Mục lục
Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày 17, tuyết rơi tán loạn, nhiệt độ trên núi giảm mạnh, để tránh cho các thiết bị bị đóng băng, đoàn phim trốn trong trại nghỉ ngơi.

Lý Duật quay cảnh đêm vừa mới nghỉ ngơi không bao lâu lại tập hợp nhân viên quản lý bắt đầu tổng kết các vấn đề xảy ra từ khi bộ phim bắt đầu quay đến nay, sau đó sắp xếp các biện pháp đối phó.

Cuộc họp kéo dài đến bữa trưa, Lý Duật lật xem biên bản cuộc họp của trợ lý, thông báo tan họp.

Một đám người đã ngồi cứng đờ đứng dậy dậm chân, đi ra ngoài hút thuốc, chỉ chốc lát sau, chỉ còn có Lý Duật ngồi ngay ngắn trên ghế bổ sung biên bản cuộc họp cùng với Đàn Hoa im lặng không cách đó không xa.

"Đàn Hoa, Đàn Hoa?" Kêu vài tiếng cũng không thấy Đàn Hoa phản ứng, ánh mắt Lý Duật tối sầm lại.

Buổi sáng Đàn Hoa và Dịch Dao cùng nhau đến đoàn phim, khi hai người đi khoảng cách giữa hai cánh tay gần sát nhau.

"Hả?" Đàn Hoa liếc xéo Lý Duật, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, lại bớt đi một chút lạnh nhạt so với mấy ngày trước đó.

Hai ngày nay thái độ thờ ơ của Lý Duật đối với Dịch Dao hắn đương nhiên nhìn thấy, hắn rất bất ngờ.

Từ nhỏ Lý Duật đã được ông trời ưu ái thuận buồm xuôi gió, được gia đình và xã hội chiều chuộng làm hư, trong từ điển chưa từng có một chữ "nhường".

Đối với những thứ, những người anh ta cảm thấy hứng thú, anh ta nhất định sẽ ra tay không chút khách khí, ngay cả khi anh ta đoạt lấy đồ vật yêu quý của người khác chơi chán rồi vứt bỏ chúng, Lý Duật cũng không cảm thấy áy náy hay bất cứ điều gì.

Nếu không phải lúc trước Lý Duật chơi trên đầu hắn hai lần, hắn cũng sẽ không trở mặt, gần mười năm lạnh lùng chống đỡ. Mà lần này, Lý Duật rõ ràng đã động tâm đối với nữ nhân kia, lại nhượng bộ vào lúc này... có lẽ hắn nên nhận phần ân tình này.

Dịch Dao đối với cậu......

"......" Lý Duật không mở miệng được. Đối với phụ nữ, hắn chưa từng có cảm giác do dự, cũng chưa từng bối rối xử lý bất kỳ người nào. Hợp mắt liền tiếp cận, yêu liền theo đuổi, muốn cưng chiều thì cưng chiều, cảm giác phai nhạt thì giải tán. Cho dù là đối với Dịch Dao, ban đầu hắn có hứng thú thì thao, nhân tiện nhắc nhở Đàn Hoa tỉnh táo lại. Nhưng mà, bắt đầu từ khi nào... hắn cũng không hiểu được bản thân mình?

Không yêu cô, nhưng chỉ cần dừng làm việc trong lòng tất cả đều là cô? Rõ ràng ở trước mặt lại không dám nhìn nhiều, sợ nhìn rồi sẽ không rời mắt được?

"Không có việc gì thì tôi đi ra ngoài trước." Đàn Hoa thản nhiên đứng dậy. Một buổi sáng không gặp, hắn muốn gặp nữ nhân kia.

Trong phòng nghỉ của nam diễn viên, "nhóm thổ phỉ" đến sớm không cần trang điểm không có việc gì làm liền tụm năm tụm ba quạt lò sưởi, ăn cơm, đánh bài, chơi di động, trong phòng thay đồ của diễn viên nữ cũng vắng tanh.

Vốn dĩ diễn viên nữ cũng ít, cho nên đoàn phim sắp xếp mỗi người một phòng, ngày thường vội vàng trang điểm, thay trang phục, học thuộc lời thoại, lúc này rảnh rỗi mới phát hiện không có người nói chuyện, vì thế liền mở rộng cửa.

"Dịch Dao, trước kia thật sự chưa từng học diễn xuất hả?" Hải Mộng cảm thấy vừa bội phục vừa có chút không cam lòng nên muốn xác nhận.

Dịch Dao bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu. Mới vừa ăn cơm hộp xong, Hải Mộng đã dẫn "Thủy Linh mới" đến chỗ cô tám chuyện, hình như rất tò mò đối với cô, làm cô dở khóc dở cười.

"Vậy sao cô có thể diễn xuất linh động như vậy?"

Miệng không nói nên lời, chuyện này nói cô phải trả lời như thế nào?

"Đây là chị Dao Dao vẽ sao? Vẽ đẹp quá, khi còn nhỏ em cũng muốn học vẽ tranh."

"Thủy Linh mới" nhìn thấy bản vẽ phác thảo trong tay Dịch Dao, hứng thú lật xem.

"Thủy Linh mới" là một cô gái 16 tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp tính cách ngoan ngoãn, khiến mọi người rất vui vẻ, khi diễn xuất Thủy Linh cũng rất xuất sắc, rất ít NG.

"Có rảnh làm người mẫu để tôi luyện tập một chút không?" Dịch Dao cười cười nói. Cô muốn dành thời gian để vẽ hơn là tám chuyện vô vị.

Hai cô vui vẻ đồng ý.

"Chị muốn vẽ tranh sao? Để em đóng rèm lại, mở đèn lên." Tiền Tiến đột nhiên mỉm cười vui vẻ nói.

Vào mùa đông, ánh sáng tự nhiên trong nhà thực sự không tốt, Dịch Dao không nghĩ nhiều, gật đầu nói cảm ơn.

Cầm cọ vẽ, chạm đến gỗ mộc quen thuộc, tạm thời quên đi mọi muộn phiền, cảm giác bình yên như tuyết......

"Bụp!" Trong phòng đột nhiên tối sầm lại.

Dịch Dao như có cảm giác quay đầu lại.

"Surprise!" Giọng nói vui mừng của Mạnh Ni Na đột nhiên vang lên.

Nina tươi cười cầm một cái bánh kem hai tầng trên tay, những ngọn nến tinh tế trên bánh kem được đốt lên từng cái một, ánh nến màu da cam ánh nến từ từ phản chiếu gương mặt của một vài "người quen".

"Happy Birthday to you! Happy Birthday to you! Chúc Dao Dao sinh nhật vui vẻ! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"

Trong ánh sáng mờ nhạt, là những gương mặt vui mừng hoặc áy náy hoặc lạnh nhạt.

"Dao Dao! Thì ra hôm nay chính là sinh nhật thật của cô! Cô cũng không nói cho chúng tôi biết! Chị Cầm hôm nay đến đây để tổ chức sinh nhật cho cô đó, bất ngờ không!"

"Dịch Dao, sinh nhật vui vẻ!"

"Chị Dao Dao, hôm nay là sinh nhật của chị à, sinh nhật vui vẻ nha!"

"Thật là trùng hợp? Dịch Dao, sinh nhật vui vẻ!"

Từng lời chúc mừng chân thành vang lên, Dịch Dao chỉ cảm thấy mình đang bước đi trong đêm đen tĩnh lặng, một chân bước vào hố sâu không đáy, cơ thể không ngừng rơi xuống, rơi đến tận cùng.

Cố gắng hết sức để khống chế cơ mặt, "Chị Cầm, chú Lương, Ni Na, cảm ơn!"

"Nhanh, nhanh, thổi nến ước nguyện..." Mạnh Ni Na vui vẻ thúc giục.

Dịch Dao không biết làm thế nào mà cô có thể nhắm mắt ước nguyện dưới nụ cười chờ mong của Ni Na, cũng không nhớ mình đã ước cái gì, cô cố gắng khống chế cảm xúc nói Ni Na cắt bánh kem chào hỏi hai cô gái Hải Mộng, cô mở miệng bảo Ninh Nguyệt Cầm đi ra ngoài với cô một chút, chạy trốn khỏi căn phòng vẫn còn quanh quẩn vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật.

Tuyết dày đặc rơi xuống thành từng hạt tuyết mịn dừng trên mặt, cẩn cổ, trên đôi môi lạnh như băng của cô.

Bước nhanh về phía những ngọn núi và khu rừng tuyết trắng xóa, trong lòng Dịch Dao lại có một ngọn lửa lớn vô danh hừng hực thiêu đốt, không có chỗ phát tiết!

"Dao Dao, Dao Dao con đi chậm một chút! Dao Dao, từ từ! A!"

"Dịch Dao cô đứng lại! Cô làm gì vậy! Cô không biết sức khỏe mẹ cô không tốt à!

Mẹ ---

Dịch Dao dừng lại, hít một ngụm không khí lạnh lẽo, một hồi lâu, xoay người nhìn bốn phía trống vắng, mới đem ánh mắt nhìn về phía hai người cách đó không xa.

"Mẹ cô đặc biệt tới chúc mừng sinh nhật với cô, thái độ của cô như vậy sao?" Lương Diệu Trung cẩn thận đỡ Ninh Nguyệt Cầm, vẻ mặt đầy vẻ chỉ trích nhìn Dịch Dao.

Dịch Dao hít sâu một hơi, "Ninh Nguyệt Cầm, tôi nhớ đã nói với bà rất rõ ràng rồi, giữa tôi và bà, không cần có bất kỳ liên quan gì nữa, tôi cũng không hy vọng nhìn thấy bà làm chuyện dư thừa! Nếu chuyện của Ni Na gây phiền phức cho bà, là do tôi suy nghĩ không chu đáo, sẽ không quấy rầy bà nữa, cũng mong bà — coi tôi như người hoàn toàn xa lạ!"

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp dịu dàng của Ninh Nguyệt Cầm lập tức tái nhợt, "Xin, xin lỗi, dì chỉ, chỉ muốn làm con vui vẻ."

"Dịch Dao! Cô đúng là không biết tốt xấu! Nguyệt Cầm sao lại có con gái như cô chứ! Mất công Nguyệt Cầm nửa đêm tự mình làm bánh kem cho cô! Mấy ngày hôm trước sinh nhật Nguyệt Cầm cũng không thấy cô gọi một cuộc điện thoại! Cô làm con gái kiểu gì vậy?"

"Không, Diệu Trung, ông đừng nói Dao Dao như vậy, là em có lỗi với con bé, nhiều năm như vậy, em......"

"... Là tôi không đúng, tôi xin lỗi. Lúc nãy tâm tình tôi không tốt, hiếm khi hai người tới đây một chuyến, tôi lại nổi giận, xin lỗi." Giống như bị Lương Diệu Trung mắng tỉnh, sắc mặt Dịch Dao dần dịu lại, thậm chí còn có một chút áy náy.

"Hừ." Lương Diệu Trung hừ lạnh một tiếng. Gương mặt Ninh Nguyệt Cầm lộ vẻ vui sướng, bước đến gần Dịch Dao, "Người nên nói xin lỗi chính là dì, dì biết con không thích dì tới tìm con, nhưng dì cho rằng... con sẽ vui vẻ."

Dịch Dao nhếch miệng, cố gắng dịu giọng lại, "Sinh nhật của con, dì với Ni Na tới là được rồi, sao lại làm phiền chú Lương đi cùng tới đây vậy?"

Ngay khi cô hỏi xong, Ninh Nguyệt Cầm lúng túng, đôi mắt như nước mùa thu nhìn về phía Lương Diệu Trung.

Lương Diệu Trung không ngập ngừng giống Ninh Nguyệt Cầm, vỗ vỗ bông tuyết trên vai Ninh Nguyệt Cầm, "Tôi chỉ thuận tiện tới đây thôi, bộ phim mới của đạo diễn Đường Ngũ đang casting, có một nhân vật rất hợp với mẹ cô. Nghe nói hôm nay ông ấy tới thăm ban Lý Khinh Nam, lát nữa tìm cơ hội giới thiệu mẹ cô cho Đường đạo diễn,. Tốt nhất là nói mấy lời hay với Đường đạo diễn..." Ông còn chưa nói xong đã nhìn thấy nụ cười sáng lạn từ từ nở rộ trên mặt Dịch Dao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK