Kha Mẫn xuất viện, một giây cũng không dám nghỉ, vùi đầu vào công việc. Cô biết hiện tại đội hình sự khan hiếm cảnh lực, mặc kệ là hậu cần hay đi điều tra bên ngoài, cô cũng đều đảm nhận.
Khúc Mịch đem đồ đạc cá nhân, chuyển hẳn ăn ở tại văn phòng.
Xem băng ghi hình là đầy đọa nhất, mọi người đã thay phiên nhau nghỉ nhưng không ai chịu nổi, chỉ có một mình Khúc Mịch là kiên trì, đôi khi ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần mười phút rồi lại mở mắt tiếp tục tràn đầy sức sống.
“Ngừng!” Mọi người nhìn chăm chăm vào màn hình, thị giác mệt mỏi nên chẳng ai lưu ý. Khúc Mịch vừa la lớn tiếng, mọi người bừng tỉnh lên tinh thần, nhìn chăm chăm vào màn ảnh.
Chỉ nhìn thấy màn hình dừng ở một hình bóng mơ mơ hồ hồ, người đó khoác chiếc áo khoác lớn, đầu đội mũ lưỡi trai, gương mặt một nửa bị kính râm che khuất. Vốn hình ảnh đã mờ lại càng thêm khó nhìn.
Hai mắt Lục Ly sáng lên, người này không phải là người phụ nữ kỳ lạ từng xuất hiện ở quán trà đây sao? Cô ta một lần nữa xuất hiện tại tiệm internet … Sự trùng hợp đáng ngạc nhiên.
Màn ảnh được tua nhanh đến đoạn người phụ nữ chọn vị trí gần sát phía trong, sau lưng là bức tường gạch men sáng bóng, chỗ ngồi bên cạnh không có ai.
Camera quay chính diện cô ta, cô ta cố gắng cúi thấp đầu, trong băng ghi hình chỉ còn thấy mặt sau chiếc màn hình máy tính.
“Nếu nhìn được màn hình thì tốt quá!” Lục Ly tiếc nuối: “Nhìn dáng dấp là biết tên nghi phạm cố tình lựa chọn chỗ ngồi này, không ai chú ý, cũng không ai trông thấy màn hình.”
Khúc Mịch không nói lời nào, cặp mắt vẫn dán lên màn hình: “Tua lại!”
Vương Nhân Phủ vội vàng nghe theo, anh ta quay lại, rồi Khúc Mịch lại yêu cầu tua thêm lần nữa. Mấy lần như vậy, sau đó Khúc Mịch lệnh cho Vương Nhân Phủ tạm ngừng đoạn băng.
“Mọi người nhìn ở đây!” Khúc Mịch chỉ vách tường sau lưng người phụ nữ, trên nền gạch men trơn bóng mơ hồ phản xạ màn ảnh, “ Có cách nào để nhìn rõ khúc này được không?”
Vương Nhân Phủ gật đầu, cắt hình ảnh trên bức tường, phóng to, gương mặt ai nấy đều lộ ra ý cười.
Nơi địa chỉ gửi thấp thoáng địa chỉ email, còn có thể nhìn thấy được phần nhận thư chính là email của những phóng viên kia.
“Trên căn bản có thể phán định, người gửi thư chính là người phụ nữ này!” Ngay cả bản thân Khúc Mịch cũng chấn động; thật ra, anh cũng đâu phải là người sắt, nếu như không tra ra được manh mối, chính anh cũng sắp chịu không nổi.
Khúc Mịch lập tức cho người phác họa lại chân dung người phụ nữ trong đoạn băng, sau đó in thành nhiều bản, liên hệ với cảnh sát tuần tra khu vực đường Trung Tâm, đường Nam Yến để họ tăng cường rà soát, tìm ra người phụ nữ này!
Nhanh chóng có tin tốt lành, tại gần khu vực đường Trung Tâm có một cửa hàng mỹ phẩm Dior, nhân viên tư vấn bán hàng có ấn tượng với người phụ nữ mua hàng này.
Khúc Mịch liền cùng thuộc cấp chạy đến cửa hàng đó dò la tình hình.
“Cô Lý đúng không? Cô đã nhìn thấy người phụ nữ trong hình?” Khúc Mịch nhớ rõ khi phát hiện thi thể của Đường Ninh, anh đã từng lệnh cho mọi người đến các quầy chuyên kinh doanh mỹ phẩm và các chi nhánh Dior để điều tra; tuy nhiên, tại thời điểm đó mọi hiềm nghi chỉ đặt lên người đàn ông tao nhã có khí chất, do đó không thu hoạch được gì.
Nhân viên tư vấn gật đầu một cái: “Vị khách này đến đây hai lần, mua sản phẩm mã số một và số bảy.”
“Tại sao cô lại nhớ rõ như vậy?” Khúc Mịch truy hỏi.
“Vị khách nữ ấy mặc trang phục khá kỳ lạ, che rất kín, toàn thân mang đậm khí chất tây âu. Cô ta đeo một chiếc kính hàng hiệu, trước đây tôi từng tư vấn dòng sản phẩm kính mát này ở trung tâm thương mại nên biết. Rất đắt.
Đến mua hàng của chúng tôi ở đây đều là khách hàng có nguồn kinh tế khá giả, nhưng một người biết điều và thận trọng như cô ta thì lần đầu tiên gặp được.
Cô nói muốn mua tặng cho một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi một bộ mỹ phẩm nên nhờ tôi tư vấn. Lần sau thì nói muốn mua cho cô gái có khí chất cổ điển, lại nhờ tôi chọn giúp một bộ. Giọng cô ta trầm thấy, như người say, lại có vẻ mặt hao hao như đại minh tinh Chu Tấn.”
“Cô ta trả tiền mặt hay cà thẻ?” Điểm này rất quan trọng.
“Tiền mặt!” Nhân viên tư vấn có ấn tượng rất sâu sắc, “Cô ta mở chiếc ví hàng hiệu, bên trong đầy tờ một trăm đô, nhìn qua chắc hơn năm sáu ngàn. Bên trong lại không hề có bất cứ tấm thẻ gì.”
Không dám lộ mặt, mua sắm trả tiền mặt, đêm phát hiện ra nội tạng Đường Ninh thì ở lầu một quán trà xem trò vui, đi tiệm Internet gửi hình Đường Ninh và Nghê Giai. Tất cả những thứ này nói rõ, người phụ nữ này có mối hiềm nghi rất lớn, hoặc có thể nói chính là hung thủ!
Thế nhưng, căn cứ phân tích đặc thù hung thủ của Khúc Mịch, hung thủ phải là người đàn ông hơn nữa là một mình gây án! Vậy người phụ nữ này là sao?
Cứ phát lệnh truy nã, tìm được người phụ nữ này rồi nói! Bức ảnh của người phụ nữ nhanh chóng được thông cáo trên internet, cảnh sát còn tiến hành treo giải thưởng. Tuy nhiên, đã quá ba ngày vẫn không có một chút tin tức. Cô ta --- Biến mất không thấy tăm hơi.
Vụ án bế tắc, mọi người không biết bước kế tiếp phải làm những gì!
Khúc Mịch cảm giác anh đã sai ở một chi tiết nhỏ nào đó, vội vàng tập trung tất cả các tư liệu, lẳng lặng phân tích lại một lần nữa.
“Đội trưởng Khúc! Lại phát hiện thi thể!” Vương Nhân Phủ chạy vào, sắc mặt khó coi.
Khúc Mịch đứng lên, với chiếc áo khoác trên ghế: “Tất cả mọi người theo tôi. Cậu vừa đi vừa báo cáo tình huống!”
“Vâng!” Vương Nhân Phủ vội vã theo sau thuật lại tình huống: “Trung tâm báo án vừa nhận được điện thoại thông báo ở Số 32, lô A, Hoa viên Kim Đế, phát hiện một tử thi nữ …”
“Số 32, lô A, Hoa viên Kim Đế?” Bước chân Khúc Mịch khựng lại, cắt lời anh ta.
“Đúng! Chính là địa chỉ đó. Phát hiện thi thể và báo cảnh sát là hàng xóm sống phía dưới lầu nhà cô ta, quản lý tiểu khu và bảo vệ. Tình huống cụ thể vẫn chưa rõ.” Vương Nhân Phủ nghe địa chỉ này có hơi quen quen, hoa viên Kim Đế là tiểu khu xa hoa, ra vào đều là người có tiền hoặc là ngôi sao.
Ngôi sao? À đúng rồi, Ngọc nữ Jenny hình như ở số 32 lô A.
Đội hình sự chạy đến hoa viên Kim Đế, cảnh sát phụ trách hiện trường đang đứng chờ ở đó.
“Đội trưởng Khúc! Tên sát thủ biến thái liên hoàn này không phải ở tiểu khu này chứ?” Anh ta vừa dẫn đường vừa ảo não lên tiếng hỏi.
“Làm sao anh biết là do sát thủ biến thái liên hoàn làm ra?” Khúc Mịch nhanh chân đi vào, Lục Ly theo sau hỏi ngược lại anh cảnh viên.
“Anh cứ đến xem qua thi thể là biết!” Anh ta đáp lời, “Thi thể đó … Hình dung thế nào nhỉ? Tôi hay thường nhìn thấy Jenny, nhưng hôm nay mới phát hiện ra cô ta thật sự là một đại mỹ nữ!”
Lời này có ý gì? Chẳng lẽ thi thể của Jenny cũng bị hung thủ xử lý qua? Lục Ly tràn đầy hiếu kỳ, theo đến lô A, lên thang máy đến lầu sáu.
Một tầng chỉ có hai hộ, theo như người phụ trách hiện trường nói qua lô đối diện nhà Jenny không có người ở.
Đoàn người vừa rời khỏi thang máy, một cơn gió lạnh thổi ngang. Người hàng xóm và quản lý báo cảnh sát đang đứng ở cửa, trông thấy Khúc Mịch họ vội tiến lên.
Quản lý là một người đàn ông trung niên, hơi mập, lần trước khi đến hỏi thăm về Jenny chính ông ta dẫn đường.
“Đội trưởng Khúc! Chúng ta lại gặp nhau!” Hiện tại không phải là thời điểm hàn huyên, anh ta chỉ nói một hai câu sau đó vào chủ đề chính, “Cửa không khóa, chúng tôi đi vào phòng ngủ, phát hiện vấn đề nên mau chóng báo cảnh sát, sau đó đứng ở cửa chờ.”
Khúc Mịch gật đầu, mở cánh cửa đang khép hờ, một luồng khí lạnh phả vào mặt, thấm đến tận xương tủy.
“Sao máy điều hòa lại mở lớn như vậy?” Vương Nhân Phủ rùng mình một cái, kéo cao cổ áo.
“Khả năng để ngăn chặn sự thối rữa của thi thể, kéo dài tình trạng hoen tử thi, đạt được mục đích làm lẫn lộn thời gian tử vong.” Thanh âm Dĩ Nhu lạnh lùng vang lên: “Khang Bình, lấy hai đôi bao tay!”
Nghe thấy thanh âm của Dĩ Nhu, Khúc Mịch không quay đầu lại, anh đeo găng tay, tiến vào gian phòng.
Khúc Mịch đã từng đến nhà Jenny, là một căn hộ có gác lửng, khoảng chứng một trăm sáu mươi mét vuông. Phía dưới là một phòng khách lớn, phòng ăn, nhà bếp và nhà vệ sinh, tầng trên là ba phòng ngủ và một thư phòng.
Anh trực tiếp đi thẳng đến phòng ngủ chính, cửa phòng rộng mở, thi thể Jenny nằm yên ở trên giường.
Đến gần nhìn kỹ mới biết được cả người cô ta trần như nhộng, chăn nệm phía dưới chỉnh tề, dưới giường không có dép.
“Đây chính là thi thể vừa phát hiện?” Kha Mẫn đi vào trong nhìn, mang theo vài phần hiếu kỳ và sợ hãi.
Cô ta tốt nghiệp trường cảnh sát nhiều năm nhưng chưa từng trải qua chuyện này, cũng chưa từng tiếp xúc với tử thi ở khoảng cách gần như vậy. Đưa người nhà nạn nhân đi nhận diện thi thể cô ta còn không dám nhìn.
Cũng may là thi thể này rất đẹp, chứ nếu không e rằng cô ta chịu không nổi.
“Đội trưởng Khúc! Anh đến đây một lát!” Lục Ly ở bên ngoài gọi lớn.
Khúc Mịch chau mày, ra cửa, trông thấy Khúc Mịch đang muốn lấy điện thoại của cô hàng xóm.
“Thưa cô! Cô không có quyền chụp ảnh tại hiện trường án mạng. Xin cô giao điện thoại di động, xóa bức ảnh đó đi!”
Hàng xóm dưới lầu là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, hòa nhã đeo cặp kính trắng.
“Tôi không cho phép anh kiểm tra điện thoại di động không có nghĩa là tôi đã từng chụp hình hiện trường. Anh có chứng cứ chứng minh tôi là người chụp, mới có quyền bắt tôi giao điện thoại.” Người phụ nữ ăn nói có lớp lang, trật tự, rất có đạo lý, Lục Ly hiển nhiên không phải đối thủ của cô ta.
Khúc Mịch đoạt chiếc điện thoại cô ta đang siết chặt trong tay. Mau chóng mở file ảnh, bên trong quả nhiên có hai tấm ảnh chụp thi thể Jenny. Ấn nút xóa, bức ảnh ngay lập tức không còn dấu vết.
“Anh làm gì? Đây là cướp trắng trợn, tôi muốn kiện anh!” Người phụ nữ tức giận la lối.
Khúc Mịch nhét điện thoại vào tay cô ta: “Cô có chứng cứ mới có thể kiện, còn nếu không có thì chính là vu khống! Ai trông thấy tôi cướp?”
Người phụ nữ nhìn Lục Ly, Lục Ly quay mặt đi chỗ khác, cầm cầm bút ghi âm: “Cũng may đã lấy xong lời khai, không phải vậy người phụ nữ này sẽ làm khó!”
“Đối phó những người phụ nữ khác nhau phải dùng các phương pháp khác nhau!”Khúc Mịch liếc nhìn Dĩ Nhu ở trong phòng khách đang mở thùng y cụ, “Rãnh rỗi thì coi phim Hàn một chút, rất có lợi!” Nói xong quay người trở vào phòng.
Lục Ly mơ mơ hồ hồ, ý của Khúc Mịch là gì đây.
Cảnh sát chịu trách nhiệm chụp ảnh hiện trường đến, trước tiên chụp thi thể và phòng ngủ, sau đó chụp những nơi khác. Lâm Thụy cùng nhân viên khoa pháp chứng cũng tới, nhìn Khúc Mịch gật đầu chào.
Lấy chứng xong xuôi, mới đến Dĩ Nhu tiến vào kiểm tra thi thể.
“Nạn nhân là nữ, Jenny, hai mươi lăm tuổi. Cao khoảng một mét sáu, nặng khoảng bốn mươi ký.
Thân thể nạn nhân nằm thẳng, khuôn mặt hướng lên trên. Toàn thân được vẽ hoa văn, vẻ mặt … Khẽ cau mày, có chút thống khổ. Từ ngực đến bụng dưới có vết khâu, dài khoảng chừng hai mươi lăm centimét. Những nơi khác không thấy vết thương, nguyên nhân tử vong cụ thể cần tiến hành một bước giải phẫu nghiệm thi.”
“Đội trưởng Khúc! Trên bàn trà trong phòng khách chúng tôi phát hiện có hai chiếc ly, bên trong có nước chanh.” Vương Nhân Phủ chạy lại báo cáo.
“Mang về!”
“Đội trưởng Khúc!” Dĩ Nhu la lên, “Trong người chết bắp đùi phát hiện một cọng lông, hình như là tóc, không phù hợp với tóc của tử thi.”
Khúc Mịch đi đến kiểm tra, trông thấy Dĩ Nhu cầm một sợi tóc, phía cuối màu vàng, chẻ ngọn. Nhìn lại tóc của Jenny, vừa đen vừa cứng, chất tóc rõ ràng không giống.
“Vương Nhân Phủ đưa túi đựng vật chứng qua đây!” Khúc Mịch gôi.
Hiện trường xử lý xong xuôi, đội hình sự thu đội, khoa pháp chứng trở về xét nghiệm, thi thể chở đợi giải phẫu.
Trước khi có tất cả các kết quả xét nghiệm, đội hình sự chỉ dựa vào khẩu cung.
Bởi vì trong nhà Jenny mở điều hòa rất lớn nên cục nóng chảy nước. Cục nóng vừa vặn được treo phía trên ban công nhà người phụ nữ dưới lầu, làm ướt quần áo cô ta phơi, nên cô ta vội vã tìm đến.
Jenny cũng không phải tay vừa, lần trước nhà cô ta tụ tập bạn bè hát hò quá nửa đêm, hai người đã từng cãi vã một lần.
Lần này lại xảy ra chuyện, cô ta ngay lập tức gọi cho quản lý tòa nhà, muốn họ phân xử công bằng. Quản lý tòa nhà cùng anh bảo vệ chạy lên, không ngờ khi lên đến lầu cả ba người đều có cảm giác khác lạ.
Trời không phải quá nóng, nhưng trong nhà Jenny mở máy lạnh rất lớn, gió lạnh theo khe cửa tràn ra ngoài.
Quản lý tòa nhà tính ấn chuông cửa, không ngờ phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ. Anh ta cho rằng có trộm nên cùng anh bảo vệ tiến vào, đến phòng ngủ thì phát hiện thi thể Jenny, bọn họ dùng điện thoại ở phòng khách ngay lập tức báo cảnh sát.
Ba người được thẩm vấn riêng biệt, khẩu cung gần như đồng nhất, không có lấy nữa điểm khai man.
“Đội trưởng Khúc! Trên bụng nạn nhân Jenny có vết khâu, hơn nữa toàn thân cô ta được vẽ hoa văn, cơ ban tương đồng với hai vụ án trước. Tôi cho rằng nên gộp lại điều tra.” Qua phân tích cơ bản, Lục Ly cho rằng hung thủ là một người.
“Cơ bản tương đồng?” Khúc Mịch nhíu mày, “Nghĩa là theo ý anh có những điểm khác với hai vụ án trước … Anh nói thử một chút!”
“Nghê Giai phát hiện ở đường An Hòa có vết thương dài khoảng chừng hai mươi centimet; còn trên người Jenny vết thương dài khoảng hai mươi lăm centimet, kéo dài đến ổ dụng dưới.
Hai nạn nhân trước đều là phát hiện nội tạng rồi mới phát hiện thi thể; còn nội tạng của Jenny vẫn không được phát hiện, hoặc có thể vẫn còn trong bụng cũng nên.
Hai lần gây án trước, hung thủ đều lừa nạn nhân đến nhà mình, nơi phát hiện thi thể không phải là hiện trường đầu tiên; còn Jenny sát hại ngay tại nhà mình, hiện trường đầu tiên cũng là nhà cô ta.
Điểm cuối cùng, cũng là điểm rõ ràng nhất, hai nạn nhân trước đều là sinh viên đại học, hai mươi tuổi; còn Jenny, bối cảnh xã hội phức tạp, giao tế rộng, hai mươi lăm tuổi.”
“Tổng kết phân tích của anh rất cụ thể!” Khúc Mịch gật đầu: “Vì vậy, ba vụ án này có thể gộp lại thành một hay không cần chờ pháp y, pháp chứng tiến hành một bước kiểm nghiệm. Hơn nữa còn có một điểm quan trọng anh chưa nói đó là hoa viên Kim Đế không nằm trong vòng tròn kế hoạch trước đó của hắn.”
“Nếu như hung thủ không phải là cùng một người, như vậy có khả năng, hung thủ mô phỏng theo thủ pháp của sát thủ biến thái, muốn vu oan giá họa!” Đầu óc Hách Minh đột nhiên lóe sáng, “Đội trưởng Khúc, trên tieba hai ngày gần đây có một chủ đề khá nóng, bài viết đó phân tích rất mạch lạc rõ ràng vụ án của Nghê Giai ở đường An Hòa, hầu như chi tiết cũng gần giống với những gì chúng ta thu thập được. Anh nói thử xem, vụ án này có liên quan đến người mở topic đó không?”
“Tất cả đều có thể! Lập tức truy tìm người lập chủ đề đó!” Khúc Mịch cho rằng vụ việc không đơn giản như vậy, tuy nhiên cứ cố tìm hiểu xem có ra chút manh mối gì không.
Bên này vừa bố trí xong xuôi, điện thoại bàn và điện thoại di động của Khúc Mịch đồng thời reo lên.
Không cần đoán cũng biết lãnh đạo có dặn dò, Khúc Mịch chẳng có rảnh rỗi quan tâm, anh rút dây tín hiệu, bật điện thoại di động sang chế độ im lặng.
Không tìm được hòa thượng phải chạy qua miếu, Cục Trưởng Hoàng vội vã đi đến văn phòng đội hình sự, mặt nhăn nhúm như trái khổ qua.
“Đội trưởng Khúc! Chuyện này càng lớn rồi. Từ thành phố đến tỉnh ai cũng quan tâm đến án mạng này. Jenny là đại minh tinh cũng có chút tầm ảnh hưởng, cái chết của cô ta đã lên các trang báo tin tức giải trí lớn, bây giờ thành phố Nam Giang của chúng ta đã được toàn quốc biết tên. Bức ảnh hiện trường ngàn vạn lần không được để lộ ra khiến sự tình thêm rối ren.”
Khúc Mịch đang đọc báo cáo, chẳng thèm để ý ông ta.
“Đội trưởng Khúc, anh có thể nói cho tôi một câu được không. Hiện tại đã có được kẻ tình nghi nào chưa? Hung thủ có phải là một người hay không? Là sát thủ liên hoàn đúng không? Dân chúng ai nấy đều lo sợ, mấy cô gái trẻ không dám ra đường một mình, mà bây giờ ngay cả ở nhà cũng không an toàn. Tôi thân là Cục Trưởng bị cấp trên khiển trách, còn bị dân chúng mắng mỏ. Vụ án này khi nào có thể phá? Đội trưởng Khúc, tôi còn không dám ra khỏi cổng cảnh cục.”
“Cục Trưởng Hoàng, nếu ông cứ dông dài quấy rối suy nghĩ của tôi, hung thủ sẽ có thêm một cơ hội gây án!” Khúc Mịch đặt tư liệu xuống, vẻ mặt bất mãn.
“Được! Tôi không ồn ào trước mặt cậu!” Cục Trưởng Hoàng biết không thể đắc tội với người này, phá án còn cần anh ấy. Vụ án phá được, ông ta không những giữ được chức mà còn có thể được lập công lớn; vụ án không thể phá, ông ta coi như mất chức, mất danh tiếng, lại còn bị người dân Nam Giang mắng đến chết.