Lục Ly xuống đầu tiên, Khúc Mịch đi tiếp sau, anh quay đầu nhìn Tăng Dĩ Nhu một cái: “Pháp y Tăng cô có thể không?”
Tầng hầm tối thui, trông hơi đáng sợ.
“Phía dưới có đèn, để tôi đi mở. Hai người từ từ rồi xuống!” Giọng Lục Ly từ phía dưới truyền lên.
“Không sao, tôi có thể!” Dĩ Nhu dĩ nhiên hiểu ý của Khúc Mịch muốn đề cập đến chứng hoảng sợ không gian kín của cô.
Cũng may anh không nói thẳng ra, thật lòng Dĩ Nhu không muốn để mọi người biết chuyện riêng tư của mình.
Khúc Mịch đứng trước mặt cô, không nhúc nhích, lát sau một tiếng tách vang lên, cả tầng hầm tỏa ánh sáng ấm áp.
Lúc này Khúc Mịch mới đi xuống, Dĩ Nhu theo sau anh. Dưới chân là chiếc cầu thang bằng gỗ, rắn chắc, không xập xệ như trong tưởng tượng, bên tai cũng chẳng hề nghe thấy tiếng kẽo kẹt.
Đi hơn mười mấy bậc thang, Dĩ Nhu mới xuống được khu đất bằng phẳng. Cô giương mắt nhìn một lượt. Nơi đây không âm u như địa ngục trần gian, mà được bài trí giống như một ngôi nhà bình thường.
Chỗ cô đứng là phòng khách, có một bộ sofa tông màu ấm, trên bàn trà có khay trà và bánh ngọt. Phía trần có một chiếc đèn chùm trang trí. Phía tường đặt một chiếc tủ năm ngăn, nóc tủ trưng một bình hoa cắm mấy cây trầu bà.
Tỉ mỉ bố trí, chú trọng đến từng chi tiết nhỏ nhất, mang đến cảm giác ấm áp thực sự của một ngôi nhà cho thấy gia chủ đã đặt nhiều tâm tư vào đó.
Mùi formalin truyền từ căn phòng phía bên phải phòng khách, Dĩ Nhu đi đến, nhẹ đẩy cửa phòng, đồ vật đập vào mắt khiến cô giật nảy mình.
Một bình pha lê lớn, trong suốt ngâm một thi thể em bé, đứa trẻ ấy trợn tròn mắt nhìn ra cửa vừa khít đối diện với tầm mắt Dĩ Nhu, cô thật sự bị dọa sợ.
Hồi còn đi học, trong phòng thí nghiệm của trường không hiếm mấy thứ này, có điều … đặt những thứ này không đúng chỗ thì quả thật khiến cho người ta không rét mà run.
Gian phòng này trang trí theo tông màu phấn hồng, giường thiết kế theo kiểu công chúa màn che màu hồng nhạt bằng lụa, cùng rất nhiều chiếc gối đáng yêu. Rèm cửa sổ in hình hoạt hình, bên cạnh là một tủ áo, mở ra bên trong có rất nhiều quần áo của bé gái.
“Trải qua kiểm nghiệm của pháp chứng chứng thực đứa trẻ đặt trong bình formalin này đã gần ba mươi năm. Bọn họ đã lấy mẫu xét nghiệm, vẫn chưa xác định được quan hệ thế nào với Lãnh Thác”, Lục Ly tiến đến giải thích, “Thi thể Lý Dục Phân trong phòng ngủ chính.”
Dĩ Nhu gật gù, mở cửa phòng ngủ chính, Khúc Mịch đang đứng quay lưng tựa cửa, trầm tư suy nghĩ.
Cô bước vào, trên giường có một người, không, phải nói là một cỗ thi thể.
Thi thể được đặt nằm thẳng trên giường, mặc áo choàng ngủ bằng ren trắng, mái tóc thật nằm rải rác trên gối, nhưng không có dấu hiệu bị rụng ra.
Khuôn mặt bà ta vì thiếu nước nên khô quắt, nhưng vẫn duy trì được ngũ quan hoàn chỉnh, khi còn sống, ắt hẳn bà là một mỹ nhân. Bàn tay lộ ra bên ngoài chỉ còn một lớp da bọc xương, móng tay được sơn bóng.
Trong hoàn cảnh như thế này có thể duy trì được một thi thể đạt đến trình độ như vậy, thì ngay cả nhà khảo cổ học cũng phải thán phục.
Dĩ Nhu đeo găng tay đụng nhẹ vào lớp biểu bì trên thi thể, phát hiện da người chết vẫn còn độ đàn hồi, chưa hoàn toàn biến thành thây khô. Hàm răng trong miệng bà ta đã long ra.
Dĩ Nhu từ từ cởi áo ngủ, kiểm tra toàn thân, phát hiện vùng ngực và bụng của thi thể có vết khâu lại sau vài cuộc giải phẫu.
Căn cứ tư liệu, Lý Dục Phân từng làm giải phẫu tim và phụ khoa, khả năng là hai lần giải phẫu đó lưu lại.
Vẫn chưa thấy vết thương trí mạng, màu sắc thi thể vẫn chưa phát sinh sự thay đổi bởi tác nhân hóa học, cơ bản có thể phán định người chết tử vong bình thường. Tuy nhiên, theo như tài liệu, Lý Dục Phân chết do ung thư cổ tử cung, cần tiến hành một bước nghiệm thi.
“Tôi sẽ phái người đưa thi thể này về, và cả thi thể đứa bé kia!” Khúc Mịch liếc toàn bộ căn phòng dưới đất, ngoại trừ hai bộ thi thể một lớn một nhỏ thì không thấy có phát hiện khác.
Còn lại hai phòng ngủ, một phòng là của Lãnh Thác, bên trong bài trí không ít đồ cá nhân chứng tỏ việc hắn sống ở đây.
Một phòng khác bài trí như phòng dành cho phụ nữ, không giống phòng cho trẻ, cả không gian tràn ngập bầu khí ấm áp và lãng mạn. Màu tím nhạt, thần bí mà cao quý, những vật trang trí chú trọng đến từng chi tiết nhỏ nhất. Mở tủ quần áo, đều là những kiểu dáng mới nhất, kệ giầy có mười lăm mười sáu đôi, toàn hàng hiệu.
Bên trong còn có một gian phòng thay quần áo nhỏ, đủ mọi kiểu mũ, mắt kiếng và tóc giả.
Chủ nhân căn phòng này là ai? Dĩ Nhu tự hỏi.
“Đội trưởng Khúc, căn cứ chứng cứ thu thập được, chúng ta chỉ có thể tố cáo Lãnh Thác tội tàng trữ thi thể. Nếu như luật sư bào chữa dựa trên góc độ là mẹ qua đời, hắn quá mức đau khổ, bị dằn vặt tâm lý … thì e chúng ta lại bị uổng phí một phen.” Lục Ly lo lắng, biết rõ hung thủ là ai, nhưng không thể tìm ra được chứng cứ thuyết phục khiến ai nấy đều sốt ruột.
Khúc Mịch đi qua đi lại mấy căn phòng khá nhiều lần, anh mở cửa tất cả các phòng, đi từ nam đến bắc, rồi lại rừ đông sang tây.
“Anh có cảm giác diện tích phòng dưới đất hình như co lại hay không?” Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng hỏi Lục Ly.
Lục Ly lúc này mới chú ý đến diện tích toàn bộ không gian, hình như nhỏ hơn bên trên một chút. Diện tích hụt ở đâu rồi? Chẳng lẽ trong này còn có cánh cửa bí mật?
“Mọi người tìm kỹ một chút, quan sát xem có khối gạch hoặc vách tường nào khả nghi hay không!” Khúc Mịch ra lệnh.
Bảy tám người xúm nhau gõ gõ, đập đập, nửa tiếng sau, Hách Minh kinh ngạc thốt lên: “Phía sau này …”
Khúc Mịch cùng mọi người tiến đến, trông thấy Hách Minh đang đứng trước một tấm gương khá lớn ở phòng Lãnh Thác.
Gian phòng này khá chói mắt, là do có một tấm gương như thế này đặt trên một mặt tường khiến nhất cử nhất động của người trong phòng đều phản xạ lên gương rất rõ, mang đến cảm giác không dễ chịu.
Khúc Mịch lệnh cho mọi người tháo tấm gương xuống, anh dùng sức gõ mạnh lên vách tường, quả nhiên bên trong là rỗng.
“Đội trưởng Khúc để em đi tìm búa!” Vương Nhân Phủ vén tay áo xông pha.
Khúc Mịch lắc lắc đầu, anh tinh tế quan sát mỗi một vật trong phòng. Đột nhiên chiếc đèn tường trên vách thu hút sự chú ý của anh. Anh dùng tay lắc lắc, nghiêng tai lắng nghe, mọi người nín thở dõi theo chăm chú, khi anh đụng vào chiếc đèn, rõ ràng có tiếng răng rắc phát ra.
Anh dùng sức xoay tròn đèn tường, tiếng răng rắc phát ra càng lớn, ngay lập tức vách tường xoay 180 độ, lộ ra không gian bên trong.
Dĩ Nhu nhìn qua vách tường, bên trong được trang bị như một phòng giải phẫu: đèn giải phẫu, giường chuyên dụng, dao, các loại dụng cụ tiêu độc, thuốc chích gây mê, băng gạc, cồn … đầy đủ tất cả mọi thứ.
Bên trong nồng nặc mùi thuốc sát trùng, sạch sẽ, đồ đạc để rất ngăn nắp.
“Thông báo khoa pháp chứng cho người đến lấy mẫu vật chứng!” Khúc Mịch lập tức ra lệnh, nơi đây rất có thể là hiện trường án mạng đầu tiên, cần đo lường vết máu, tiến hành xét nghiệm, hi vọng có thể tìm ra manh mối.
Khúc Mịch và Dĩ Nhu về Đội hình sự trước, Lục Ly ở lại hiện trường đợi người khoa pháp chứng.
“Đội trưởng Khúc, Lãnh Thác trong phòng tạm giam, hiện tại có thể thẩm vấn được chưa?” Hách Minh lên tiếng hỏi, “Hắn không nói một lời, chỉ nói muốn gặp anh!”
“Chờ khoa pháp chứng có kết quả rồi nói. Chỉ cần tội tàng trữ thi thể đã có đủ điều khiện để hắn nắm yên trong phòng tạm giam.” Khúc Mịch quyết định đợi thêm một ngày, chờ đến khi có đầy đủ chứng cứ mới nói chuyện với hắn.
Dĩ Nhu giải phẫu nghiệm thi hai bộ thi thể nhanh chóng có kết quả, đứa trẻ tử vong là do mẹ mắc bệnh tiểu đường cao, lá phổi phát triển bất thường, đứa bé ra đời được mấy phút thì qua đời. Kết quả kiểm nghiệm của Lý Dục Phân cũng nằm trong dự liệu, ung thử cổ tử cung thời kỳ cuối, dẫn đến tử vong.
Đồng thời khoa pháp chứng cũng đã có kết quả kiểm nghiệm, chứng thực đứa trẻ ngâm trong formalin là con của Lý Dục Phân, em gái ruột của Lãnh Thác. Máu tại tầng dưới đất phát hiện có bốn loại nhóm máu khác nhau, trong đó có Đường Ninh, Nghê Giai và Jenny, một loại tạm thời chưa có người bị hại phù hợp.
Khoa pháp chứng còn cần làm thêm một bước kiểm nghiệm DNA để xác thực một lần nữa ba nạn nhân có phải bị ngộ sát tại mật thất hay không.
Lãnh Thác bị tạm giam, qua ngày hôm sau có luật sư đến yêu cầu được bảo lãnh. Khúc Mịch cho biết hắn có tình nghi trong vụ án lớn, chứng cứ xác thực nên từ chối bão lãnh.
Luật sư này là cố vấn pháp luật lâu năm của nhà họ Lãnh, sau khi Lãnh Văn Hải xuất ngoại, ông ta tiếp tục xử lý công việc có liên quan đến pháp luật cho Lãnh Thác, phí luật sư hàng năm được Lãnh Văn Hải trả đúng kỳ hạn qua tài khoản ngân hàng.
Lấy tiền của người ta, bây giờ nghe nói Lãnh Thác bị câu lưu không thể bảo lãnh, nên ngay lập tức gọi cho Lãnh Văn Hải ở Canada.
Nghe tin con trai bị bắt, Lãnh Văn Hải không về nước … có thể ngay từ khi để Lãnh Thác ở một mình, ông ta đã có ý định vứt bỏ đứa con trai này.
Khúc Mịch đột nhiên cảm thông cho Lãnh Thác, trong lòng tồn tại một người mẹ suốt ngày ốm đau dằn vặt, một ông bố vô tình, chẳng trách tâm lý của hắn trở nên vặn vẹo.
Hai ngày sau tất cả kết quả đã có. Trong mật thất phát hiện đúng là vết máu của Đường Ninh, Nghê Giai và một người bị hại không rõ danh tính.
Nhìn kết quả này, Khúc Mịch khẽ chau mày.
“Lập tức thẩm vấn Lãnh Thác!” Anh muốn cùng Lãnh Thác tranh cao thấp.
Khúc Mịch tự nhận mình đủ thông minh, tội phạm có thể khiến anh phí tâm tư thế này không có mấy người. Giả như Lãnh Thác không phải là hung thủ giết người, cũng có khả năng trở thành bạn của anh!