Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: susublue

"Có thể chấn động hay không thì thử một chút chẳng phải sẽ biết sao? Huống chi ông cho rằng chỉ có một mình tôi giúp ông sao? Tôi còn tưởng rằng ông đủ thông minh để biết mình nên tìm ai để hợp tác." Đối với Chu Đáo, Lâm Nhất Thiến hoàn toàn không có chút tôn kính, lạnh giọng khinh thường nói.

"Cô nói... Là Lý thị?" Chu Đáo có chút chần chờ, hỏi. Nếu như Lý thị chịu giúp đỡ thì phần thắng dĩ nhiên sẽ lớn hơn. Nhưng từ đầu đến cuối thái độ của Lý thị luôn rất mập mờ, ông ta không nắm chắc là Lý thị sẽ ủng hộ.

"Ngoại trừ Lý thị, ông còn có thể tìm ra ai khác có thù oán với Chu thị mà lại không e ngại cái núi dựa là Hứa thị sao?" Lâm Nhất Thiến đã sớm nhắm ngay vào Lý thị rồi, bây giờ chỉ còn xem coi Chu Đáo có bản lãnh lôi kéo Lý thị hay không thôi.

"Nhưng mà..." Chu Đáo nhếch miệng, lắc đầu theo bản năng, "Lý thị không thể giúp chúng ta."

"Ông sai rồi. Là giúp ông, không phải giúp "Chúng ta". Tôi với ông không phải cùng một phe, xin đừng tự mình kết luận." Mặt lạnh ngồi trên xe lăn, lời nói của Lâm Nhất Thiến không hề có chút tình cảm nào, cũng không chút nghĩ ngợi mà nói lời châm chọc ông ta.

Chu Đáo nghẹt thở. Sao ông lại cảm thấy hợp tác với Lâm Nhất Thiến vốn không phải là chuyện tốt gì? Nghe giọng điệu của Lâm Nhất Thiến đã cảm thấy khiến người ta chán ghét rồi!

"Nếu như ông không có có gan đấu với Chu thị thì tôi cũng không cần phải ngồi đây nói nhảm với ông nữa. Đề nghị của tôi, hủy bỏ, tạm biệt." Cười lạnh nhìn Chu Đáo có gan mà không dám làm, Lâm Nhất Thiến thầm cảm thấy có chút thất vọng, nhưng lại không để lộ ra mặt.

"Chờ một chút." Chu Đáo đã sớm bị ép không có đường lui, sao có thể tùy tiện bỏ qua cơ hội trước mắt được chứ? Dù Lâm Nhất Thiến không thật lòng muốn hợp tác với ông ta thì ông ta vẫn muốn liều một phen. Đời người chính là một ván bài cá cược, diễn dafnlê quysdôn không buông tay đánh cuộc một lần, ai có thể bảo đảm kết quả cuối cùng không phải là ông ta thắng?

Với ý nghĩ như vậy, Chu Đáo gọi Lâm Nhất Thiến lại, đồng ý hợp tác với cô ta.

Chu Đáo đồng ý hợp tác với cô ta, Lâm Nhất Thiến không hề ngạc nhiên chút nào. Chu Đáo có dã tâm, không thể cứ một mực để mặc cho Chu Đáo chèn ép trên đầu. Đây cũng là lá bài mà Lâm Nhất Thiến nắm trong tay, chắc chắn cô ta sẽ không thất bại.

"Có vẻ như hành động của Lý thị càng lúc càng lớn!" Hứa Mạch gọi điện cho Chu Lăng, nói chuyện đầy hàm ý sâu xa.

" Ừ." Chu Lăng đã sớm đề phòng, cũng không sợ những việc làm của Lý thị.

"Có vẻ như Lâm Nhất Thiến và Chu Đáo cũng đang tính toán gặp Lý thị." Điều Hứa Mạch cảm thấy buồn cười là hình như mọi người đều nhận định Lý thị sẽ chống lại Chu thị hoặc là Hứa thị, vì vậy mới liên tục tìm tới Lý thị, lại không có nghĩ tới nếu Lý thị quả thật muốn xích mích gây thù với họ thì vì sao vẫn luôn nhịn đến bây giờ.

"Tùy bọn họ đi." Chu Lăng không ngại một lưới bắt hết, chỉ cần đối phương dám đến.

"Sáng sớm nay tôi nhận được điện thoại từ tổng giám đốc Lý thị." Sau một phút, Hứa Mạch nhướn mày, nhếch miệng nở nụ cười.

Chu Lăng yên lặng trong chốc lát, hoàn toàn có thể dự đoán được tình huống tiếp theo. Mặc dù không rõ Lý thị dự định tỏ thái độ mơ hồ tới khi nào, nhưng Chu Lăng không có ý định kết giao với Lý thị, cũng sẽ không tiến tới bước hợp tác với Lý thị. Không thành kẻ địch đã là cục diện tốt nhất rồi.

"Nói thật, tôi cũng không thích Lý thị." Mặc dù Hứa Mạch rất có tâm kế, nhưng càng thưởng thức tác phong làm việc quả quyết hơn. Anh rất không ưa hành động mập mờ giống như Lý thị, thỉnh thoảng thả ra vài tin đồn, cũng lười phải đối phó.

"Tôi cũng không thích." Chu Lăng nhếch miệng, trả lời. Đánh thì đánh, không đánh thì hãy thu tay đi. Trốn tránh trong bóng đêm, đợi cơ hội liền há miệng cắn một cái, hành vi như vậy sợ là rất khó có thể làm cho người ta thấy thành ý. Ít nhất trong mắt anh, Lý thị đã bị liệt vào danh sách đen hạn chế lui tới rồi.

"Rất vinh hạnh, hai ta lại trở thành đồng minh một lần nữa." Nghe câu trả lời trong dự liệu, nụ cười trên mặt Hứa Mạch càng sâu.

" Ừ." Chu Lăng gật đầu một cái, ngay sau đó nói, "Có rảnh thì ra ngoài gặp mặt."

"Không dẫn theo người thân đến tụ họp chung sao?" Hứa Mạch bình tĩnh hỏi ngược lại.

"Có vẻ hai người bọn họ thích đi dạo phố hơn." Chu Lăng nói sự thật.

"Được rồi, hình như đúng là như vậy." Hứa Mạch cũng không bác lời của Chu Lăng. Bọn họ đều biết điểm mấu chốt vẫn là Diệp Di Nhiên. So với Tiểu Du nhà anh thì Di Nhiên thật sự là người cuồng mua sắm, không thể ngồi yên được.

Lúc hai người đàn ông đang nói chuyện điện thoại với nhau thì quả thật Lâm Du đã bị Diệp Di Nhiên kéo đi dạo phố rồi. Mà đi theo bọn họ còn có Doãn Tĩnh Lan.

Lâm Du không khỏi không thừa nhận, có Doãn Tĩnh Lan gia nhập, nhiệm vụ của nàng trong nháy mắt liền giảm bớt. Nhìn Doãn Tĩnh Lan và Diệp Di Nhiên khoa tay múa chân bên cạnh, dự định bắt đầu thử đồ tiếp thì Lâm Du nhàn nhã ngồi ở một bên, bưng trà sữa chậm rãi uống.

"Thật khéo." Lúc này Lâm Nhất Thiến cũng đi tới bên cạnh Lâm Du, không hề có điềm báo nào, nghiêm giọng nói.

"Khụ khụ." Lâm Du không đề phòng nên bị giọng của Lâm Nhất Thiến hù dọa, cô quay đầu, liếc mắt liền thấy được Lâm Nhất Thiến đang nhìn chằm chằm mình.

"Thế nào? Chị bị em dọa sợ sao? Không muốn thấy em sao?" Lâm Nhất Thiến nhếch môi, cười quỷ dị.

Lâm Du quả thật không muốn gặp lại Lâm Nhất Thiến, càng không muốn tiếp xúc. Vì vậy nên cô không để ý đến Lâm Nhất Thiến, tự ý nhìn về phía phòng thử quần áo.

"Bây giờ chị sống tốt thật đấy! Từ bỏ cha mẹ nuôi, chối bỏ Nhà họ Lâm, chị sống nở mày nở này, vinh quang hơn bất cứ ai rồi. Nhưng khi chị ngồi trong phòng làm việc tổng giám đốc của Bác Dương có từng nghĩ tới người thân Nhà họ Lâm như em bị đưa đến chỗ nào không? Phải chịu đau khổ và trắc trở thế nào không?" Lâm Nhất Thiến chưa bao giờ căm ghét Lâm Du như bây giờ, trong mắt đầy thù hận điên cuồng, chỉ thiếu mỗi việc chưa lột da rút xương Lâm Du thôi.

"Ba mẹ cô hại chết ba mẹ tôi, không phải chứng cớ cũng do cô cung cấp sao? Nhờ cái máy ghi âm kia hay là chính cô mới là chứng cớ xác thực nhất." Cảm nhận được hận ý của Lâm Nhất Thiến, giọng của Lâm Du đầy ý giễu cợt. Giữa bọn họ, rốt cuộc là ai nợ ai, không phải liếc mắt liền thấy ngay sao?

"Nhưng bây giờ chị giỏi hơn em rồi!" Với hàm ý xem thường Lâm Du, Lâm Nhất Thiến sâu kín nói, "Làm sao bây giờ? Em không muốn thấy bộ dáng hạnh phúc của chị..."

"Vậy thì không nên xuất hiện ở trước mặt tôi." Lâm Nhất Thiến không muốn nhìn thấy Lâm Du, Lâm Du cũng không muốn gặp lại Lâm Nhất Thiến. Nếu như có thể lựa chọn, bọn họ tình nguyện cả đời không qua lại với nhau.

"Không được! Tối nào em nhắm mắt lại cũng thấy nụ cười hạnh phúc của chị, nhìn thế nào cũng thấy căm ghét, hận không thể tự tay hủy diệt mới cam tâm. Nếu như đổi lại là chị thì chỉ sợ là cũng không ngủ yên được đúng không?" Ở viện dưỡng bệnh lâu như vậy, Lâm Nhất Thiến không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc là tại sao cô lại đến nông nỗi này. Ngoại trừ Lâm Hồng Tín, người cô hận nhất nghiễm nhiên là Lâm Du.

Lâm Nhất Thiến có gì khác thường, Lâm Du thấy rõ nhất, nhưng lại không muốn để ý tới. Ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Di Nhiên thay quần áo xong đi ra thì liền đứng dậy đi qua đó.

"Chị họ, thế nào? Cái này đẹp không?" Diệp Di Nhiên thích nhất là hỏi ý kiến Lâm Du, mặc quần áo mới xinh đẹp xoay vài vòng trước mặt Lâm Du, hưng phấn hỏi.

"Cũng không tệ lắm. Không phải vừa rồi nói còn có màu khác sao? Cùng xem thử một chút đi." Diệp Di Nhiên rất xinh đẹp, mặc quần áo đương nhiên sẽ không xấu. Lâm Du tỉ mỉ quan sát trên dưới một phen, rồi đưa ra lời khẳng định.

" Ừ, được. Em lập tức..." Diệp Di Nhiên còn chưa nói hết thì đã thấy Lâm Nhất Thiến ở sau lưng Lâm Du, "Tại sao cô lại ở chỗ này?"

Đối mặt với ánh mắt phòng bị của Diệp Di Nhiên, Lâm Nhất Thiến càng hiểu được vì sao mình lại cảm thấy hận. Khinh thường cười lạnh hai tiếng, chỉ vào Lâm Du: "Chị của tôi ở chỗ này thì đương nhiên tôi cũng ở đây rồi!"

"Chị cái gì? Xin cô không nên xưng hô thân thiết như vậy có được hay không? Chị họ tôi mới không muốn một đứa em gái như cô, chỉ mong cách càng xa càng tốt!" Đối với Lâm Nhất Thiến, Diệp Di Nhiên không hề có chút cảm tình nào, cứng rắn trả lời.

"A! Chị quả nhiên có bản lãnh, bất kể đi tới chỗ nào cũng không thiếu người bảo vệ." Không hề đấu võ miệng với Diệp Di Nhiên, trọng tâm của Lâm Nhất Thiến vẫn rơi vào trên người Lâm Du như cũ, "Sao vậy? Chị có muốn đi chọn vài bộ quần áo với em không?"

"Không muốn!" Không đợi Lâm Du lên tiếng, Diệp Di Nhiên liền từ chối lời đề nghị của Lâm Nhất Thiến giùm cô. Cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra tại sao Lâm Nhất Thiến có thể mặt dày không chịu rời đi, chẳng lẽ lời của mình còn chưa đủ rõ ràng sao?

"Có vẻ chị rất ghét em! Vậy phải làm sao bây giờ? Em còn muốn ôn chuyện cũ với chị một chút!" Lâm Nhất Thiến vừa nói vừa vươn tay ra, ý muốn kéo cánh tay Lâm Du.

Một tiếng "Bốp " vang lên, tay Lâm Nhất Thiến bị một lực lớn đẩy ra. Không đợi Lâm Nhất Thiến kịp phản ứng, Diệp Di Nhiên liền kéo Lâm Du kéo ra phía sau: "Không cho phép cô chạm vào chị họ tôi. Ai biết cô có ý đồ xấu gì chứ?"

Mu bàn tay đau rát, Lâm Nhất Thiến cúi đầu xuống, trong mắt đầy âm độc hung tàn. Cho nên mới nói cô đặc biệt ghét Lâm Du. Tại sao tất cả mọi người đều đứng về phía Lâm Du chứ, dieexndafn*lê#quysdoon bảo vệ Lâm Du đến mức ngay cả một giọt nước cũng không lọt? Hứa Mạch hành động như vậy, ngay cả em họ của Hứa Mạch cũng như vậy. Người của toàn thế giới này đều muốn đối nghịch với cô sao?

"Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Lúc Doãn Tĩnh Lan đi ra cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Nghi ngờ nhìn về phía Diệp Di Nhiên, lại quay đầu nhìn Lâm Nhất Thiến đang ngồi trên xe lăn. Gặp người quen sao? Hay là bị người lạ đến gây phiền phức?

"Không có việc gì. Tiệm quần áo này xoàng xĩnh, chúng ta đổi một tiệm khác đi!" Đụng phải Lâm Nhất Thiến, Diệp Di Nhiên không còn tâm trạng thử đồ nữa, ngay cả ý muốn mua đồ cũng bay mất.

"À, được." Mặc dù không biết rõ nguyên nhân nhưng Doãn Tĩnh Lan lập tức đồng ý. Cô và Diệp Di Nhiên quen nhau lâu rồi nên cũng biết rõ tính nết của đối phương. Tất nhiên lúc này gặp phải chuyện không vui nên Diệp Di Nhiên mới không còn tâm trạng. Nếu đã không còn hứng thú nữa thì cũng không cần phải tiếp tục miễn cưỡng ở lại nơi này.

Diệp Di Nhiên và Doãn Tĩnh Lan thay quần áo rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền đi ra khỏi phòng thử đồ. Sau đó, một trái một phải khoác cánh tay Lâm Du đi ra khỏi tiệm này.

Mà Lâm Nhất Thiến chỉ ngồi lẳng lặng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm về phía Lâm Du rời đi, hai tay nắm thật chặt thành quyền.

"Em nói hôm nay đi dạo phố đụng phải Lâm Nhất Thiến sao?" Nhận được tin tức từ Diệp Di Nhiên Hứa Mạch kinh ngạc hỏi. Anh còn tưởng rằng Lâm Nhất Thiến và Chu Đáo đang bận liên lạc với Lý thị, sao đột nhiên lại biến thành tìm Tiểu Du gây phiền phức?

" Ừ. Nhìn thế nào cũng thấy chán ghét, cảm giác thật sự giống như đang giở trò ám hại sau lưng chị họ vậy." Lâm Nhất Thiến không che giấu sự chán ghét của mình thì Diệp Di Nhiên cũng sẽ không nghĩ tốt về Lâm Nhất Thiến, vì vậy nên lúc này mới ngồi nói xấu tất cả hành vi của cô ta.

Lâm Nhất Thiến quả thật không phải là người tốt gì, nhất định sẽ âm thầm làm chuyện xấu. Nhưng mà Hứa Mạch chắc chắn mình có thể bảo vệ tốt Lâm Du. Vì vậy nên anh cũng chỉ nhếch miệng, nói một tiếng "Biết" rồi liền cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK