Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Tần Khả Tâm miêu tả cảnh tượng, người Nhà họ Hứa đều nở nụ cười. Chỉ cần tình cảm của Hứa Mạch và Lâm Du quả thật có tiến triển thì dù có thế nào cũng không sao, ngủ ở phòng ai lại càng không đáng để nhắc tới.

Bên kia, Lâm Du đang ăn điểm tâm chợt nhớ tới một chuyện quan trọng: "Sau khi mẹ trở về sẽ không nói bậy bạ gì chứ ?"

"Chắc là có." Với tính tình mẹ anh thì Hứa Mạch hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bà đã âm thầm mơ mộng đến chuyện Lâm Du sinh con trai cho Nhà họ Hứa rồi. Không chừng bây giờ ngay cả bên Nhà họ Tần cũng đã biết.

"Vậy chúng ta có cần gọi điện qua để giải thích một chút không?" Nghĩ đến Tần Khả Tâm có thể sẽ hiểu lầm, Lâm Du cảm thấy cần phải nghiêm túc nói cho rõ ràng.

"Không cần. Càng giải thích càng rối lên, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không tin." So với giải thích thì anh và Tiểu Du vẫn chưa tiến triển đến bước đó, Hứa Mạch thà để cho Tần Khả Tâm nói như vậy, chuyện con cái nên trông vào duyên số, không thể cưỡng cầu.

Lý do của Hứa Mạch rất thỏa đáng nên Lâm Du gật đầu một cái rồi không phản đối nữa. Ngược lại cô và Hứa Mạch đã là vợ chồng, dù có bị Nhà họ Hứa hiểu lầm thì cũng không có gì lớn lao. Nếu đã như vậy, thì cứ để cho bọn họ hiểu lầm đi!

"Hôm nay có kế hoạch gì chưa? Có muốn đi ra ngoài một chút không?" Hứa Mạch đổi đề tài.

"Không muốn." Lắc đầu một cái, Lâm Du thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình, "Muốn ở nhà thôi."

"Vậy thì cùng đi xem phim được không?” Lúc Hứa Mạch mua đồ điện cho căn phòng này thì cố ý mua thêm một bộ dụng cụ chiếu phim gia đình nữa, chẳng qua là vẫn không có cơ hội để sử dụng.

" Được." Chỉ cần không phải ra ngoài, Lâm Du đều đồng ý.

Cứ như vậy, ngày cuối tuần Hứa Mạch và Lâm Du không ra ngoài mà chỉ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tựa vào nhau để xem phim.

Lúc mới bắt đầu, tư thế ngồi của Lâm Du rất đoan chính, cũng giữ khoảng cách với Hứa Mạch. Nhưng Hứa Mạch cố ý chọn một bộ phim ma nên Lâm Du âm thầm ngồi sát vào người Hứa Mạch. Cô không sợ ma nhưng lại không thích nhạc ma, nó tạo cho cô ảo giác chỉ một phút sau sẽ có điều nguy hiểm xuất hiện bên cạnh mình.

Nhìn Lâm Du ngồi sát vào mình thì Hứa Mạch nhếch mép lên, giang rộng cánh tay ra ôm lấy Lâm Du.

Thuận thế ngả vào trong bờ ngực ấm áp của Hứa Mạch, Lâm Du tựa vào vai anh, cảnh trong phim sắp đoạn cao trào, dienxxdafnllequysdoon kèm theo âm nhạc kinh khủng vang lên, cô cầm tay Hứa Mạch che kín lỗ tai mình.

Buồn cười nhìn hành động của Lâm Du, Hứa Mạch không rút tay lại mà ngược lại còn tăng lực lên, cố gắng bịt lỗ tai Lâm Du thật chặt. Chẳng qua là khi thấy Lâm Du mở to mắt nhìn màn ảnh thì khóe miệng lại nhếch lên không hạ xuống được. Rốt cuộc là sợ hãi hay không sợ hãi? Không hề thét chói tai, cũng không hề che mắt, ngược lại chỉ che lỗ tai, chẳng lẽ âm nhạc kinh khủng hơn sao?

Dù người khác nghĩ thế nào thì quả thật Lâm Du cảm thấy âm nhạc dọa người hơi nội dung. Bỏ qua hiệu ứng âm nhạc thì cô hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, nghiêm túc chăm chú xem phim từ đầu tới đuôi.

"Buổi trưa ăn gì? Gọi đồ bên ngoài hay là tự mình làm?" Khi phim chiếu hết thì Hứa Mạch buông tay ra, nhẹ giọng hỏi Lâm Du.

"Mình làm đi! Hiếm khi ở nhà rảnh rỗi một ngày, không muốn ăn bên ngoài." Nằm ở trên chân Hứa Mạch, Lâm Du không tính đứng dậy, vậy mà lại la hét muốn tự làm cơm.

"Mình làm thì thà nên đi ra ngoài mua thức ăn. Hình như trong nhà không còn nhiều đồ dư." Nói đến nấu cơm, Hứa Mạch và Lâm Du đều mua rồi nấu ngay, không thích mua nhiều thức ăn cất trữ ở nhà. Cho nên mặc dù trong tủ lạnh trong nhà không thiếu nước hoa quả nhưng lại không tìm được nhiều đồ ăn.

"Vậy thì lát nữa rồi đi mua, bây giờ vẫn chưa đói." Lúc sáng hai người dậy trễ, Tần Khả Tâm lại làm không ít đồ ăn sáng nên ăn xong đến giờ Lâm Du vẫn chưa đói.

"Anh cũng không đói. Nhưng mà vẫn nên ăn chút trái cây lót bụng trước." Hứa Mạch vừa nói vừa bưng hoa quả đã được gọt sẵn trên bàn lên, cầm nĩa xiên vào rồi đút cho Lâm Du ăn.

Lâm Du há miệng, cắn xuống miếng trái cây nhưng không có ăn hết mà lại cắn từ từ từng miếng.

Nhìn cảnh này, Hứa Mạch không hề khách sáo cúi đầu xuống, trực tiếp cắn gần một nửa rồi ăn ngon lành.

Đột nhiên bị giành ăn, Lâm Du không tức giận mà còn ăn cho xong nửa còn dư lại.

Hứa Mạch thấy hứng thú nên lại xiên một miếng lớn đưa tới miệng của Lâm Du.

Rõ ràng miếng trái cây lớn hơn miếng trước, cho dù cô muốn ăn cả miếng thì cũng rất khó. Chau mày nhìn Hứa Mạch, Lâm Du không có há miệng.

Hứa Mạch cười. Cúi đầu xuống, hôn lên môi cô. Anh thừa nhận, anh vốn không muốn ăn trái cây mà chỉ muốn hôn cô mà thôi.

Cuối cùng bữa trưa của Lâm Du và Hứa Mạch vẫn gọi từ bên ngoài. Tình đã đến sâu đậm, vốn không có cách nào để kiếm chế chứ nói chi là Hứa Mạch đã sớm không muốn kiềm chế nữa. Nếu như Tần Khả Tâm ở chỗ này thì tất nhiên sẽ âm thầm vỗ tay khen hay, quả nhiên thế giới hai người mới là viên mãn nhất.

Sau khi Chu Lăng và Diệp Di Nhiên kết hôn, Lâm Du cho Chu Lăng nghỉ dài hạn để anh dẫn Diệp Di Nhiên đi tuần trăng mật.

Chu Lăng không từ chối, ngày nghỉ liền đặt vé máy bay dẫn Diệp Di Nhiên rời khỏi thành phố D.

"Ai da, thật là hâm mộ." Cố Nhiên bị ở lại công ty để làm việc không nhịn được than thở. Hôn lễ của anh và Tuyết Nhi lại bị kéo dài tới mấy tháng sau, còn phải đợi rất lâu!

"Hâm mộ cái gì mà hâm mộ? Không phải sớm muộn gì cậu cũng sẽ như vậy thôi? Nhắc tới thì phải là tôi hâm mộ cậu mới đúng!" So với Cố Nhiên đã ôm được mỹ nhân về thì Tần Nam chợt phát hiện hắn đã bị bỏ lại rồi.

Trợn to mắt nhìn Tần Nam một chút, Cố Nhiên lập tức vỗ bàn một cái, cười ha ha: "Không sai, không sai. Người độc thân như cậu mới phải hâm mộ."

Nghe Cố Nhiên cười trên nổi đau của người khác, Tần Nam đen mặt lại, bĩu môi một cái: "Được rồi, đừng cười nữa, bàn chút chuyện lớn đi? Tôi là mẫu người để lập nghiệp và kết hôn. Nếu ảnh đế như tôi mà chạy đi kết hôn thì những fan hâm mộ kia không khóc đến chết à? Tôi lo nghĩ cho họ nên không kết hôn mới là chuyện tốt."

"Có phải chuyện tốt hay không chỉ có cậu mới biết rõ nhất. Ngược lại tôi cảm thấy gặp được người mình thích thì phải xuống tay nhanh một chút. Giống như Chu Lăng, mới yêu chị Di Nhiên không bao lâu, không phải bây giờ cũng rất hạnh phúc sao? Không thể không nói, chị Di Nhiên vẫn luôn là thần tượng tôi sùng bái, nữ trung hào kiệt đó! Nhanh như vậy đã bắt được Chu Lăng, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi." Mặc dù nói như vậy nhưng vẫn thấy có lỗi với Diệp Di Nhiên, nhưng ngay từ đầu Cố Nhiên thật sự nghĩ rằng tính tình Chu Lăng cứng nhắc rất khó đánh chiếm, nhất định phải mài mất mấy năm mới có thể tu thành chính quả!

"Ngược lại tôi cảm thấy đây là chuyện rất bình thường. Cậu thử suy nghĩ một chút đi, suốt ngày Chu Lăng ở cùng với cậu, tôi và chị dâu. Nhìn mấy người đều có đôi có cặp thì sao cậu ta phải cứ cô đơn lẻ bóng làm gì? Điều kiện của cậu ta cũng không kém gì cậu, hơn nữa lại còn có bản lãnh hơn, tìm một bà xã xinh đẹp không phải chuyện đương nhiên sao!" Tần Nam đã gặp nhiều phụ nữ xinh đẹp nhưng nếu bàn về sức quyến rũ thì Lâm Du xếp số một, Diệp Di Nhiên xếp thứ hai. Đến tận bây giờ, còn chưa gặp được chân mệnh thiên nữ của mình nên thật sự không thấy ai hơn được họ.

"Cũng phải. Chị Di Nhiên quả thật không tồi, Chu Lăng nhặt được bảo bối rồi." Nói đến Diệp Di Nhiên, Cố Nhiên không thể không thừa nhận, bất kể là gia thế hay là tính cách thì Diệp Di Nhiên đều là thiên chi kiêu nữ.

"Cho nên mới nói lần này Chu Tuyền sẽ phải khóc đến chết. Nhìn thử hai người phụ nữ anh ta cưới xem, nhìn qua bà xã Chu Lăng cưới thì hoàn toàn không thể so được." Tần Nam vừa nói vừa lắc đầu, không chút lưu tình nhổ nước bọt vào hai cuộc hôn nhân ngắn ngủi của Chu Tuyền.

"Còn không phải tự mình làm sao, trách ai được?" Chu Tuyền ... Cố Nhiên hết sức ghét người này. Sau khi biết được thân thế của Chu Tuyền thì anh lại càng kiên trì đứng về phe với Chu Lăng.

"Tôi nói hai người các cậu có thể đến văn phòng Cố Nhiên để nói chuyện nhà không? Cứ nhất định phải ngồi ở chỗ này của tôi để tán dóc sao?" Lâm Du vốn không muốn để ý tới hai người này. Chẳng qua là nhìn Tần Nam và Cố Nhiên không chút có ý muốn dừng lại nên cô có dự cảm người sẽ bị lôi ra làm đề tài bàn luận tiếp sau đó nhất định sẽ là cô và Hứa Mạch.

"Tán dóc thì nhất định phải có chị dâu! Nếu không, em và Cố Phó tổng sẽ biến thành một nhóm nhỏ cố ý xa lánh vị tổng giám đốc là chị thì sao? Chuyện này không tốt lắm, bọn em đều rất trung thành, tình nguyện lên núi đao, xuống biển lửa vì Thần Thiên..." Tần Nam đổi đề tài, bắt đầu tâng bốc Lâm Du.

Mỗi lần tán dóc thì Tần Nam đều cảm thấy nên kéo Lâm Du vào chung mới được. Không còn cách nào khác mà, Lâm Du quá bình tĩnh, thật giống như không hề để ý đến bất cứ chuyện gì. Hoặc là nói chị dâu này của anh chỉ tình nguyện nói chuyện với anh họ chứ không thích nói nhảm với những người ngoài như bọn họ?

Nhưng mà suy nghĩ một chút thì Tần Nam lại cảm thấy bị đả kích rất lớn.

"Không sai. Lâm Du, chị thân là con gái, sao lại bền lòng vững dạ như vậy, một chút lòng hiếu kỳ cũng không có sao? Cũng rất ít khi thấy chị nhổ nước bọt vào ai, chẳng lẽ thật sự không oán hận sao? Nếu không thì vì tình cảm giữa chị với Hứa đại ca quá ngọt ngào, gần đây chỉ lo em em anh anh thôi đúng không?" Cố Nhiên đã lấy được ít tin tức từ Hứa Hoán, Hứa Mạch và Lâm Du đã ngủ cùng phòng nữa nha!

Nghe Cố Nhiên trêu ghẹo, Lâm Du lạnh mặt ngẩng đầu lên: "Cậu rất rảnh rỗi đúng không? Sau khi Tuyết Nhi xuất viện thì không có việc làm nữa đúng không?"

"Không rảnh, không rảnh chút nào." Nghe Lâm Du nhắc tới công việc, Cố Nhiên lập tức lắc đầu, liều mạng phất tay, " Sau khi Tuyết Nhi xuất viện thì phải lập tức kết hôn, không cần phải giao việc cho em!"

"Thật sao? Sao tôi nghe Tuyết Nhi nói cô ấy vẫn cảm thấy công việc quan trọng hơn vậy?" Với độ nổi tiếng của Triệu Tuyết Nhi hiện nay, nếu như không thông báo tin tức kết hôn với Cố Nhiên ra thì Lâm Du hoàn toàn có thể khẳng định Triệu Tuyết Nhi sẽ lại nổi lên thêm một tầng cao mới, không chừng có thể thuận lợi xông ra quốc tế. Dù sao Triệu Tuyết Nhi đã lấy được nhiều giải thưởng lớn nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong nước.

"Công việc dĩ nhiên quan trọng nhưng sẽ không ảnh hưởng đến việc Tuyết Nhi gả cho em đúng không? Em đã nói với Tuyết Nhi rồi, chờ sau khi kết hôn thì cô ấy muốn làm gì thì làm cái đó, em sẽ không can thiệp vào công việc diễn viên của cô ấy." Cố Nhiên biết lúc đầu Triệu Tuyết Nhi muốn vào làng giải trí là để kiếm được thật nhiều tiền. Nhưng từ từ Triệu Tuyết Nhi cũng bắt đầu thích công việc này. Nếu Triệu Tuyết Nhi thích thì dĩ nhiên Cố Nhiên sẽ không ngăn cản.

"Cậu đã nói chuyện với người nhà xong rồi sao?" Lâm Du không hề để thái độ của Cố Nhiên ở trong lòng. Cái cô chú ý là trưởng bối trong gia đình thấy thế nào về chuyện này.

" Ừ. Mẹ em nói chỉ cần không có cử chỉ thân mật thì Tuyết Nhi muốn diễn nhân vật gì cũng được. Bà nội em còn nói nếu có cử chỉ thân mật cũng không sao, tìm người thế thân là được." Nói đến mẹ và bà nội của mình thì Cố Nhiên không nhịn được mà thấy nhức đầu. Hai vị trưởng bối trong nhà đều là fan trung thành của Tuyết Nhi, cũng không biết là chuyện này tốt hay xấu nữa.

"Vậy thì tốt." Lâm Du quả thật chưa từng nghĩ sẽ để Triệu Tuyết Nhi rời khỏi làng giải trí. Trong tay nàng mới vừa lấy được một bộ phim, rất thích hợp để Triệu Tuyết Nhi diễn.

"Nhưng nhắc tới thì vì Tuyết Nhi muốn gả cho em nên đã ảnh hưởng đến chuyện này, lúc trước có vài bộ phim đã bị hủy." Nói tới đây, trên mặt Cố Nhiên lộ ra chút áy náy. Nếu không phải tại anh thì Tuyết Nhi nhất định sẽ càng thêm huy hoàng.

"Không sao. Sau này Tuyết Nhi đã lấy được nhiều lời mời diễn phim điện ảnh, phim truyền hình, đại diện quảng cáo, nếu như không tìm được cái thích hợp thì sẽ không nhận." Lúc đầu khi scandal của Triệu Tuyết Nhi và Cố Nhiên nổi lên, Lâm Du liền nghĩ cách ứng phó. Lúc trước Tuyết Nhi là người mới, dien*daaffn#lle3&quyssdo0n chỉ cần nhiều phim lớn thì sẽ nổi. Nhưng bây giờ không giống vậy. Những thứ kia chỉ là bệ phóng, Lâm Du muốn đẩy Triệu Tuyết Nhi lên màn ảnh bạc.

Nghe Lâm Du nói vậy thì hai mắt Cố Nhiên tỏa sáng, gật đầu liên tục.

"Vậy hãy để cho cô ấy đi theo tôi một hai năm nữa đi! Có tôi đứng về phía cô ấy thì con đường diễn viên sẽ càng trót lọt." Hiếm khi Tần Nam chủ động đứng ra giúp đỡ.

"Yên tâm, đến lúc đó nếu cần thì sẽ không phần của cậu." Nói đến thật là trùng hợp, lúc trước Triệu Tuyết Nhi mới vào nghề thì cũng đã hưởng ké không ít hào quang của Tần Nam. Bây giờ lại thêm lần nữa. Nhưng mà đối với Lâm Du thì nước phù sa không để chảy ra ruộng của người ngoài, đều là người trong nhà thì dùng danh tiếng của Tần Nam để giúp Triệu Tuyết Nhi thì thật sự là quá thích hợp.

Gật đầu với Lâm Du một cái, Tần Nam nghiêng đầu nhìn về phía Cố Nhiên: "Đừng quên mời tôi ăn cơm. Nhét một cái bao lì xì cũng được, tôi không ngại đâu."

"Cậu còn thiếu tiền sao?" Không dám tin nhìn Tần Nam, Cố Nhiên không phải không muốn bỏ tiền vào bao mà là bị lời nói của Tần Nam dọa sợ.

"Tiền bạc mà có người chê ít sao?" Tần Nam nhướn mày, mặt tỏ vẻ đương nhiên nhìn Cố Nhiên.

Được rồi, Tần Nam nói đúng, quả thật không có ai ngại tiền nhiều. Cố Nhiên không còn gì để nói nên yên lặng gật đầu. Nếu thật sự đến lúc đó thì tất nhiên anh sẽ đưa bao lì xì cho Tần Nam.

"Như vậy bây giờ hai vị đã thảo luận xong chưa? Có thể rời đi chưa?" Thấy Cố Nhiên và Tần Nam còn ngồi bất động, Lâm Du lại lên tiếng đuổi người.

Cố Nhiên và Tần Nam liếc mắt nhìn nhau, nghe lời đứng dậy. Thỉnh thoảng chọc Lâm Du cũng là thú vui, nhưng lỡ thật sự chọc giận Lâm Du để Hứa Mạch biết thì bọn họ sẽ mất nhiều hơn được.

Chuyện Chu Lăng đi tuần trăng mật về sau Chu Đáo mới biết. Những ngày gần đây, ông ta bận bịu giao thiệp với Lâm Hồng Tín ở thành phố S, quá trình thương lượng rất chật vật, nhưng kết quả vẫn coi là thuận lợi.

Nghe nói Chu Lăng không có ở thành phố D, Chu Đáo liền đên Chu thị. Có Lâm Hồng Tín ủng hộ, hôm nay ông ta lại có gan bắt đầu lại.

Chu Đáo lấy thân phận cổ đông lại tiếp tục đưa ra dự án hợp tác với Chu thị thêm lần nữa. Lần này, bởi vì Chu Lăng không có ở đây nên không có ai phê duyệt. Chu Đáo rất bất mãn về chuyện nào, náo loạn muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị.

Hội đồng quản trị mở cuộc họp như Chu Đáo mong muốn, tiến hành thuận lợi. Điều duy nhất ngoài dự liệu của Chu Đáo là hội nghị cũng kết nối với Chu Lăng qua video.

Dĩ nhiên, cho dù Chu Lăng tham gia hội nghị thì Chu Đáo cũng không sợ. Lâm Hồng Tín đưa ra điều kiện rất mê người, trừ phi là kẻ ngu, nếu không thì nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Giống như Chu Đáo suy nghĩ, Chu Lăng không hề trực tiếp bác bỏ vụ hợp tác với Lâm Hồng Tín. Chính xác mà nói là ông không phản đối việc hợp tác với tập đoàn đứng sau lưng Lâm Hồng Tín.

Hội đồng quản trị kết thúc với sự dương dương đắc ý của Chu Đáo, toàn bộ đều thông qua, nghị quyết được áp dụng.

Mà Chu Lăng thì vượt mặt Lâm Hồng Tín, trực tiếp liên lạc với tập đoàn lớn đứng sau Lâm Hồng Tín. Mà cực kỳ may mắn là Hứa Mạch, Chu Lăng, Cố Nhiên, và Tần Nam đều không thể tiếp cận tập đoàn lớn này. Nhưng Diệp Di Nhiên lại là bạn thân với thiên kim của tập đoàn. Mặc dù không phải người thừa kế nhưng lại có thể chen mồm vào nói giúp.

Chu Đáo không nên chọn lúc Chu Lăng và Diệp Di Nhiên hưởng tuần trăng mật để mở cuộc họp hội đồng quản trị. Nếu như Chu Lăng và Diệp Di Nhiên ở thành phố D thì Chu Lăng nhất định sẽ không vô cớ nói chuyện công việc với Diệp Di Nhiên. Nhưng mà lúc này Chu Lăng và Diệp Di Nhiên đang trong tuần trăng mật, đột nhiên tổ chức hội nghị bằng video nên anh nhất định phải giải thích với Diệp Di Nhiên một chút.

Cũng chính vì Chu Lăng giải thích nên mới lấy được một tin tức vô cùng tin tức có ích. Diệp Di Nhiên gọi một cuộc điện thoại, sau khi chắc chắn bạn mình sẽ giúp cho lần hợp tác này thì cười gật đầu với Chu Lăng.

Nếu trụ sở chính của tập đoàn biết được chuyện này, như vậy thì không cần phải kiêng kỵ gì cả. Lúc này Chu Lăng gọi điện thoại về Chu thị, duyệt hồ sơ cho Chu Đáo.

Chu Đáo cực kỳ tha thiết bận rộn với lần hợp tác này. Không chỉ ném đó rồi không hỏi tới như lúc trước nữa, mà mỗi một chi tiết nhỏ ông cũng tự theo dõi chứng thực. Ông định mượn lần hợp tác này để cứu vãn địa vị của mình ở Chu thị, lấy được sự ủng hộ của hội đồng quản trị, ngồi lại vị trí huy hoàng một lần nữa.

"Ba, ba thật sự muốn giúp Chu Đáo ngồi lại vị trí kia sao?" Đối với quyết định của Lâm Hồng Tín, Lâm Nhất Thiến cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Có ngồi được hay không thì phải xem bản lĩnh của chính ông ta. Nếu như ông ta thật sự có thể ngồi lại vị trí đó thì đối với chúng ta cũng không phải chuyện xấu. Sau này, chúng ta hành động ở thành phố D sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Dĩ nhiên biện pháp tốt nhất là để cho Chu Tuyền ngồi lên vị trí đó, chỉ tiếc..." Chỉ tiếc Chu Tuyền là con riêng, còn chưa được thừa nhận. Nói đến đây, Lâm Hồng Tín lại nghiến răng nghiến lợi. Vốn tưởng rằng đó sẽ là người trợ lực, nhưng lại là gánh nặng, sao có thể không khiến ông tức giận được?

"Chỉ cần Chu Đáo ngồi lên vị trí lần nữa thì Chu Tuyền sẽ không thể độc chiếm Chu thị. So với Chu Lăng, từ trước đến giờ Chu Đáo chỉ thương yêu Chu Tuyền. Phàm là chuyện gì Chu Đáo cũng sẽ không để cho Chu Lăng cướp đi vị trí đó." Cái khác Lâm Nhất Thiến không dám hứa chắc, nhưng Chu Đáo chán ghét Chu Lăng đến mức ngay cả hôn lễ cũng không muốn tham gia, không phải sao?

" Ừ. Trước mắt thì chỉ còn lại con đường này thôi." Liếc mắt nhìn Lâm Nhất Thiến ngồi trên xe lăn, Lâm Hồng Tín khẽ thở dài một hơi. Là ông nợ đứa con gái này, Chu Tuyền ra tay giúp đỡ Lâm Nhất Thiến, ông sẽ nhớ. Nếu như có cơ hội ông không ngại báo đáp Chu Tuyền.

Chuyện Chu thị hợp tác với Lâm Hồng Tín, Hứa Mạch cũng nhanh chóng biết. Hứa Hoán vốn đang dự định phá hư từ bên trong thì lại bị Hứa Mạch ngăn cản. Anh đã liên lạc với Chu Lăng, chắc chắn Chu Lăng đã liên lạc với trụ sở chính của tập đoàn lớn sau lưng Lâm Hồng Tín rồi thì những cái khác đều không thành vấn đề.

"Anh họ, chúng ta cứ trơ mắt nhìn Lâm Hồng Tín trở mình sao?" Đối với việc Lâm Hồng Tín trở lại, Hứa Hoán nhìn rất không thuận mắt.

"Ông ta sẽ không án binh bất động. Chờ đến khi ông ta không chịu được nữa thì đó cũng là lúc chúng ta phản kích." Dĩ nhiên Hứa Mạch không muốn Lâm Hồng Tín trở lại đỉnh vinh quang. Nhưng so với việc chủ động chống đối với tập đoàn sau lưng ông ta thì Hứa Mạch càng muốn nhìn Lâm Hồng Tín tự chết hơn. Mà thậm chí Chu Lăng còn dự định kiếm chút tiền về cho Chu thị trước khi Lâm Hồng Tín ngã đài.

"Vậy chúng ta cứ chờ như vậy thôi sao?" Mặc dù biết Hứa Mạch nói rất đúng nhưng Hứa Hoán vẫn không đủ kiên nhẫn, rất muốn lập tức ra tay.

"Em cho rằng Lâm Hồng Tín là người có kiên nhẫn sao?" So với Hứa Hoán, Hứa Mạch càng không tin Lâm Hồng Tín. Vỗ vỗ vai Hứa Hoán, giọng Hứa Mạch đầy hàm ý, "Yên tâm đi, không chờ được lâu quá đâu."

"Được rồi!" Nếu Hứa Mạch đã nói như vậy thì dù cho Hứa Hoán bất đắc dĩ, cũng chỉ phải ngoan ngoãn gật đầu. Từ trước đến giờ anh luôn coi Hứa Mạch như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lần nào cũng vậy, chỉ cần Hứa Mạch đưa ra quyết định thì anh sẽ không vi phạm.

Sự cực khổ của Chu Đáo không có uổng phí, bởi vì hợp tác với Lâm Hồng Tín khiến Chu thị kiếm lời rất nhiều. Khi đứng ở trước mặt Chu Lăng, Chu Đáo cũng rất hãnh diện.

"Xem ra, năm nay ba sẽ không được chia huê hồng rồi." Không thèm nhìn Chu Đáo đang tức giận thở hổn hển, Chu Lăng thuận tay ký vào bảng khai báo tài vụ, ngẩng đầu lên tỉnh táo nhìn về phía Chu Đáo.

"Chia huê hồng cái gì? Lúc tao thu về một khoản lợi nhuận lớn như vậy cho Chu thị thì thằng nhóc như mày còn chưa ra đời đấy!" Nghe Chu Lăng châm chọc, Chu Đáo đập bàn một cái. Láo xược, thằng nhóc đáng chết này không hề để ông vào mắt, lại còn dám làm nhục ông trước mặt như vậy.

"Sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lúc nên buông tay thì phải buông tay. Nếu như sau này con có con trai thì còn càng muốn thẳng tay ném công ty cho nó quản lý, sau đó thoải mái dẫn bà xã đi du lịch. Dĩ nhiên, ba không có số hưởng ấy." Không chút lay động khi Chu Đáo gầm thét, giọng nói của Chu Lăng đầy đùa cợt.

"Mày..." Chu Đáo tức giận đỏ mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi, "Đúng, tao không có số hưởng mới sinh ra một đứa nghiệt tử như mày. Sớm biết mày lớn lên sẽ thành cái bộ dạng này thì ngày mày ra đời tao đã bóp chết mày rồi. Nếu không thì sao mày không chết cùng người mẹ đoản mệnh của mày đi?"

Chu Lăng bỗng nhiên cầm ly nước bên cạnh hắt về phía Chu Đáo.

Chu Đáo chưa kịp phòng bị nên liền hứng trọn ly nước, lau nước trên mặt đi rồi tức giận nói: "Chu Lăng, mày làm cái gì?"

"Để cho ông tỉnh táo lại một chút. Chắc hẳn ông phải biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói hơn ai hết. Lần sau nếu để tôi nghe thấy ông làm nhục mẹ tôi thì kết quả không phải chỉ như vậy thôi đâu." Chu Lăng bình thản nhìn Chu Đáo chật vật, ngồi không nhúc nhích, ngẩng đầu lên chỉ ra ngoài cửa, "Đã báo cáo công việc xong rồi thì bây giờ ông có thể ra ngoài."

Đi ra ngoài? Nơi này đã từng là địa bàn của mình, đã làm việc trong căn phòng này hơn mấy chục năm! Bây giờ lại bị Chu Lăng đuổi ra ngoài? Chu Đáo hận đến nghiến răng. Nhưng mà, lại không có can đảm để tiếp tục khiêu khích.

Hôm nay Chu Lăng dám can đảm hắt nước trà vào mặt ông thì ngày mai cũng sẽ dám kêu bảo an tống cổ ông ra khỏi Chu thị! Bây giờ không ai có thể vượt mặt Chu Lăng nên Chu Đáo cũng tin là chuyện gì anh cũng dám làm.

Phòng tân hôn của Chu Lăng và Diệp Di Nhiên cách nhà Hứa Mạch và Lâm Du không xa. Diệp Di Nhiên tự đi vào Diệp thị làm bằng năng lực của mình nên cho dù đã kết hôn cũng không nghỉ việc.

Gần đến giờ tan việc, nhận được điện thoại của Chu Lăng nói rằng anh phải tăng ca, Diệp Di Nhiên bĩu môi: "Được rồi, em đến nhà anh họ, chị dâu ăn cơm chùa."

" Ừ, tan việc anh sẽ ghé đón em." Thấy Diệp Di Nhiên thân thiết với Lâm Du thì Chu Lăng cũng rất ủng hộ. Sau khi chắc chắn Diệp Di Nhiên sẽ không đói bụng thì anh cũng liền yên tâm.

" Được. Anh cũng nhớ ăn cơm, không được để bụng đói làm thêm giờ. Nếu không lần sau anh làm thêm giờ em sẽ đến xem xét. Chắc hẳn anh cũng không hy vọng em đến quấy rầy anh làm thêm giờ chứ ?" Biết trong khoảng thời gian đi hưởng tuần trăng mật, công việc của Chu Lăng đã chất thành đống, Diệp Di Nhiên cũng không tức giận nên chỉ dặn dò.

" Được, anh sẽ ăn cơm đúng bữa, sau đó mới làm việc tiếp." Mặc dù là uy hiếp nhưng Chu Lăng lại thấy rất ngọt ngào. Đã lâu rồi không có ai quan tâm từng hành động việc làm của anh như vậy.

"Vậy em không quấy rầy anh làm việc nữa. Ngươi nhanh chóng làm xong để về nhà sớm. Nếu bận quá không làm xong được thì để ngày mai làm tiếp, đừng thức đêm. Nếu không tối nay em cũng sẽ không về nhà, chờ anh đến nhà chị dâu đón em!" Diệp Di Nhiên có xe. Nhưng có Chu Lăng rồi thì cô không thích tự mình lái xe nữa.

" Được, anh biết rồi. Anh sẽ cố gắng làm xong sớm để qua đón em." Lúc trước Chu Lăng còn không hiểu vì sao khi Lâm Du tự mình chạy tới tìm Hứa Mạch đang tăng ca, Hứa Mạch không những không tức giận mà còn dịu dàng ôm Lâm Du đang ngủ say về nhà. Bây giờ, Chu Lăng cũng cảm động, dienxxdafnllequysdoon không cần nói cũng rõ, anh cảm nhận được tâm trạng này.

Khi Lâm Du nhận được điện thoại của Diệp Di Nhiên thì đang ngồi trên xe của Hứa Mạch. Nghe Diệp Di Nhiên nói muốn đến nhà bọn họ ăn cơm chùa thì liền kêu Hứa Mạch vòng đến Diệp thị để đón Diệp Di Nhiên.

"Con nhóc này thật lắm chuyện mà." Từ khi mối quan hệ giữa anh và Lâm Du có bước tiến triển thì anh không muốn ai đến làm kỳ đà cản mũi. Thậm chí vào buổi tối anh còn gọi điện cho Tần Khả Tâm kếu bà nếu không có việc gì thì đừng chạy tới làm quân tình báo nữa. Hắn bảo đảm sẽ mau chóng để cho Tần Khả Tâm ẵm cháu trai hoặc cháu gái.

Lấy được sự bảo đảm của Hứa Mạch, Tần Khả Tâm không nói hai lời lập tức đồng ý. Bà lo lắng như vậy còn không phải sợ Hứa Mạch muốn mà không được sao? Bây giờ chắc chắn là Hứa Mạch và Lâm Du đã làm chuyện vợ chồng rồi, bà bảo đảm sẽ làm một người mẹ sáng suốt, không đi phá rối.

Ngay cả Tần Khả Tâm cũng bị Hứa Mạch chặn ở ngoài cửa huống chi là Diệp Di Nhiên? Nhưng mà bởi vì Diệp Di Nhiên gọi điện thoại tìm Lâm Du nên Lâm Du đã đồng ý, Hứa Mạch đành phải chấp nhận đến cao ốc Diệp thị đón Diệp Di Nhiên thôi. Đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện cho Chu Lăng nhanh tới đây đón bà xã về đi.

Diệp Di Nhiên không biết nấu cơm cho nên nhìn thấy Lâm Du bận rộn đi qua đi lại trong phòng bếp thì ngạc nhiên ca ngợi liên tục, la hét phải học tài nghệ.

"Tài nấu nướng của chị cũng không quá tốt. Nếu như em thật sự muốn học thì em nên tìm lớp dạy nấu ăn chuyên nghiệp để báo danh đi." Lâm Du cũng không có ý đùn đẩy. Tài nấu nướng của cô thế nào cô biết rõ nhất, quả thật không thể coi là mỹ vị.

"Ô kìa, làm gì phiền phức như vậy? Chị dâu không cần tự khiêm nhường, nhìn anh họ thương yêu chị dâu là biết rồi, thức ăn chị dâu làm nhất định là ngon. Em luôn lấy chị dâu làm tiêu chuẩn, tại sao lại không đi theo chị dâu để học tập chứ? Như vậy đi, sau này ngày nào tan sở xong em cũng đều tới tìm chị dâu học nấu cơm có được không?" Diệp Di Nhiên muốn học với Lâm Du hơn là học với người lạ, như vậy có thể kích thích được động lực và hứng thú học tập của cô.

"Không được!" Hứa Mạch đi vào phòng bếp cầm nước uống thì tối sầm mặt lại đứng sau lưng Diệp Di Nhiên, từ chối chắc nịch như chém đinh chặt sắt.

"Anh họ, có cần phải hẹp hòi như vậy không? Em chỉ muốn học nấu cơm cới chị dâu thôi, sẽ không làm phiền đến anh?" Không lường được mình sẽ bị từ chối, Diệp Di Nhiên không vui bĩu môi.

"Dĩ nhiên là phiền. Anh và Tiểu Du muốn có thế giới riêng của hai người, đột nhiên có thêm em chẳng lẽ là chuyện rất hạnh phúc sao? Còn nữa, bởi vì em đi vào phòng bếp nên anh mới bị Tiểu Du đuổi ra ngoài." Hứa Mạch tố cáo rành mạch.

"Anh họ, anh có cần phải phóng đại lên như vậy không? Ngày nào anh với chị dâu cũng dính lấy nhau, hơn nữa hai người kết hôn lâu như vậy rồi, dù chưa qua thời kỳ ngọt ngào thì cũng không nên ghét bỏ đứa em họ như em chứ? Ưm cũng không phải người ngoài..." Trố mắt nghẹn họng nhìn Hứa Mạch, Diệp Di Nhiên càng nói càng tức giận. Chẳng qua là khi nhìn thấy Hứa Mạch không nhúc nhích chút nào thì giọng nói lại bất giác nhỏ lại.

Thật sự ghét bỏ cô vì chuyện này sao? Sao lúc trước cô không phát hiện ra anh họ là người bụng dạ hẹp hòi như thế! Sững sờ nhìn Hứa Mạch chính nghĩa lẫm liệt nhìn cô, Diệp Di Nhiên chỉ cảm thấy thật sự đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng vậy.

"Nếu như em thật sự muốn học với chị thì..." Thấy Diệp Di Nhiên bị Hứa Mạch nói đến mức im lặng thì Lâm Du nghiêng đầu qua, có ý giảng hòa.

"Như vậy không được." Chuyện liên quan đến lợi ích của mình nên Hứa Mạch kiên quyết không nhượng bộ. Cũng không để ý Diệp Di Nhiên đang ở trong phòng bếp, đi lên ôm lấy Lâm Du từ sau lưng, cằm đặt ở trên bả vai Lâm Du, "Tiểu Du, không thể đồng ý được! Có một là sẽ có hai, bây giờ là Di Nhiên, lần sau sẽ là Triệu Tuyết Nhi, anh mặc kệ, em không thể gạt anh sang một bên. THời gian ở bên anh mỗi ngày còn không đủ thì lấy đâu ra thời gian dạy con nhóc này nấu cơm? Không được không được!"

"Anh buông em ra trước, đi ra ngoài phòng khách đi. Dạy Di Nhiên nấu cơm cũng không phải chuyện gì lớn, cũng không phiền phức, ngược lại chúng ta cũng phải ăn cơm..." Nghe Hứa Mạch biểu đạt tâm trạng không chút che giấu thì mặt Lâm Du hơi nóng lên nhưng trong lòng cũng ấm áp, đồng thời cũng có chút lúng túng.

"Vậy lúc em nấu cơm anh muốn ôm em như vậy thì làm sao bây giờ? Có người ngoài ở đây em nhất định sẽ ngượng ngùng, sau đó sẽ không cho phép anh ôm." So với ôm, Hứa Mạch còn muốn hôn Tiểu Du. Nhưng những lời này anh vẫn nuốt xuống bụng. Chờ Diệp Di Nhiên đi rồi thì sẽ nói với Tiểu Du. Tránh cho Tiểu Du xấu hổ, giận anh.

Diệp Di Nhiên chỉ cảm thấy mắt của mình cần phải rửa sạch ngay lập tức. Vị soái ca mặt dày nũng nịu ôm Lâm Du thật sự là anh họ cô sao? Không thể nào? Còn nữa, cái gì gọi là cô ở đây thì anh sẽ không được ôm? Bây giờ cô cũng ở đây mà sao anh họ vẫn cứ ôm như chuyện đương nhiên vậy?

"Biết vậy mà anh còn ôm? Đi ra ngoài trước đi, làm xong cơm sẽ gọi anh." Chọc cùi chỏ vào Hứa Mạch, Lâm Du thúc giục.

"Anh thật là đáng thương, ở trong nhà mình mà vẫn không thể ôm bà xã của mình..." Ai oán lắc lắc người Lâm Du, Hứa Mạch hết sức không tình nguyện buông tay ra, xoay người đi ra ngoài cửa.

Diệp Di Nhiên đã không biết nên nói gì. Cứng ngắc nhìn Hứa Mạch đi qua bên cạnh cô, cô luôn cảm thấy mình đã đắc tội anh họ rồi, hơn nữa còn đắc tội rất nặng nữa?

Hứa Mạch quả thật âm thầm ghi thù với Diệp Di Nhiên. Nhưng anh không có ra tay quá đáng với Diệp Di Nhiên mà khi vừa ra khỏi phòng bếp thì liền móc điện thoại di động ra gọi cho Tần Khả Tâm, cố gắng phóng đại chuyện sau giờ tan sở Diệp Di Nhiên dự định đến học Lâm Du cách nấu cơm mỗi ngày...

"Học nấu cơm? Để cho Di Nhiên tới Nhà họ Hứa đi, mẹ tự mình dạy con bé! Làm gì phải đến quấy rầy con và Tiểu Du, vất vả lắm mẹ mới trông đợi được ngày này." Đúng như dự đoán, Tần Khả Tâm nghe xong liền khẩn trương, vội vàng muốn tự mình dạy Diệp Di Nhiên nấu cơm.

"Vậy mẹ tự nói với con bé đi! Vừa rồi con mới biểu đạt một chút ý kiến, sợ là Di Nhiên sẽ không vui. Còn Tiểu Du cũng cảm thấy con quá hẹp hòi. Ai da, con không thể nói nữa, nếu mở miệng ra thì nhất định ngay cả Tiểu Du cũng tức giận." Hứa Mạch vừa nói vừa liếc vào phòng bếp, sau khi chắc chắn không có ai đi ra thì cố ý đi thêm mấy bước ra sân thượng.

"Vậy cũng không được. Con không thể chọc Tiểu Du tức giận, lỡ náo loạn gây xào xáo thì sao? Yên tâm, có mẹ ở đây, bảo đảm sẽ giải quyết vấn đề. Bây giờ con đừng nói chuyện này với Di Nhiên và Tiểu Du nữa, lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho dì con để hỏi thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Tần Khả Tâm ra tay thì nhất định là có tác dụng. Không hay rồi ngay cả mẹ Diệp cũng đều bị dính tới.

"Nhất định dì cũng không biết. Hôm nay Di Nhiên tới nhà ăn cơm, thấy Tiểu Du bận rộn trong phòng bếp mới đột nhiên muốn học. Theo lý thuyết thì việc Di Nhiên chịu nhất định là chuyện tốt, nhưng đến lớp dạy nấu ăn không phải sẽ tốt hơn sao?" Hứa Mạch âm thầm đưa ý kiến. Mặc dù lúc nãy Lâm Du nói như vậy đã bị Diệp Di Nhiên từ chối, nhưng anh tin chắc là Tần Khả Tâm sẽ có biện pháp tốt hơn để thuyết phục Diệp Di Nhiên đồng ý.

"Không sai. Muốn học nấu ăn thì đến lớp dạy nấu ăn, sao cứ nhất định phải tự mình học ở nhà chứ? Chờ đã, mẹ cũng tính đi báo danh cho người khác. Mẹ sẽ kêu dì con đi theo, mẹ và dì con sẽ đưa Di Nhiên đi học." Nếu như mẹ Diệp ở đây lúc này thì nhất định sẽ cảm thấy mình ngồi im cũng bị trúng đạn. Nhưng mà mẹ Diệp lại không ở đây cho nên việc báo danh đi học nấu ăn liền bị Tần Khả Tâm quyết định như vậy.

Cúp điện thoại của Tần Khả Tâm, Hứa Mạch nhếch miệng lên, đáy mắt hơi lóe sáng. Cuối cùng cũng tiễn được con nhóc Diệp Di Nhiên này đi rồi.

Diệp Di Nhiên không biết mình bị người anh họ tôn kính này bán đứng ở sau lưng nên vẫn vui vẻ ăn xong cơm tối, cô không hề để ý đến anh mà ngồi trong phòng khách say sưa xem phim điện ảnh.

Biết ngay sẽ như vậy! Nhìn bộ dáng nhàn nhã tự đắc của Diệp Di Nhiên, Hứa Mạch không nói một lời liền đi vào phòng bếp, giúp Lâm Du rửa chén.

"Không sao, em có thể làm. Anh đi ra ngoài xem phim với Di Nhiên đi!" Thấy Hứa Mạch đi tới, Lâm Du nói. Bất kể thế nào thì Diệp Di Nhiên cũng là khách. Để khách ngồi một mình ở phòng khách, hai người bọn họ lại ở trong bếp thì thật là có chút thất lễ.

"Kệ nó đi. Khi Chu Lăng tới đón thì con bé cũng phải đi." Bên ngoài vang lên tiếng phim điện ảnh, Hứa Mạch hoàn toàn không thèm để ý, cầm lấy chén đĩa trong tay Lâm Du, nghiêm túc lau chùi.

"Dù gì Di Nhiên cũng là em họ của anh, anh đừng có tỏ vẻ không hoan nghênh nữa. Để cho Di Nhiên nhìn thấy thì sẽ đau lòng." Lâm Du có thể nhìn ra được là Diệp Di Nhiên rất thích Hứa Mạch. Tính ra thì biểu hiện hôm nay của Hứa Mạch cũng tạm được rồi.

"Sẽ không. Lòng của con bé này làm bằng kim cương, nhất định là rất tốt. Anh cũng không phải Chu Lăng, một cái biểu cảm tùy tiện sao có thể làm con bé bi thương được. Không nhìn thấy lúc này con bé rất phấn khởi xem phim sao? Con nhóc này vốn không hề để ý đến thái độ của anh." Hứa Mạch quá hiểu rõ Diệp Di Nhiên. Vì vậy cho nên hoàn toàn không sợ làm “Tâm hồn nhỏ bé yếu ớt” của cô bị tổn thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK