Chuỗi hạt châu san hô này có thể thật sự không quý giá, không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng mà nó rất đẹp.
Những hạt châu màu đỏ tươi kia, mỗi hạt đều vô cùng sống động, trong như thủy tinh, trơn bóng và sáng long lanh.
Càng hiếm thấy chính là, chuỗi hạt châu san hô này đặc biệt làm tôn da.
Hạ Trì Uyển vốn đã xinh đẹp, đôi tay ngọc thon mềm cực kỳ hiếm có trên thế gian, đeo lên chuỗi hạt châu san hô này, đẹp đến mức khó mà rời mắt.
Ngay cả Hạ Phù Dung thân là nữ tử, coi Hạ Trì Uyển là địch nhân, cũng không khỏi rung động khi nhìn đôi bàn tay trắng như ngọc này của Hạ Trì Uyển.
Nếu như bị nam nhân thấy được, không chừng sẽ khiến cho những nam nhân kia thần hồn điên đảo đến mức không thể kiềm chế.
Hạ Phù Dung cảm giác toàn thân mình, mỗi một chỗ đều phát triển rất tốt, chỉ không hài lòng với đôi tay của mình, ngại làn da không đủ trắng mịn, tay cũng không đủ thon dài.
Vì thế, đã sớm nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt châu san hô kia của Hạ Vũ Hân.
Mấy lần yêu cầu, Hạ Vũ Hân đều không chịu đưa ra.
Hôm nay, Hạ Vũ Hân lại tặng nó cho đối thủ một mất một còn của mình, Hạ Phù Dung không có giận sôi lên đã xem như không tệ rồi.
"Không cho phép càn quấy."
Hạ Bá Nhiên cũng biết, Hạ Trì Uyển mang chuỗi hạt này nhìn cực kỳ đẹp mắt, chỉ cần một đôi tay như ngọc như ngà này, cũng đủ khiến cho nam nhân khuynh đảo.
Hạ Bá Nhiên mâu thuẫn mà nhìn Hạ Trì Uyển, Hạ Trì Uyển lớn lên càng lúc càng giống Vân Thiên Độ, mỗi khi giơ tay nhấc chân , đều mười phần cao quý.
Một cái nhăn mày một nụ cười, cũng là mê hoặc lòng người.
Nhớ ngày đó, nam tử cầu hôn Vân Thiên Độ nhiều như cá diếc sang sông, nếu không phải mình giở chút thủ đoạn, nữ tử xinh đẹp như thiên tiên kia, sao có thể chịu gả cho mình.
Cũng khó trách Vân Thiên Độ sau khi gả cho hắn, cũng vẫn đối với hắn vô cùng lạnh tình.
Hạ Bá Nhiên trong mắt si mê, biểu lộ cực kỳ giống như xuyên thấu qua Hạ Trì Uyển để nhìn thấy một bóng dáng khác, tất cả đều bị Thu di nương thu hết vào trong mắt.
Thu di nương thiếu chút nữa cắn nát răng .
Vân Thiên Độ mới ở cùng lão gia bao nhiêu thời gian, mà bà đã đứng bên cạnh lão gia suốt mười lăm năm rồi.
Dựa vào cái gì mà Vân Thiên Độ đã chết đi rồi, lão gia vẫn còn nhìn Hạ Trì Uyển để nhớ đến tiện nhân Vân Thiên Độ kia!
Hạ Phù Dung cười lạnh, "Ta nói Ngũ muội muội này, không thể tưởng được ngươi tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được cái gì gọi là nịnh nọt rồi ?"
"Lúc trước ta hỏi xin ngươi chuỗi san hô hạt châu này, ngươi như thế nào cũng không chịu, ngược lại Nhị muội muội vừa yêu cầu, ngươi liền bằng lòng rồi. Thứ nữ so với đích nữ, quả thật là kém rất nhiều đi."
Hạ Phù Dung nhìn về phía Hạ Trì Uyển, "Nhị muội, Ngũ muội có tâm tư này, ngươi sẽ không xem thường thứ tỷ là ta chứ? Chuỗi hạt châu san hô này ta cũng rất thích đó, không bằng, ngươi tặng ta đi."
Nói xong, Hạ Phù Dung liền muốn đi đoạt chuỗi hạt trên tay Hạ Trì Uyển, cũng giống như ngày đó, Hạ Trì Uyển đoạt lại vòng tay noãn ngọc.
Hạ Phù Dung linh cơ khẽ động, móng tay thật dài, vươn về phía không phải là tay Hạ Trì Uyển, mà là trên mặt Hạ Trì Uyển!
Hủy dung mạo Hạ Trì Uyển đi, xem Hạ Trì Uyển còn lấy cái gì để tranh giành sủng ái của phụ thân với mình!
Hạ Trì Uyển tuy đã sớm đoán được, Hạ Phù Dung nhất định sẽ bị chính mình chọc giận, không nghĩ tới, Hạ Phù Dung ác như vậy, muốn hủy dung nàng.
Hạ Trì Uyển lắc mình một cái, trốn sau lưng Hạ Bá Nhiên.
Móng vuốt của Hạ Phù Dung, lập tức chộp vào trên người Hạ Bá Nhiên, Hạ Bá Nhiên kêu đau một tiếng, đẩy Hạ Phù Dung ra.
Hạ Tử Hiên vội vàng xuất hiện, đỡ được Hạ Phù Dung bị đẩy ra, trừng mắt nhìn Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển * tiên thanh đoạt nhân, "Thứ tỷ, sao ngươi có thể làm tổn thương phụ thân!"
* tiên thanh đoạt nhân : lớn tiếng doạ người; giáng đòn phủ đầu; ra oai trước để áp chế đối phương