Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể không nói, gừng càng già càng cay. Chỉ cần Hứa Chấn Thiên ra tay thì chẳng những lập tức ngăn chận được Diệp Di Nhiên mà còn khiến cô đỏ mặt nữa.

"Mọi người cũng đã nói hết rồi? Tiếp theo nên làm như thế nào thì đã biết rồi chứ?" Tần Khả Tâm buồn cười vỗ tay Diệp Di Nhiên một cái rồi trêu ghẹo nói.

"Bác cả..." Diệp Di Nhiên càng đỏ mặt hơn, không tuân theo dậm chân một cái, "Sao ngay cả bác cũng vậy chứ?"

"Chúng ta đều đang tận tình khuyên bảo như một trưởng bối." Nói tới đây, Tần Khả Tâm không khỏi thở dài một hơi, "Nếu như mấy người các con không muốn chúng ta bận tâm nữa thì chúng ta mới thật sự được giải phóng."

Diệp Di Nhiên có chút lúng túng nên liền chỉ về phía Lâm Du theo bản năng: "Chuyện này phải nên nói chị họ trước mới phải!"

"Không sai, anh họ và chị họ của con càng cần phải nỗ lực hơn." Khẳng định gật đầu với Diệp Di Nhiên một cái, Tần Khả Tâm nói như chuyện đương nhiên, "Cho nên khoảng thời gian sau này con không thể cứ luôn làm kẻ phá hoại được, cho anh chị họ con có chút thời gian của riêng họ đi."

Lần này đến phiên Lâm Du lúng túng. Mặt bất tri bất giác hơi đỏ lên, nhìn về phía Hứa Mạch theo bản năng.

Hứa Mạch lại không chút khách sáo, tỏ vẻ thẳng thắn. Không phải là anh muốn làm ba, mà anh rất hy vọng có thể sống một cuộc sống riêng tư với Lâm Du, tốt nhất là lúc nào cũng dính lấy nhau.

"Không biết xấu hổ." Diệp Di Nhiên bĩu môi một cái, nhỏ giọng nói lầm bầm. Cô vẫn chờ đến ngày nhìn thấy anh họ bị chế giễu, nào ngờ anh lại bình thản như vậy.

"Ngược lại em thật biết xấu hổ, nhưng mà lại không có biểu hiện xấu hổ." Nghe thấy Diệp Di Nhiên lầm bầm, giọng Hứa Mạch lại rất đường đường chính chính.

Nhìn thấy Hứa Mạch như vậy, trừ cảm giác mình không bằng... thì Diệp Di Nhiên không còn cách nào khác để ứng đối nữa. Yên lặng một lúc rồi cô không nói gì nữa, tất cả đều theo ý anh ấy còn không được sao?

Bầu không khí trên bàn cơm của Nhà họ Hứa hôm ấy vừa náo nhiệt cũng rất ấm áp. Náo loạn một lúc, Hứa Mạch và Lâm Du, Chu Lăng và Diệp Di Nhiên đều lên xe ai về nhà nấy.

Cực kỳ hiếm có lúc Diệp Di Nhiên không cố chấp phá rối nữa, mặc cho Hứa Mạch kéo Lâm Du lên xe. Nhưng trước khi tạm biệt thì Diệp Di Nhiên vẫn không quên la lớn: "Chị họ cố gắng lên, tranh thủ còn trẻ sinh bảo bảo nhỏ nha!"

Cảm giác cách nhau năm mươi bước mà cứ như một trăm bước quả thực khiến cho Lâm Du không biết nên trả lời thế nào. Liếc mắt một cái đã không thấy Diệp Di Nhiên đâu nữa.

Ngược lại là Hứa Mạch, không khách sáo hét cao giọng về phía Chu Lăng: "Chuyện sau này phải xem biểu hiện của cậu rồi."

Đây là cuộc so tài giữa anh em họ, sao cứ nhất định phải kéo anh vô vậy? Trước đây Chu Lăng còn âm thầm thương cảm cho Lâm Du, nhưng mà giờ phút này nghe Hứa Mạch chế nhạo thì Chu Lăng lại khẽ thở dài một hơi, không khỏi cười khổ.

Có thể khiến cho Chu Lăng từ trước đến giờ luôn chững chạc biến sắc thì thật sự có thể xem là một người có bản lĩnh. Hứa Mạch đắc ý nhếch mi, khiêu khích nhìn Diệp Di Nhiên.

Diệp Di Nhiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không nhìn Hứa Mạch nữa. Được rồi, cô thừa nhận, cấp độ của cô vẫn không cao bằng anh họ. So với độ lì lợm của anh thì cô luôn thua trận dễ như trở bàn tay.

Hứa Chấn Thiên và Tần Khả Tâm ra mặt, hiệu quả rất rõ rệt. Diệp Di Nhiên vẫn thích tìm Lâm Du chơi đùa nhưng cũng không kiếm cớ tìm gặp quá nhiều lần mà đã cho Hứa Mạch và Lâm Du rất nhiều thời gian riêng tư. Cũng như lời cô nói, cô cũng muốn xem thử bảo bảo của anh chị họ sẽ đáng yêu thế nào.

Nói đến chuyện sinh con, Diệp Di Nhiên cũng không có ý muốn mãnh liệt suy vậy. Không phải là cô ghét trẻ con nhưng mà do cô vẫn còn con nít, tương đối thích chơi đùa cho nên để một thời gian nữa mới muốn có con.

Chu Lăng cũng tôn trọng suy nghĩ của Diệp Di Nhiên. Chuyện của về con cái anh không bắt buộc, tùy duyên là được. Dĩ nhiên dù cho có con vào thời điểm không thích hợp thì anh cũng không chối từ.

Rốt cuộc giải quyết được cái phiền phức lớn là Diệp Di Nhiên, Hứa Mạch thở phào nhẹ nhõm, mỗi ngày đều vui thích, hận không thể mang hết tất cả công việc đến Thần Thiên làm. Tốt nhất là ở chung phòng làm việc với Lâm Du.

"Anh họ thật là... Ai! Tôi cũng không biết nên nói gì cho phải nữa." Anh họ mình đã từng kính nể nhất giờ lại trở thành nô lệ của vợ, sau khi Tần Nam hâm mộ thì lại càng không thể nào chấp nhận được.

Cũng chỉ có lúc này, Hứa Hoán mới có thể nhất trí với Tần Nam: "Anh họ đã không phải anh họ rồi. Sau này chúng ta ở đây chỉ cần chị dâu làm chủ là được."

Liếc nhìn Hứa Hoán, hiếm thấy Tần Nam không phản bác lại, nặng nề gật đầu một cái.

"Thật ra thì như vậy cũng không có gì không tốt." Thân là chú rể tương lai, Cố Nhiên hoàn toàn có thể hiểu được sự thay đổi của Hứa Mạch. Hắn cũng rất muốn dâng cả thế giới cho Triệu Tuyết Nhi, chỉ cần Triệu Tuyết Nhi mở miệng.

Hứa Hoán và Tần Nam đồng thời nhìn về Cố Nhiên rồi lắc đầu thở dài. Từ tận đáy lòng, bọn họ cũng không ngờ Cố Nhiên sẽ kết hôn sớm như vậy. Ít nhất trong ba người bọn họ, vốn tưởng rằng Cố Nhiên sẽ là người kết hôn trễ nhất!

"Mấy người nhìn tôi như vậy làm gì?" Đột nhiên bị ánh mắt đáng của của Hứa Hoán và Tần Nam nhìn chằm chằm, Cố Nhiên thầm sợ sệt, lui về phía sau hai bước.

"Cậu nhất định phải nhanh chóng kết hôn như vậy sao?" Người hỏi là Hứa Hoán. Mặc dù câu trả lời đã bày ra trước mắt nhưng anh vẫn muốn xác định lại.

"Tại sao lại hỏi như vậy? Tớ nhất định phải cưới Tuyết Nhi! Vất vả lắm Tuyết Nhi mới đồng ý gả cho tớ, hơn nữa tớ đã chờ lâu rồi..." Cố Nhiên tự nhận thời gian mình đuổi theo Triệu Tuyết Nhi đủ lâu rồi, lúc trước còn đỡ lấy một đống lời mắng mỏ của fan mà tự ý công khai trước, bây giờ nghĩ đến thì thấy rất là kiêu ngạo.

"Chẳng lẽ không phải cậu vì bị người trong nhà thúc dục đám cưới cho nên mới tùy tiện tìm người để cưới sao?" Tần Nam tuyệt đối không thừa nhận, vào giờ phút này anh vẫn thấy chua xót. Chẳng qua là bàn bạc thôi, tuyệt đối công bình liêm chính.

"Này này, rốt cuộc hai người bị làm sao thế? Lúc trước cũng không thấy hai người đồng tâm hiệp lực như vậy, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao? Hơn nữa cũng không phải hai người không biết chuyện tôi theo đuổi Tuyết Nhi, tôi tìm người tùy tiện bao giờ?" Nếu như không phải thật sự thích Triệu Tuyết Nhi thì cho dù bị người nhà bức hôn, Cố Nhiên cũng sẽ không đồng ý cưới. Anh không phải Hứa Mạch, không gian xảo như vậy. Kết hôn chính là chuyện cả đời, phải hạnh phúc như Hứa Mạch và Lâm Du như vậy.

Thường ngày Hứa Hoán và Tần Nam quả thật không thể nào chung sống hòa bình như vậy. Nhưng vì lúc này mục đích giống nhau nên hai người dốc sức khích bác Cố Nhiên. Dĩ nhiên cuối cùng vẫn không có kết quả.

Nếu là chuyện khác, Hứa Hoán và Tần Nam vắt hết óc như thế thì nhất định đã sớm thuyết phục được Cố Nhiên. Nhưng chuyện liên quan đến Triệu Tuyết Nhi, Cố Nhiên lại ương bướng đến cùng, cực kỳ cố chấp.

Ngay khi Hứa Hoán và Tần Nam đang nói hăng say thì Lâm Du đứng ở ngoài gõ cửa văn phòng Cố Nhiên một cái: "Có chừng mực chút đi, đừng nên quá đáng."

Bây giờ Lâm Du đã biến thành đương gia chủ mẫu, giờ phút này dĩ nhiên Hứa Hoán và Tần Nam cảm thấy kính nể nên liền ngừng công kích, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Tuyết Nhi là cô gái tốt, Cố Nhiên có thể lấy được con bé là phúc của cậu ta, không phải tai họa, không có bết bát như hai người nói đâu." Nghe thế nào cũng cảm thấy Hứa Hoán và Tần Nam không có ý tốt nên Lâm Du liền xụ mặt dạy dỗ.

"Biết biết, nhất định rồi." Hứa Hoán và Tần Nam làm gì thật sự muốn quấy rối hôn sự của Cố Nhiên và Triệu Tuyết Nhi, đây chỉ do tâm lý độc thân thôi, không nhịn được nên ghen tỵ một chút. Bọn họ vội vàng kết hôn, hai người không thể đỏ mắt cản trở một chút sao?

"Hai người có rảnh rỗi thì đi yêu thương đi, đừng cả ngày chỉ lo kiếm tiền. Chờ đến sau này trưởng bối trong nhà thúc giục thì chắc chắn sẽ cảm thấy phiền." Việc này vẫn chưa xảy ra, Lâm Du hy vọng Hứa Hoán và Tần Nam đừng bị thúc dục cưới quá mức. Bởi vì đợi đến lúc đó rất có thể cô cũng sẽ bị đẩy ra để lo cho chung thân đại sự của hai người này.

"Chuyện này..." Tần Nam cười khô khốc, chỉ chỉ Hứa Hoán, "Hay là để cho cậu ta tìm trước đi! Không phải tôi đang đứng ở đỉnh cao sự nghiệp sao, rất bận bịu mà!"

"Bận rộn cái gì? Cậu cũng đã là ảnh đế rồi, còn muốn như thế nào nữa? Nên kết hôn thì kết hôn đi, nên tìm đối tượng thì mau đi tìm đi, công ty không bó buộc cậu, fan cũng sẽ chúc phúc." Lâm Du lạnh lùng nhìn, không nể mặt nói.

"Làm sao mà biết? Fan nhà tôi có rất nhiều thiếu nữ, nhất định sẽ khó chịu. Vì không muốn để cho bọn họ đau lòng, tôi vẫn nên kéo dài thêm mấy năm nữa thì tốt hơn." Tần Nam có không ít bạn là nữ, trước kia không yêu đương. Chẳng qua là trong giới giải trí này thay đổi sớm chiều, anh không gấp mà còn muốn chờ một chút.

Tất nhiên Lâm Du biết Tần Nam đang dự tính gì. Thấy Tần Nam thật sự không ciu chuyện yêu đương là chuyện lớn thì cô cũng không cưỡng ép. Yên lặng một lát rồi lạnh lùng nói: "Cậu cũng trưởng thành rồi, tự xem nên làm thế nào đi, đừng lấp kín đường lui của mình là được."

"Chị họ cứ yên tâm đi. Lấy cái danh ảnh đế, bất cứ lúc nào cũng không phải lo không tìm được đối tượng." Tần Nam nói không sai. Nếu như anh thật sự muốn kết hôn thì ở đâu mà không tìm được người muốn gả cho anh chứ? Chẳng qua là thời điểm chưa tới, anh vẫn chưa nghĩ tới đó thôi.

"Vậy còn cậu?" Chuyện của Tần Nam, Lâm Du nói một chút thì ngưng. Sau một phút lại nhìn về phía Hứa Hoán.

Hứa Hoán đang xem kịch vui nghe Lâm Du dạy dỗ Tần Nam, không ngờ bỗng nhiên lại chuyển đến trên người anh. Vội vàng lắc đầu một cái rồi phất tay: "Em không gấp, không gấp, thật đó."

Lâm Du không phải Tần Khả Tâm, không quá nhiệt tình lo nghĩ chuyện chung thân đại sự của Tần Nam và Hứa Hoán. Coi như người nhà thì cô cũng có nhắc nhở, cũng đề cập tới chuyện này, như vậy là đủ rồi. Về phần hai người có bằng lòng hay suy nghi tới không thì không phải chuyện của Lâm Du. Kết quả là nói xong lời nên nói thì Lâm Du liền rời đi.

"Sao tôi lại cảm thấy khí thế của chị dâu mạnh mẽ lên vậy chứ? Thiếu chút nữa tôi đã gật đầu." Đưa mắt nhìn Lâm Du đi xa, Tần Nam xoa mồ hôi lạnh trên trán. Lúc trước anh cũng biết Lâm Du rất lợi hại, nhưng lại không cảm thấy khí thế Lâm Du mạnh đến mức có thể chi phối được quyết định của anh. Mới chỉ trong tích tắc mà anh đã bị chấn áp như vậy.

"Cậu cũng có cảm giác này sao? Tôi còn tưởng rằng mình bị ảo giác." Hứa Hoán sẽ không thừa nhận là từ lúc quan hệ giữa Lâm Du và Hứa Mạch được khẳng định thì anh đã cảm nhận được nguy cơ tứ phía rồi. A, không, là từ khi Hứa Mạch tỉnh lại, nhất định phải bảo vệ Lâm Du dưới cánh tay mình, anh đã biết là mình sẽ bị Lâm Du áp chế không thể phản kháng.

" Được rồi, vì phòng ngừa vạn nhất, tôi vẫn quyết định đi tìm một cuộc tình tốt đẹp. Không chừng ngày nào đó có thể gặp được chân mệnh thiên nữ mà tôi muốn sống an bình với cô ấy thì sao, sau đó thì không cần lo lắng bị chị họ cầm dao lạnh nhìn chằm chằm mình nữa." Run rẩy đến nỗi nổi da gà, Tần Nam nhanh chóng rút lui.

"Tôi cũng đi nữa." Trong lòng âm thầm phì báng Tần Nam không có tiền đồ, Hứa Hoán cố gắng bình tĩnh vỗ quần áo, sãi bước rời đi. Không phải vì anh sợ Lâm Du lạnh bắt đi tìm đối tượng, nhiều lắm là gặp thử vài người là được.

"Ha!" Hai người đi cũng thật nhanh, Cố Nhiên âm thầm cười một tiếng, hiếm khi thấy thông minh được một lần, hiểu được thâm ý đằng sau hành động bỏ đi của Tần Nam và Hứa Hoán. Ngoài miệng thì nói dễ nghe là đi về nhưng trên thực tế là nghe lời dạy bảo mà đi thôi!

Không thể không thừa nhận hiện nay vị thế của Lâm Du ở Nhà họ Hứa đã tăng lên ngang hàng với Hứa Mạch, thậm chí còn cao hơi Hứa Mạch một chút. Bởi vì ngay cả Hứa Mạch cũng công nhận, bởi vì đám trưởng bối như Hứa Chấn Thiên và Tần Khả Tâm đều tỏ thái độ nên Lâm Du đã hoàn toàn biến thành cháu dâu đích tôn của Nhà họ Hứa.

Mà Hứa Hoán thì đã từng bị thua thiệt nên đã sớm có kinh nghiệm, cũng điều chỉnh tâm trạng xong. Bởi vậy nên anh cực kỳ thận trọng coi xem phải có thái độ gì với Lâm Du, và lòng tôn trọng chị dâu Lâm Du này cũng xuất phát từ nội tâm

Tần Nam lại càng đơn giản hơn. Từ khi anh quen biết Lâm Du thì cũng biết chị họ này không người tầm thường. Chờ đến khi Lâm Du trở thành bà chủ của mình thì Tần Nam lại càng sùng bái Lâm Du. Tuy nói trong này cũng có sự giúp đỡ của Hứa Mạch, nhưng bản thân Lâm Du rất có thực lực, tuyệt đối rất chắc chắn.

Thêm nữa chẳng những Lâm Du kinh doanh Thần Thiên phát triển lên mà còn hai lần nhận được lời mời của đạo diễn lớn quốc tế, ngay cả kỹ thuật diễn xuất đều được đánh giá cao... Đánh chiếm luôn cả lĩnh vực mà anh lấy làm tự hào nhất, còn có lý do gì để anh không ngoan ngoãn nghe theo mệnh mệnh của Lâm Du chứ?

Lâm Du không biết những hành động của Hứa Hoán và Tần Nam sau đó. Cô cũng chỉ tận chức tận trách, làm tròn bổn phận của mình mà thôi. Chỉ vì bọn họ là người nhà của Hứa Mạch. Cũng vì vậy mà cô không biết nhờ lời răn dạy của mình mà Tần Nam và Hứa Hoán thật sự xếp chuyện này vào thời gian biểu hàng ngày của mình, dù có tìm được hay không thì ít nhất hai người bọn họ đều đặt nó trong lòng.

Hôn lễ của Cố Nhiên và Triệu Tuyết Nhi không làm long trọng như Hứa Mạch và Lâm Du, nhưng tuyệt đối không đơn giản. Hôn lễ của con trai độc nhất của gia đình thì sao có thể coi thường?

Mà người Nhà họ Triệu bất ngờ nghe được tin nên chạy tới tìm Triệu Tuyết Nhi.

Người Nhà họ Triệu đã sớm nghe chuyện đám cưới của Triệu Tuyết Nhi và Cố Nhiên được lan truyền trên mạng rồi, làm sao có thể cam tâm? Huống chi lúc trước Triệu Linh Lộ đã mất nửa cuộc đời sau này chỉ vì chuyện này, bọn họ đã sớm muốn tới gặp Triệu Tuyết Nhi rồi.

Nhưng mà khi đó Triệu Tuyết Nhi đang nằm viện, fan lại đồng tâm hiệp lực chửi người làm Triệu Tuyết Nhi bị thương, ngay cả trưởng bối Nhà họ Triệu cũng bị điểm mặt gọi tên. Dưới tình huống như vậy, người Nhà họ Triệu thương lượng xong thì lựa chọn tạm thời buông tha.

Nhưng trước mắt lại không giống vậy nữa. Gió tanh mưa máu đã thối lui, để không bị chú ý nên người Nhà họ Triệu cố ý chọn dịp đám cưới của Triệu Tuyết Nhi để chạy tới chúc phúc, vì họ đã chắc chắn Triệu Tuyết Nhi không có cách nào tức giận trước mặt mọi người, thậm chí cũng không thể đuổi bọn họ ra ngoài.

Nếu như là lúc Triệu Tuyết Nhi mới được đưa về Nhà họ Triệu thì họ cũng không lo là Triệu Tuyết Nhi dám đối xử với bọn họ như thế. Nhưng bây giờ khác trước rồi, danh tiếng của Triệu Tuyết Nhi càng ngày càng lớn, tiền cũng kiếm càng ngày càng nhiều, ngoại trừ đỏ mắt thì Nhà họ Triệu còn ghen tị, làm gì còn dám tỏ thái độ như lúc trước với Triệu Tuyết Nhi nữa?

Nhắc tới thì thái độ của cô Triệu đối với việc Triệu Tuyết Nhi gả cho Cố Nhiên tế nhị hơn nhiều. Đứng ở khía cạnh nào đó thì bà khác may mắn. Dù thế nào thì Triệu Tuyết Nhi cũng là cháu gái bà, sau này làm thân cũng là chuyện tốt. Nhưng mà phải bỏ qua một sự thật là bà và Triệu Tuyết Nhi vốn không thân thiết.

Người Nhà họ Triệu có thể thuận lợi tìm đến đó thì dĩ nhiên cũng có không ít công lao của dì Triệu. Sâu hơn nữa cô Triệu còn cố ý tìm tới người Nhà họ Ngô đã an ủi săn sóc Triệu Tuyết Nhi từ nhỏ. Trực tiếp đưa người Nhà họ Triệu và người Nhà họ Ngô vào hiện trường hôn lễ, cô Triệu cười rất rực rỡ: "Tuyết Nhi, con xem thử coi là ai tới này?"

Triệu Tuyết Nhi thừa nhận, cô đã từng rất quan tâm hai gia đình này nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy thì cô từ từ trở nên lạnh nhạt. Cũng có lẽ cô đã là một người máu lạnh từ trong xương đi!

Thấy người Nhà họ Triệu và người Nhà họ Ngô xuất hiện thì nụ cười trên mặt Triệu Tuyết Nhi liền cứng đờ. Cho dù cô là một diễn viên giỏi, kỹ thuật diễn xuất cũng không tệ, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể quản lý tốt vẻ mặt của mình được. Ngay vào ngày đám cưới của cô và Cố Nhiên, vốn dĩ đây là ngày rất hạnh phúc, nhưng cô không có cách nào để nở nụ cười chân thật với bọn họ.

"Chuyện gì xảy ra?" Diệp Di Nhiên theo chân Lâm Du tới tham gia hôn lễ. Lúc cô gả cho Chu Lăng, Cố Nhiên có đi tham gia nên khi Cố Nhiên kết hôn thì dĩ nhiên cô cũng phải tới.

Nhưng thấy tình huống trước mắt thì Diệp Di Nhiên thật sự trở nên mơ hồ. Cô không than thiết với Triệu Tuyết Nhi lắm, nhưng cũng không phải không biết gì về Triệu Tuyết Nhi. Mặc dù trước kia cô có xem qua một vài tin đồn nhưng bởi vì không biết Triệu Tuyết Nhi nên cũng không quan tâm quá nhiều.

"Cha mẹ nuôi và cha mẹ ruột đối chiến sao?" Hứa Hoán cũng bu lại, nhỏ giọng hỏi.

"Đây có thể không phải tỷ thí, chắc hai bên liên thủ." Người bên cạnh không biết chuyện, nhưng Lâm Du biết rất rõ ràng. Người Nhà họ Triệu thì khỏi nói, bọn họ chưa bao giờ đối xử công bằng với Triệu Tuyết Nhi. Mà sao hôm nay người Nhà họ Ngô cũng xuất hiện? Lâm Du không thể không hoài nghi những người này cố ý.

"Liên thủ?" Diệp Di Nhiên càng tò mò. Nhìn biểu cảm của Triệu Tuyết Nhi, nghe giọng của Lâm Du thì sợ rằng hai nhà này đều giả bộ tử tế rồi!

"Dường như rất thú vị!" Tần Nam sờ cằm nói. Anh biết nhiều chuyện liên quan đến thân thế Triệu Tuyết Nhi hơn Diệp Di Nhiên và Hứa Hoán một chút. Cũng bởi vì biết nhiều nên lúc này nhìn thấy tình huống như vậy mới càng thấy buồn cười. Người Nhà họ Triệu và người Nhà họ Ngô đều thấy có lợi nên mới xuất hiện chứ gì? Lúc trước chưa từng nghe nói bọn họ đến tìm Triệu Tuyết Nhi.

"Tuyết Nhi, mẹ cứ tưởng con đã chết rồi!" So với Nhà họ Triệu, phản ứng của mẹ Ngô thật sự quá khích. Còn có chút kích động, mẹ Ngô đỏ mắt muốn ôm chặt Triệu Tuyết Nhi.

Triệu Tuyết Nhi lui về phía sau hai bước, không để cho mẹ Ngô ôm mình. Không phải cố tình làm mà là phản ứng theo bản năng.

Cùng lúc đó, Cố Nhiên trực tiếp tiến lên một bước, chắn trước mặt Triệu Tuyết Nhi: "Mấy người là ai?"

"Cậu chính là Cố Nhiên đúng không! Tôi là mẹ Tuyết Nhi." Thấy Cố Nhiên, mẹ ngượng ngùng xoa xoa nước mắt, mặt mày vui vẻ.

"Mẹ Tuyết Nhi?" Cố Nhiên ngẩn người, có chút hoài nghi đánh giá mẹ Ngô, kỳ quái nói, " Không phải mẹ Tuyết Nhi đã mất rồi sao?"

Sắc mặt mẹ Ngô trở nên cực kỳ lúng túng. Người chết là Triệu phu nhân, mẹ ruột của Triệu Tuyết Nhi. Mà bà là mẹ nuôi của Tuyết Nhi, cũng coi là mẹ. Vốn dĩ mẹ Ngô không thấy mình tự xưng là mẹ của Triệu Tuyết Nhi thì có gì không đúng. Nhưng lúc này nghe thấy Cố Nhiên hỏi thì bà lại có chút đỏ mặt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ba Triệu lại đắc ý. Ở trong mắt tất cả mọi người, Triệu Tuyết Nhi là con gái Nhà họ Triệu, không có quan hệ gì với Nhà họ Ngô. Bọn họ muốn nhận con gái thì nên đến ngục giam tìm Triệu Linh Lộ, chạy tới nơi này dành cướp danh tiếng với bọn họ làm gì?

Suy nghĩ như vậy nên ba Triệu liền cảm thấy địa vị của ông ở trong lòng Triệu Tuyết Nhi tăng lên không ít. Vì vậy tỏ vẻ tự mãn đi lên trước, giọng hòa ái nói với Triệu Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi, ba ba tới rồi."

Triệu Tuyết Nhi chưa bao giờ cảm nhận được hai chữ ‘ba ba’ châm chọc giống như giờ phút này, khóe miệng cũng co rút nhưng không hề nói ra chữ nào.

"Bác Triệu, hoan nghênh bác đến đây tham gia hôn lễ của con với Tuyết Nhi. Làm phiền qua bên kia ngồi trước, con và Tuyết Nhi sẽ đến đó mời rượu sau." Cố Nhiên biết ba Triệu. Nhưng lại không muốn nhận họ hàng thân thích này, Cố Nhiên tôn trọng ý kiến của Triệu Tuyết Nhi. Cho nên trong mắt anh ba Triệu cũng chỉ là một ông bác xa lạ thôi chứ không phải ba vợ anh.

Thái độ của Cố Nhiên rất thẳng thắn, hoàn toàn không coi ông là ba vợ. Sâu hơn nữa, ngay cả bàn tiệc cũng đều chỉ đại một bàn mà không phải là bàn của chủ nhà. Biểu hiện như vậy sao ba Triệu lại không nhìn ra?

Nhưng mà dù có nhìn ra thì ba Triệu cũng mặt dày làm như không thấy. Ngược lại hôm nay ông tới là muốn lấy lòng Triệu Tuyết Nhi rồi sau đó lo lót cho quan hệ giữa hai gia đình. Chỉ có khi được Nhà họ Cố giúp đỡ thì Nhà họ Triệu mới có thể vực dậy lần nữa.

Vì vậy ba Triệu cười khan hai tiếng, ép mình không để ý đến thái độ xa lánh của Cố Nhiên, trọng tâm vẫn đặt trên người Triệu Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi, đã lâu không gặp, có thể nói chuyện với ba ba một chút không?"

"Không có gì hay để nói." Rốt cuộc Triệu Tuyết Nhi cũng chịu mở miệng nhưng lại không như ba Triệu mong muốn. Cô đã mất rất nhiều công sức để bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh thì lại tỏ vẻ không sao. Cho dù bị tất cả mọi người chỉ mũi mắng mình bất hiếu thì cô cũng không muốn vi phạm quyết định của mình mà tiếp tục sống cuộc sống như trước kia.

"Tuyết Nhi, tại sao con có thể đối xử với ba như thế? Ba là ba ruột của con..." Cố nén sự tức giận không phát tác ra, những ngày qua ba Triệu đã đổi tính cách không đánh thì mắng, giờ phút này trở nên rất ôn hòa.

"Tuyết Nhi!" Lâm Du lên tiếng, cắt đứt lời của ba Triệu. Trực tiếp đi tới bên cạnh Triệu Tuyết Nhi, Lâm Du đẩy Cố Nhiên đang đứng không nhúc nhích một cái, "Bên kia có không ít tân khách đang chờ, em và Cố Nhiên qua đó đi."

" Được, được, bọn em qua đó liền." Cố Nhiên phản ứng nhanh chóng kéo tay Triệu Tuyết Nhi, ngượng ngùng nhìn về phía người Nhà họ Triệu và người Nhà họ Ngô, "Như vậy thật xin lỗi, không thể tiếp mọi người được nữa rồi."

"Ai da, Tuyết..." Bọn họ đang muốn gọi Triệu Tuyết Nhi lại. Nhưng đáng tiếc là mặt mũi bọn họ không lớn như vậy, Cố Nhiên và Triệu Tuyết Nhi cứ như vậy bịt tai không nghe thấy rồi xoay người bỏ đi.

Người Nhà họ Ngô cũng còn đỡ, ban đầu đưa Triệu Tuyết Nhi về Nhà họ Triệu thì bên đó đã cho bọn họ không ít tiền. Ôm niềm áy náy khó nói ra tới tận hôm nay, thật ra thì bọn họ càng muốn chắc chắn xem Triệu Tuyết Nhi có sống tốt hay không. Dù sao bọn họ không có khả năng cho Triệu Tuyết Nhi cuộc sống giàu sang như vậy, dĩ nhiên cũng chỉ có thể mong đợi Nhà họ Triệu và Nhà họ Cố rồi.

Nhưng người Nhà họ Triệu lại có chút tâm tư. Bọn họ tới đây vì mục đích khác, nếu bỏ qua cơ hội lần này thì sợ rằng lần sau ngay cả gặp mặt Triệu Tuyết Nhi cũng rất khó. Cho nên vẫn không ngừng cố gắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK