Hạ Tử Hiên thay đổi vẻ buồn khổ lúc trước, ánh mắt lóe sáng nhìn Chu Khải Lương.
Bộ Chiêm Phong nhếch môi cười cười, có vẻ sắp có trò hay để xem.
Cũng không biết đích nữ tướng phủ Hạ Trì Uyển, có thể địch nổi Hạ Tử Hiên hay không.
Nếu như đánh không lại, không chừng tiện nghi này Chu Khải Lương không chiếm được, ngược lại bị hắn chiếm cũng nên.
Thời điểm Hạ Tử Hiên cấu kết với Chu Khải Lương, đã quên trên đời có một câu, gọi là tai vách mạch rừng.
Đúng lúc Hạ Tử Hiên và Chu Khải Lương đang bàn ra tán vào, rơi vào trong tai người cố ý muốn nghe.
Người nọ nghe được mấy câu nói, lại thêm phỏng đoán, thế nhưng lại tự mình ngửi ra chút mùi vị.
Hạ Trì Uyển hiện tại hình thành ra một thói quen, đó chính là mỗi sáng sớm đều đi dạo trong hoa viên, hít thở không khí mới, lại giúp cho thân thể khỏe mạnh.
Ngày hôm đó, Hạ Trì Uyển mới trở về từ trong hoa viên, vậy mà lại nhìn thấy một nha hoàn lạ mặt, từ trong phòng của mình đi ra.
"Nha hoàn kia là người phương nào?"
Hạ Trì Uyển hỏi Bão Cầm và Thạch Tâm.
Bão Cầm nghĩ một chút, tiến lên trả lời, "Hồi tiểu thư, nha hoàn kia gọi là Xuân Ti, là một nha hoàn chuyên làm việc vặt."
Hạ Trì Uyển sau khi nghe xong, lại hỏi.
"Nếu đã làm việc lặt vặt, vì sao chỉ có một người?"
Gian phòng của nàng cũng không nhỏ, một người dọn dẹp cũng mất cả buổi sáng.
"Cái này. . ." Vấn đề này, Bão Cầm thật đúng là không trả lời được.
Hạ Trì Uyển cười lạnh một tiếng, "Trở về, hai người các ngươi, đem gian phòng của ta tỉ mỉ lục soát một lần!"
"Vâng, tiểu thư." Bão Cầm và Thạch Tâm cũng cảm giác được chỗ không đúng, cùng đi theo Hạ Trì Uyển trở về, tiếp theo, liền xem xét cả gian phòng thật kỹ lưỡng.
Thạch Tâm rốt cuộc là người nhanh nhạy, vậy mà phát hiện mấy phong thư ở giữa hai lớp vải trong gối đầu trên giường ngủ của Hạ Trì Uyển.
"Tiểu thư, người xem." Thạch Tâm vội vàng đem thư giao cho Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển cầm lấy xem xét, thế mà là thư của nam tử viết cho nữ tử, dùng những phong thư nhắn gửi tương tư!
Thư này đề bút chính là Hạ nhị tiểu thư, mà lạc khoản chính là Chu Khải Lương.
"Cầm giấy và bút mực đến."
Hạ Trì Uyển hơi khép mắt lại, từng trận âm u, ở trong tướng phủ, vào lúc này người có thủ đoạn đùa nghịch như vậy, kỳ thật cũng không nhiều.
Nhất là Chu Khải Lương này, nàng đúng là có chút ấn tượng.
Thạch Tâm và Bão Cầm cũng hiểu được trong phòng tiểu thư nhà mình, nhất là ở nơi tư mật như gối đầu lại xuất hiện những bức thư này, mọi chuyện nhất định không đơn giản.
Vì vậy, hai người vội vàng giúp Hạ Trì Uyển chuẩn bị mọi thứ thật tốt .
Hạ Trì Uyển chiếu theo những lá thư này, mô phỏng theo bút tích của Chu Khải Lương, đem những lá thư này một lần nữa sao chép lại.
Khác nhau chính là, Hạ Trì Uyển đem đề bút Hạ nhị tiểu thư, đổi thành ba chữ Hạ tiểu thư, về phần nội dung trong thư, đều giữ nguyên không thay đổi.
Sau khi chép xong, Hạ Trì Uyển đem tất cả những lá thư cũ gom lại, lệnh cho Bão Cầm thiêu hủy toàn bộ.
Về phần những chỗ nàng chép lại, Hạ Trì Uyển chỉ để lại một phong thư, nội dung trên mặt là * .
"Thạch Tâm, đem những lá thư này đưa đến trong phòng thứ tỷ, muốn làm như thế nào, ngươi hẳn đã rõ ràng."
Hạ Trì Uyển đem tất cả thư giao hết cho Thạch Tâm, để Thạch Tâm bỏ vào trong phòng Hạ Phù Dung.
"Tiểu thư xin yên tâm, nô tỳ nhất định làm tốt chuyện này."
Thạch Tâm gật gật đầu, cầm thư xong liền rời đi, ước chừng nửa canh giờ sau trở về, nói cho Hạ Trì Uyển, mọi chuyện đã lo liệu xong rồi.
Mãi đến buổi trưa, Hạ Trì Uyển cuối cùng cũng gặp được Chu Khải Lương trong “truyền thuyết”.
Chu Khải Lương có một bộ túi da cũng không tệ, chính là loại nho nhã tuấn tú, chỉ là bởi vì tham hoan trong thời gian dài, mà thân thể hư nhược phờ phạc.
* Kiêm gia là tên một bài thơ trong Kinh Thi, nội dung nói về nỗi nhớ nhung của một người đối với một người ở nơi xa.