻ để sau này chờ nàng xuất giá có thể giúp đỡ nàng.
Thật khó khăn Hạ Tử Kỳ mới khỏi bệnh, thân thể Hạ Trì Uyển cũng tốt hơn so với trước kia. Vì thế mọi người có thể ngồi chung một chỗ ăn cơm.
Hạ Phù Dung vốn còn muốn khoe khoang rằng cho dù nàng ta gây ra chuyện gì thì phụ thân vẫn yêu thương nàng ta nhất.
Chẳng qua là Hạ Phù Dung còn chưa kịp khoe khoang thì mấy vị Hạ gia tiểu thư kia đều tránh Hạ Phù Dung, rất sợ dung mạo của mình kích thích đến Hạ Phù Dung.
Hạ Phù Dung cắn môi, nhìn về phía Hạ Vũ Hân nhỏ tuổi nhất nhưng lại xinh đẹp động lòng người.
Gần đây Hạ Phù Dung thường hay nghe thấy bọn nha hoàn khen Hạ Vũ Hân xinh đẹp.
Hạ Phù Dung nhìn kĩ một chút, quả nhiên thấy da dẻ Hạ Vũ Hân so với trướ đây càng thêm tươi đẹp ba phần, quan trọng là mùi hương trên người rất thơm.
Sau khi ăn cơm tối xong, Hạ Phù Dung không tự chủ đi theo bước chân của Hạ Phù Dung.
"Ngũ muội."
Hạ Vũ Hân dừng bước, nhìn về Hạ Phù Dung.
"Đại tỷ có gì dạy bảo, Ngũ muội có chỗ nào không đúng làm cho Đại tỷ tức giận?"
Hạ Vũ Hân vừa nói thế, Hạ Phù Dung liền cảm thấy mất mặt. Nhưng vì dung mạo của mình, Hạ Phù Dung vẫn mở miệng.
"Dạo gần đây tỷ thấy thần sắc của muội ngày càng tốt, có phải là muội đang dùng thứ gì tốt?"
Nghe Hạ Phù Dung nói đến đây, Hạ Vũ Hân cười một tiếng.
"Đúng là dạo gần đây Nhị tỷ có tặng muội một hộp phấn vô cùng tốt."
"Nhưng mà Nhị tỷ chỉ có hai hộp, tỷ ấy một hộp, muội một hộp, dù Đại tỷ yêu thích cũng lấy đâu ra chứ?"
Nói xong, Hạ Vũ Hân liền rời đi.
Hạ Phù Dung nghiến răng, tiện nhân Hạ Trì UYển có vật gì tốt cũng chưa từng nghĩ tới Đại tỷ là nàng đây.
Biết rõ trên trán nàng có thương tích, thà rằng cho Hạ Vũ Hân cũng không muốn giúp nàng.
Hạ Phù Dung suy nghĩ một chút, nàng tuyệt đối không đi hỏi Hạ Trì Uyển.
Huống chi, dùng đồ của Hạ Trì Uyển, nàng sợ có vấn đề.
Xin Hạ Vũ Hân nàng cũng không làm được, chỉ là một hộp phấn, nàng không tin nàng không có được!
Một đứa nha hoàn trong lúc dọn dẹp phòng của Hạ Vũ Hân lén lút cầm đi một hộp phấn.