“Bác sĩ Tăng, đội hình sự mở cuộc họp thảo luận vụ án, cám ơn cô dành chút thời gian đến tham gia. Trong đó phần nghiệm thi là chuyên môn của bên cô, hy vọng cô có thể giải thích các thắc mắc cho chúng tôi” Khúc Mịch cho người đặt thêm một chiếc ghế trong phòng họp, bên cạnh chỗ ngồi của anh.
Tăng Dĩ Nhu ngồi xuống, lật xem tài liệu đã đặt trên bàn, nội dung là toàn bộ thông tin điều tra vụ án của vợ chồng Lệ Trường Phong.
“Những người có tiếp xúc gần gũi với vợ chồng Lệ Trường Phong đều đã được lấy khẩu cung, mọi người phát biểu ý kiến riêng của mình đi!” Khúc Mịch cũng ngồi xuống.
Lục Ly quan tâm đến vụ án này nhiều hơn các cảnh viên trong đội, anh ta là người đầu tiên lên tiếng: “Căn biệt thự cạnh biển của nhà họ Lệ có lắp hệ thống bảo an tự động kết nối đến đường dây nóng của cảnh sát, hung đã biết từ trước nên đã chặn lại, hơn nữa còn rất quen thuộc với hoàn cảnh của biệt thự. Tôi suy đoán hung thủ là người quen! Căn cứ khẩu cung và những manh mối chúng ta đang có, tôi cảm thấy có hai người là khả nghi nhất.
Lệ Kiến Nam là con của Lệ Trường Phong và một nữ sinh đại học, sau đó cô sinh viên đó đã được Lệ Trường Phong sắp xếp ra nước ngoài du học, cắt đứt mọi mối dây liên lạc. Sau này lớn, Lệ Kiến Nam đã từng đi tìm mẹ ruột, bị Lệ Trường Phong biết được giáo huấn một trận. Hà Ngọc Phượng cũng không thích hắn, càng ngày càng gây khó dễ. Lệ Trường Phong đã từng muốn đề cử hắn giữ chức quản lý trong tập đoàn nhưng Hà Ngọc Phượng lên tiếng cản trở, cuối cùng chỉ được giữ chức trợ lý.
Hắn hận Hà Ngọc Phượng, chỉ cần Hà Ngọc Phượng còn sống, hắn vĩnh viễn cũng không thể thay thế được anh hai của mình. Hắn cũng hận Lệ Trường Phong vì ông ta mà hắn không có mẹ, phải hứng chịu cuộc sống ngột ngạt, khó chịu. Vì vậy, hắn có động cơ giết người!
Mặt khác, trong hôm án mạng phát sinh, hắn khai suốt đêm lên bản kế hoạch, nhưng lại không có nhân chứng. Sau án mạng, hắn không có tâm trạng bi thương, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xử lý tang sự, quản lý Lệ Thị. Tôi tình nghi hắn nhiều nhất.”
“Còn người khả nghi thứ hai là ai?” Khúc Mịch không phát biểu ý kiến mà chỉ ghi chép vào quyển sổ tay.
“Người bị tình nghi thứ hai là Lệ Lăng, cô ta và Hà Ngọc Phương rõ ràng có mối thù rất sâu đậm. Hơn nữa chồng cô ta và Hà Ngọc Phượng là tình nhân, làm vợ bao nhiêu năm chắc chắn cô ta ít nhiều biết chuyện này.
Mẹ kế và chồng mình gian dâm, nổi tâm giết người cũng bình thường. Thân phận cô ta thảm hơn Lệ Kiến Nam, nghe nói mẹ ruột cô ta là gái làng chơi, do vậy Lệ Trường Phong bịt kín mọi tin tức, ngay cả tên mẹ ruột mình là gì cô ta cũng không biết. Vì vậy, cô ta cũng có động cơ giết người.”
“Nhưng sau khi Hà Ngọc Phượng bị giết còn bị cưỡng hiếp, nếu như Lệ Lăng là hung thủ thì phải có đồng lõa” Mạnh Triết cau mày: “Tôi lại cho rằng tên Wanda mất tích kia mới khả nghi nhất, chứ nếu không tại sao đến giờ hắn vẫn không dám lộ diện.”
“Trốn đi không nhất định là do giết người.” Khúc Mịch vừa dứt lời, Hách Minh từ bên ngoài bước vào, trên tay là chiếc dĩa DVD.
“Đội trưởng Khúc, có phát hiện!” Giọng anh ta khá phấn chấn: “Camera trong khu vực gần nhà của Lệ Kiến Thiên ghi lại hình ảnh của Wanda xuất hiện khoảng mười giờ đêm ngày 25. Theo như phương hướng, khả năng hắn đi đến nhà của Lệ Kiến Thiên! Một tiếng mười phút sau hắn lại xuất hiện trong màn hình camera, theo con đường cũ quay về.”
“Ngày 25, chính là trước hôm vợ chồng Lệ Trường Phong bị sát hại một ngày.” Khúc Mịch gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Lập tức gọi cho Lưu Uyển Như hỏi thử xem có đầu mối nào hữu dụng hay không.”
Không lâu sau đó Lưu Uyển Như đến Cục cảnh sát. Vừa đến nơi, câu đầu tiên của cô ta là hỏi: “Có phải có tin tức của Lệ Kiến Thiên rồi không?”
“Chúng tôi có một số việc muốn hỏi em” Lục Ly rót cho cô ta ly nước, để cô ngồi an vị một lát, “Tối ngày 25 tháng này em có gặp Wanda không?”
“Wanda? Là ai?” Cô ta ngẩn người, đột nhiên nhớ ra: “À! Chính là ông chủ xưởng lốp xe, Wanda đúng không? Em có nghe Kiến Thiên và Kiến Nam đề cập đến cái tên này, nhưng chưa từng gặp mặt. Sao vậy? Hắn giết ba mẹ ư?”
“Tạm thời không có chứng cứ chứng minh hắn là hung thủ. Tuy nhiên tối ngày 25 bên phía cảnh sát phát hiện trong camera gần khu vực đó có ghi lại hình ảnh của Wanda, hơn nữa là đi đến nhà em.” Lục Ly giải thích.
Nghe xong đôi mắt Lưu Uyển Như bỗng nhiên lóe sáng, sắc mặt khẽ biến: “Hắn đến nhà em? Muốn trả thù Lệ Kiến Thiên ư?”
“Mục đích vẫn chưa rõ nhưng chiếc xe trong nhà em phán đoán có thể do hắn phá hư. Khoảng mười giờ tối hôm ấy em có nhà không?” Ngữ khí Lục Ly dịu dàng.
“Em ở nhà, khoảng chín giờ rưỡi em đi ngủ!” Uyển Như chớp chớp mắt, “Một hai năm nay em có tật xấu, mỗi tối đều phải uống một ly vang đỏ, uống hai viên thuốc an thần mới có thể an giấc.”
“Uống rượu còn uống thuốc, không tốt cho sức khỏe!”
“Nếu không em không thể ngủ ngon, ngày hôm sau không dám ra đường. Nếu để mấy tay phóng viên chụp được đám người đó sẽ viết lung tung. Từ khi được gả vào nhà họ Lệ, lúc nào em cũng phải cố gắng giữ cho mình rạng rỡ, xinh đẹp nhất.
Thời gian đầu em còn cảm giác mới lạ nhưng càng về sau càng mệt mỏi không chịu được. Ngày nào cũng giống như đóng kịch, đeo lên người chiếc mặt nạ, nhìn vào thì tưởng sống trên thiên đường nhưng thực chất là sa dưới hỏa ngục. Ông trời công bằng lắm, tổn thương người đối xử tốt với mình, khiến người ấy phải rơi lệ, thì chẳng bao lâu sau chính bản thân phải đổ máu! Đây chính là quả báo!”
Uyển Như nhìn thẳng về phía Lục Ly, đôi mắt chất chứa sự tiếc nuối và hối hận.
Nghe những lời này, bàn tay cầm bút của Lục Ly hơi khựng lại, ánh mắt sâu hun hút. Bầu không khí dần dần ám muội, Kha Mẫn ngồi bên cạnh tặc lưỡi thở dài.
Lập gia đình, phụ nữ đều phải cân nhắc cẩn thận, không phải cứ có tiền là sẽ hạnh phúc. Lục Ly tuy là cảnh sát hình sự nhưng là người chính trực, thiện lương, có trách nhiệm. Nếu trước đây Lưu Uyển Như lấy anh ta, thì người ngồi đây bây giờ đâu phải là cô ta.
Xoạch!
Thanh âm nhỏ vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt, Lục Ly tỉnh táo lại.
Khúc Mịch quăng chiếc ly vào trong thùng rác một cách chuẩn xác.
“Bà Lệ, nhà bà không nhỏ, Lệ Kiến Thiên không thường trở về, một mình bà ở đó không sợ sao?” Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lưu Uyển Như mở miệng hỏi.
Ánh mắt của anh sắc như dao, tựa như muốn xuyên thủng lòng người, Lưu Uyển Như liếc anh một cái rồi vội vàng cụp mi.
“Kiến Thiên chỉ thích thanh tĩnh, tôi chỉ thuê giúp việc theo giờ. Buổi tối đóng kín cửa, mở hết đèn trong nhà, sẽ không còn sợ nữa.”
Haizza … Thật là một người phụ nữ đáng thương. Trong căn biệt thự rộng lớn, làm bạn với cái bóng của chính mình.
Kha Mẫn càng ngày càng đồng cảm với Uyển Như, xoay người đi rót cho cô ta ly nước ấm.
“Bà Lệ, bà thích ngâm bồn không?” Khúc Mịch đột nhiên mở miệng hỏi, câu hỏi chẳng có chút liên quan đến việc cô ta có mặt ở đây hôm nay.
Mọi người ai nấy đều nhìn nhau, Lưu Uyển Như sững người, nắm chặt chiếc tách trong tay, rồi ngay lập tức thả lỏng.
“Đội trưởng Khúc, chuyện này có quan hệ gì với vụ án không? Tôi có thể không trả lời được chứ?” Cô ta nhìn vào mắt Khúc Mịch, hơi sợ hãi, lén liếc mắt như kẻ trộm.
Tại sao Uyển Như lại có phản ứng như thế, Kha Mẫn cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Cá nhân tôi thấy hứng thú thôi. Cô có quyền không trả lời.”
Câu này của Khúc Mịch lại càng khiến Lưu Uyển Như khó chịu, cúi gằm đầu không dám nhìn anh.