Chỉ với hai câu nói Khúc Mịch đã khiến Cục trưởng Hoàng phải bỏ đi, thật sự là đến một chút mặt mũi cũng không cho. Lục Ly cũng chỉ dám nói mấy câu trước mặt Cục trưởng Hoàng, chứ không dám nặng lời như vậy.
Anh là do cục cảnh sát tuyển chọn, khác hẳn với Khúc Mịch. Nghề chính của anh là giáo sư đại học, chỉ cần dựa vào việc nghiên cứu khoa hoạc là có thể có một cuộc sống vẻ vang rồi. Nghe nói bộ sách Khúc Mịch viết về nghiên cứu tâm lý tội phạm đã đươc tái bản lần thứ tư rồi, mỗi lần ít nhất một trăm nghìn cuốn sách, có rất nhiều giảng viên đại học dùng nó để làm tài liệu giảng dạy.
Lục Ly cũng không hiểu nổi, tại sao Khúc Mịch từ bỏ công việc nhàn nhã để tiếp nhận công việc cực khổ ở sở cảnh sát chứ? Muốn kiếm tiền? Hay là muốn thăng quan tiến chức? Cũng không phải!
"Đội trưởng Khúc, anh đọc báo cáo khám nghiệm tử thi này đi." Dĩ Nhu đã khám nghiệm qua tử thi ở hiện trường, ngay sau đó lại trở về tiến hành giải phẫu, cuối cùng viết ra được bản báo cáo này.
Khúc Mịch mang ghế dựa bên cạnh mình sang, ý bảo Dĩ Nhu ngồi xuống, sau đó đưa chiếc cốc trong tay cho cô," Tôi chưa uống đâu, vừa mới pha thôi."
Dĩ Nhu quả thật có chút khát, hơn nửa ngày bận rộn, ngay cả nước cũng chưa uống. Cô uống vài ngụm, buông cốc xuống rồi mới nói câu " Cảm ơn".
Nhìn thấy động tác hai người rất tự nhiên thân mật, Lục Ly dường như hiểu ra được vài điều.
Trước đây khi đi gặp Khúc Mịch ở bệnh viện tâm thần, Cục trưởng Hoàng cố tình bảo anh mang theo pháp y Tăng, xem ra, mỹ nhân kế có hiệu quả.
Đừng nhìn thấy Cục trưởng Hoàng cả ngày ngồi văn phòng uống trà đọc báo, ngược lại ông là một người giỏi bày mưu tính kế, rất giỏi mang tính quyết định khác hẳn với vẻ ngoài. Lãnh đạo chính là lãnh đạo, chỉ cần chỉ tay dùng người, còn mình thì thanh nhàn ngồi chơi.
Vương Tịnh nhẹ cắn môi, trên mặt rõ ràng hiện lên một tia phức tạp. Cô ta trong lúc vô tình nghe thấy chuyện Khúc Mịch chuyển đến ở nhà Dĩ Nhu là để chữa bệnh cho cô, cũng đã nói cho những người khác trong đội biết, nhưng không có ai tin, còn bảo là cô ta nói hưu nói vượn( nói năng xằng bậy) có ý đồ không tốt.
Hai người rõ ràng không phải kiểu quan hệ nam nữ kia, vậy mà lại hết lần này tới lần khác có hành động thân mật như vậy, còn ra thể thống gì chứ!
Chắc hẳn pháp y Tăng sử dụng thủ đoạn gì đó, cố ý muốn quấn lấy Đội trưởng Khúc, làm vẻ như có quan hệ thân mật. Khiến cho các cô gái khác không thể tiếp cận được Đội trưởng Khúc, sau đó cô sẽ ấy cứ như vậy mà trở thành bạn gái thật sự của Khúc đội trưởng! Nhìn qua có vẻ như thật đơn thuần, một Bạch Liên Hoa thật sự.
***Bạch Liên Hoa (hoa sen trắng): chỉ người giả vờ trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Vương Tịnh len lén cười khẩy một cái, lại vội cúi đầu, không dám để cho ai nhìn thấy. Cô ta còn là người mới, quan hệ với đồng nghiệp không thể thân thiết được như pháp y Tăng, cô không muốn bị xa lánh.
"Pháp y Tăng đặc biệt đánh dấu những phần quan trọng, mọi người hãy đọc đi, kết hợp với báo cáo kết quả khám nghiệm hiện trường của khoa pháp chứng nữa, sau đó nói lên suy nghĩ của mình." Khúc Mịch lật tới lật lui bản báo cáo trên bàn, chỉ sau chốc lát đã đọc xong.
Dĩ Nhu tinh tế nhìn thấy mọi người lúc thì nhíu mày, khi thì lâm vào trầm tư.
Sau một lúc, mọi người mới đọc hết đến tờ cuối của bản báo cáo.
"Tôi có ý kiến, án mạng của Lí Đại Niên và vợ chồng Kim Hâm nên cùng lúc điều tra. Ba người bọn họ mười lăm năm trước bởi vì mua xổ số mà thắng nên mới liên quan đến nhau, không lâu sau khi chúng ta phát hiện được hài cốt của Lí Đại Niên, vợ chồng Kim hâm liền bị giết, chắc chắc việc này có liên quan với nhau."Từ đầu Lục Ly đã có ý kiến này," Người duy nhất biết rõ chân tướng năm đó chỉ còn lại Kim Chí Thành, trước mắt hắn vẫn mất tích, chúng ta vẫn đang tìm kiếm. Tôi cảm thấy, tìm được Kim Chí Thành, sẽ tìm được manh mối của vụ án Lí Đại Niên. Vụ án mạng vợ chồng Kim Hâm cũng sẽ có đột phá, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng."
"Tôi cảm thấy Diệp Hồng là tình nghi lớn nhất, mấy án mạng lần này không phải cùng một hung thủ, chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi! Diệp Hồng tiến vào Kim gia hẳn là như chim sẻ hóa phượng hoàng. Theo tôi biết, Kim Hâm vốn là muốn cưới một cô gái con một của ông chủ nhỏ cho con trai mình, tuy rằng dòng dõi so với Kim gia kém hơn một chút, nhưng vẫn có thể vào cửa. Mà Sử Phượng Yến vốn định mang đứa cháu gái ấy vào cửa, để củng cố thêm địa vị của mình ở Kim gia. Về sau sinh đứa nhỏ, có một nửa huyết mạch của Sử gia nhà họ, gia sản lớn như vậy không hoàn toàn thuộc về bà ta cũng không sao.
Dưới tình huống như vậy, có thể hiểu được tình cảnh Diệp Hồng tiến vào Kim gia. Sau đó lại sinh con trai, cô ta làm việc vô cùng xuất sắc, thái độ của Kim Hâm mới dần dần thay đổi. Nhưng Sử Phượng Yến từ đầu đến cuối căm ghét Diệp Hồng, đối xử với cô ta không hề thân thiện.Tôi nghĩ, cô ta có đầy đủ động cơ để giết người! Hơn nữa, hung thủ đặc biệt căm thù Sử Phượng Yến, thời điểm bà ta đã chết, còn liên tiếp dùng dao đâm.
Có thể nghĩ như thế này, trước một ngày Diệp Hồng biết bố chồng mình đi công tác, thúc đẩy việc đi Paris của mẹ chồng. Cô ta còn đưa đứa con đi, bản thân mình thì dọn ra ngoài ở, lại cho tất cả người làm nghỉ. Dưới sự sắp đặt tỉ mỉ của cô ta, trong biệt thự chỉ còn mỗi hai vợ chồng Kim Hâm. Như thế, cô ta mới có cơ hội để xuống tay.
Vì ngụy tạo thành án diệt môn liên hoàn, cô ta cố tình dùng gậy sắt. Vừa hay cô ta lại phẫn nộ mất đi lý trí, dồn sức cầm lấy gậy sắt mà đánh. Giết chết vợ chồng Kim Hâm, cô ta giết cả một con chó nhỏ. Cô ta đọc báo tìm hiểu chi tiết vụ án mười lăm năm trước...... cùng với án diệt môn Đồng gia, cô ta muốn bắt chước làm nguyên như vậy." Ý kiến của Vương Nhân Phủ được Hắc Minh bổ sung, anh cho rằng biểu hiện của Diệp Hồng khá kỳ quái, nhưng Kỳ quái ở chỗ nào thì không thể nói ra được.
Mạnh Triết nghe xong lắc đầu,"Tôi tán thành việc Diệp Hồng có điểm khả nghi, nhưng mà cô ta chắc chắn không phải là hung thủ! Bởi vì cô ta tăng ca ở công ty, còn trở lại nhà trọ, buổi sáng lại còn đi đón khách ở sân bay, đều có bảo vệ nhìn thấy hoặc cctv quay được, cô ta cũng không có nói dối mấy việc này! Thời gian tử vong của vợ chồng Kim Hâm là vào khoảng mười hai giờ đêm qua, cô ta không có thời gian để gây án.
Hung thủ hiển nhiên biết rất rõ kết cấu bên trong biệt thự, sau khi giết chết Kim Hâm ở phòng khách, trực tiếp đi lên phòng ngủ của Sử Phượng Yến ở tầng hai. Hắn hoặc là đã tới biệt thự Kim gia, hoặc chính là được người khác cung cấp cho. Mặc kệ là loại tình huống nào, đều có liên quan đến Diệp Hồng. Cho nên, tôi đề nghị trong vòng hai mươi bốn giờ này cần theo dõi Diệp Hồng thật cẩn thận!"
"Cậu và Đội phó Lục cùng cho rằng Kim Chí Thành chính là hung thủ sao?" Vương Nhân Phủ hiển nhiên không đồng ý với quan điểm của họ," Sử Phượng Yến là mẹ kế, Kim Hâm chính là bố đẻ, chuyện giết cha mẹ như vậy người bình thường làm sao có thể làm ra được!"
"Kim Chí Thành không phải người bình thường, tâm lí hắn bị vặn vẹo." Lục Ly phản bác.
"Bất kể Kim Hâm có giấu hắn ở đâu, thì vẫn tìm người chữa bệnh và chăm sóc cho hắn, hắn nhất định sẽ định kỳ uống thuốc. Tôi nghĩ, bệnh tình của hắn không nghiêm trọng đến mức giết cả cha đẻ mình như vậy." Hác Minh không đồng ý, bọn họ rõ ràng bất dồng ý kiến.
Thấy bọn họ tranh chấp, Khúc Mịch gật đầu nói:"Tốt lắm, ý kiến của các người không thống nhất, vậy thì chia làm hai tổ đi điều tra. Tự mình đi tìm manh mối chính, có gì lại họp." Nói xong để mọi người tự đi điều tra, Vương Tịnh và Lưu Tuấn chia nhau ra hành động, Cố Thành ở lại văn phòng bất cứ lúc nào có thể hỗ trợ làm việc trên mạng.
Mọi người đều rời đi, chỉ chốc lát sau, trong phòng họp nhỏ chỉ còn hai người Dĩ Nhu và Khúc Mịch.
Thấy cô xem lại bản báo cáo, Khúc Mịch nhịn không được hỏi:" Làm sao vậy? Em xem lâu như vậy, phát hiện ra điều gì sao?"
Dĩ Nhu không những đọc rất lâu, nghe như vậy nửa ngày, cô cảm thấy có chút nghi vấn.
"Hung thủ vào biệt thự Kim gia, lúc ấy Kim Hâm hẳn là đang ngồi trên sô pha. Căn cứ vị trí thi thể ông ta ngã xuống, ông ta cũng không có đứng lên, thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng người đến rồi còn quay đầu lại. Việc này nói lên điều gì?"
"Nói lên rằng hung thủ là người mà Kim Hâm biết, hơn nữa rất quen thuộc."Khúc Mịch trả lời.
Dĩ Nhu nghe xong gật gật đầu, "Hung thủ lấy ra gậy sắt, đánh vào gáy Kim Hâm. Hung thủ nhìn thấy não và máu tươi văng ra, vẩy lên trên sô pha, chảy lên trên mặt đất, thậm chí còn lan ra đến chân hắn.
Hắn đi lên tầng hai, trực tiếp đi vào phòng ngủ. Sử Phượng Yến đang ở trong phòng ngủ chuẩn bị đi ngủ, hoặc có lẽ bà ta đang ngủ rồi bị đánh thức. Bà ta đi tới cửa phòng muốn nhìn xem là ai, lúc này hung thủ từ bên ngoài đi vào, đầu tiên đánh một gậy giết chết bà ấy, sau đó đối với thi thể bà điên cuồng mà đâm tới. Tại sao hung thủ lại dừng lại tại hiện trường tầng một lâu như vậy? Hắn đang làm gì?"
"Giết Kim Hâm là bị điều gì đó kích động, là bị kích thích mà xảy ra. Khi hắn thấy Kim Hâm ngã xuống trong vũng máu, hắn đột nhiên tỉnh lại, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ. Đợi hắn nhận ra mình đã giết người, liền quyết định sát hại người mà mình luôn muốn giết! Cho nên, thi thể của Kim Hâm với Sử Phượng Yến mới có tình trạng khác nhau đến như vậy."
"Tại sao hung thủ lại có cảm giác thỏa mãn trả thù khi mà làm tổn thương bộ phận sinh dục của Sử Phượng Yến? Hơn nữa đối với một con chó nhỏ cũng như thế?"Vấn đề mà Dĩ Nhu nêu ra quả thật rất quan trọng, hơn nữa là điều mà vừa nãy thảo luận không có nhắc đến.
Trong lòng Khúc Mịch đã sớm có đáp án, anh trả lời:" Hung thủ ở phương diện này có bệnh, hơn nữa rất nghiêm trọng. Hắn rất để ý, bệnh này ảnh hưởng trực tiếp tới tình trạng tâm lý của hắn. Tôi suy đoán, cơ thể hắn không hoàn hảo là do bẩm sinh mà có, dần dần xuất hiện trong thời kỳ trưởng thành, hơn nữa còn có liên quan đến sủng vật. Cho nên hắn mới đặc biệt đối xử như thế với bộ phận này của Sư Phượng Yến và con chó nhỏ!"
"Anh biết ai là hung thủ?"Dĩ Nhu nghe thấy phân tích của anh mắt sáng lên," Theo lời của anh, Kim Chí Thành là tình nghi lớn nhất! Thế nhưng, bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Sẽ có kết quả nhanh thôi." Lời nói của Khúc Mịch khiến cho Dĩ Nhu rất tin tưởng, cô không hiểu tại sao lại thấy có cảm giác an toàn.
"Tôi muốn về nhà cũ một chuyến, sau này sẽ không quay lại nữa!"
"Hôm nay em đã mệt muốn chết rồi, không thích hợp làm thôi miên. Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, buổii sáng ngày mai tôi cùng em qua đó." Khúc Mịch lái xe đưa Dĩ Nhu trở về, sau đó lại quay trở lại cục cảnh sát, buổi tối sẽ có báo cáo của đội pháp chứng đưa tới.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Khúc Mịch, dấu chân được phát hiện ở biệt thự Kim gia giống hệt như ở Đồng gia. Hoa văn khác nhau, chất liệu gỗ khác nhau, số đo lại giống nhau. Điều này chứng tỏ chiều cao, cùng trọng lượng của hung thủ đều giống, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên!
Anh thông qua các dấu vết đại khái đã phân tích được dáng vẻ của hung thủ, nhưng lại thiếu đi chứng cứ quan trọng nhất! Bây giờ cũng là lúc nên thôi miên Dĩ Nhu, hơn nữa tình trạng của Dĩ Nhu cũng có thể tiếp nhận thôi miên.
Khúc Mịch thấy sắc trời dần dần tối, vội vàng từ cục trở về nhà. Anh không muốn dưới tình huống này, làm cho Dĩ Nhu tăng thêm gánh nặng. Ngày mai phải thôi miên thành công, anh không cho phép mình lấy sức khỏe Dĩ Nhu đi đánh cuộc!
Anh cũng không nắm chắc được việc này, trên người Dĩ Nhu nhiều lần xuất hiện ngoại lệ, lần này thôi miên chỉ cho phép thành công không được thất bại!
Dĩ Nhu dường như đã có thói quen có anh trong cuộc sống, đang chờ anh về ăn cơm tối.