Một tiếng rống to đầy trung khí bỗng chốc khiến cả hội trường bĩnh tĩnh lại, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Thiên Việt Bân.
“Sếp Thiên?!”
Sau khi tỉnh hồn lại, tất cả các ông chủ đều rụt cổ về, vẻ mặt sợ hãi.
Lê Nguyệt Thiền cũng đầy ngạc nhiên nhìn Thiên Việt Bân, làm sao cũng không nghĩ tới một nhân vật lớn như vậy sẽ tới.
“Thiên Việt Bân, anh xông vào Tân Giang Hội của tôi, muốn làm gì!” Vẻ mặt Thiều Hải Hà tối đen, quát to nhìn về phía Thiên Việt Bân.
“Làm gì? Hừ hừ…”
Thiên Việt Bân trơ tráo không cười, cười một tiếng, trong tròng mắt lại xuất hiện sự âm độc.
“Đương nhiên là thu dọn hiện trường, mời các người ra ngoài.
”
“Anh dám.
”
Thiều Hải Hà kêu la như sấm, hai tay phanh một tiếng, vỗ bàn.
“Tân Giang Hội là địa bàn của tôi, anh muốn mời tôi đi ra ngoài trong địa bàn của tôi?”
“Nếu như anh không phối hợp thì chỉ có thể thể dùng cách cưỡng chế.
”
“! ”
Tự cao.
Quá tự cao.
Lời của Thiên Việt Bân khiến tất cả mọi người ở đó đều giận đến không nói thành lời.
Văn Duy Thần chậm rãi đứng lên, nhìn Thiên Việt Bân nó.
“Thiên Việt Bân, đã lâu không gặp, anh lại trở nên phách lối như vậy!”
“Là anh?”
Thiên Việt Bân nhìn Văn Duy Thần, mặt cũng hơi biến sắc.
Bọn họ cũng từng có chút quan hệ, đó là trước khi Văn Duy Thần về nhà, từng chuyển bán cao ốc Quốc Tế cho Thiên Việt Bân.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã khôi phục bình thường.
“Nếu anh và bọn họ là một phe, vậy thì mời ra ngoài chung đi.
”
Bá đạo!
Bỗng chốc, vẻ mặt Văn Duy Thần lạnh lùng.
“Anh biết đang nói với ai không?”
“Vậy anh có biết, anh đang nói với ai không?”
Lại có một giọng khác có hơi trầm trầm vang lên, sau đó một người đàn ông đi vào, ánh mắt sắc bén quét nhìn tất cả mọi người.
“Nhà giàu nhất Minh Châu, Mã Bách Điền!”
“Sếp Mã!”
“! ”
Bỗng chốc, tất cả các ông chủ xí nghiệp đều rối rít thay đổi vẻ mặt, nếu như nói lời Thiên Việt Bân chỉ mang đến một chút áp lực cho bọn họ thì Mã Bách Điền đến sẽ khiến bọn họ chìm sâu trong sợ hãi.
Một câu nói của Mã Bách Điền đã có thể tiện tay khiến một nhà trong bọn họ táng gia bại sản, thân bại danh liệt!
Vẻ mặt Thiều Hải Hà cũng trở nên khó coi, không ngờ tới Mã Bách Điền cũng đến.
Văn Duy Thần không quen Mã Bách Điền nên vẫn không sợ hãi.
“Tôi đến từ nhà họ Văn ở Giang Chiết, ông dám đuổi tôi đi?”
Cứ nghĩ rằng Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân chắc có chỗ kiêng kỵ nhưng không ngờ tại Mã Bách Điền không hề sợ hãi, thậm chí khóe miệng còn mang theo vẻ khinh thường.
“Nhà họ Văn ở Giang Chiết nho nhỏ mà cũng dám nói ngông cuồng?”
Dừng một chút, Mã Bách Điền nói tiếp.
“Có tin ngày mai, thành nam của nhà họ Văn sẽ không còn cái gì không!”
Rầm!
Lời này vừa nói ra, Văn Duy Thần đứng thẳng lên, ánh mắt nghiêm nghị.
“Ông biết bố tôi!”
“Không chỉ biết mà còn rất sâu rất sâu.
” Mã Bách Điền liên tục cười lạnh.
Vì vậy, vẻ mặt Văn Duy Thần thay đổi tối lại mà không nói gì thêm nữa.
Không khí hiện tại như đọng lại, trước mặt Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền, các ông chủ của tất cả các xí nghiệp ở đó cũng không như con kiến hôi nhỏ bé vậy.
Nhưng Tôn Tuyết lại không có vấn đề gì, trong đầu cô ta chỉ nghĩ đến dáng vẻ sếp Liễu trách mắng Lê Nguyệt Thiền, vừa nghĩ đến đây, trong lòng cô ta đã đầy cảm giác sung sướng.
Lê Nguyệt Thiền ở bên cạnh chợt nhớ tới cái gì đó mà quay đầu nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Huỳnh Nhân hơi mỉm cười giống như không bất ngờ đối với chuyện Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền đến.
“Chẳng lẽ là anh.
.
” Tim Lê Nguyệt Thiền đập bịch bịch, rung động tới đỉnh điểm.
“Ông chủ Mã, ông chủ Thiều, uy phong của hai người rất lớn nhưng Tân Giang Hội sẽ là địa bàn của Thiều Hải Hà tôi, hai người có tư cách gì trục xuất chủ nhân là tôi khỏi nơi này?”
Thiều Hải Hà đứng dậy, nhìn Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền liên tục gây áp lực, mặt tức giận.
“Cậu muốn tư cách? Được, tôi cho cậu tư cách.
”
Mã Bách Điền nói trước một bước, âm thanh vang vọng.
“Người tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng phải mở tiệc mời khách quý ở chỗ này, có đủ tư cách hay không!”
Đùng!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Các ông chủ của xí nghiệp lớn ngơ ngác nhìn Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân, vẻ mặt của Thiều Hải Hà và Văn Duy Thần cũng thay đổi vượt trội, chỗ sâu trong tròng mắt lại có một linh hồn sợ hãi.
Liễu Cảnh Nhiên không biết người tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng là như thế nào nên mặt đầy hơi giận nói.
“Người tổng phụ trách đó, sao không mở phòng riêng cho ông ta ngồi là được rồi sao, cần gì phải thu dọn hiện trường?”
Nghe vậy, Thiên Việt Bân lập tức cười nhẹ.
“Mấy người cũng xứng ngồi ngang hàng với khách quý à?”
Lúc này, Văn Duy Thần bị câu nói kia của Liễu Cảnh Nhiên làm cho vẻ mặt sợ hãi đến tái nhợt, bố anh ta cũng không dám nói chuyện với người của thương hội Hồng Ưng như vậy!
Chát!
Anh ta tát Liễu Cảnh Nhiên một cái, gần như là gầm thét lên.
“Cô im miệng cho tôi!”
Mà nghe được bốn chữ “Người tổng phụ trách”, Thiều Hải Hà rất nhanh đi tới trước mặt Mã Bách Điền, gần như là đổi thái độ.
“Thì ra là người tổng phụ trách đại giá đến chơi, đúng là làm nhà tranh cũng rực rỡ mà.
”
Anh ta nở nụ cười nói, trong giọng nói mang theo sự lấy lòng.
“Tôi sẽ đưa người rời khỏi Tân Giang Hội, mời hai người, thay mặt tôi nói tốt vài câu trước mặt người tổng phụ trách.
”
Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền nhìn nhau, lạnh lùng gật đầu.
Chỉ như vậy, Thiều Hải Hà đưa tất cả các ông chủ xí nghiệp và đám người Văn Duy Thần, Liễu Cảnh Nhiên rối rít đứng dậy, rời khỏi địa bàn của mình.
Dù là trong lòng bọn họ không hề muốn nhưng cũng phải tuân theo, ai bảo người tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng tới đây chứ?
Hơn nữa, mở tiệc mời một vị khách tôn quý mà có thể khiến người tổng phụ trách trịnh trọng đối xử như vậy, lai lịch có thể nhỏ à?
Liễu Cảnh Nhiên che mặt tối đen, đang tức giận không có chỗ trút thì bỗng dưng liếc mắt, nhìn thấy Huỳnh Nhân vẫn giống như là một người không có chuyện gì ngồi ở ghế vàng như cũ, chợt tức giận cũng phun ra.
“Phế vật, thu dọn hiện trường, mau cút ra đây!”
Ánh mắt Huỳnh Nhân hơi nheo lại, anh còn chưa lên tiếng thì vẻ mặt Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân đã co quắp mạnh, tức giận nói với đám người Liễu Cảnh Nhiên.
“Tôi nói là mấy người, cút hết cho tôi!”
Liễu Cảnh Nhiên chợt ngu người, ngơ ngác nhìn Huỳnh Nhân, tại sao, tên phế vật kia thì không bị đuổi đi!
“Được rồi, đừng nói nhảm, đi nhanh lên.
”
Văn Duy Thần mang Liễu Cảnh Nhiên đi, vội vã rời khỏi Tân Giang Hội.
Lê Nguyệt Thiền cũng đang định rời khỏi thì Mã Bách Điền ngăn lại.
“Cô Lê, xin dừng bước.
”
“?”
Lê Nguyệt Thiền khó hiểu.
“Đúng vậy.
”
Giọng Mã Bách Điền ôn hòa, vô cùng khách sáo với Lê Nguyệt Thiền.
“Người tổng phụ trách rất xem trọng cô, cho nên muốn mười cô ở lại ăn chung bữa cơm.
”
“Người tổng phụ trách?”
Lê Nguyệt Thiền có hơi được sủng ái mà lo sợ, cô ấy chưa từng tiếp xúc qua thương hội Hồng Ưng nhưng nghĩ đến Thiều Hải Hà, bọn người Văn Duy Thần cũng cùng cháu trai rời đi, chắc có lẽ cũng tới là một nhân vật lớn tay sao, làm sao sẽ để ý mình?
Đừng thấy cô ấy là một trong phó tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, tiền lương trăm triệu vậy thôi nhưng thật ra thì ở trong mắt nhà tư bản thật sự thì cô ấy vẫn là một người “Nghèo”
Lạch cạch!
Đang lúc ấy thì cửa mở ra.
La Bố đi vào, Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền lập tức cung kính hỏi thăm sức khỏe.
“Chào người tổng phụ trách!”
“Ừ.
”
La Bố nhẹ gật đầu, nói câu.
“Làm tốt lắm.
”
Lê Nguyệt Thiền len lén đánh giá ông ta, trong lòng âm thầm ngạc nhiên.
Đây chính là người tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng đó à?
Đúng là khí chất bất phàm!
Rồi sau đó, bỗng nhiên nhớ ra cái gì nên Lê Nguyệt Thiền dè dặt hỏi.
“Xin hỏi một chút, hai người nói vị “khách quý” kia là ai vậy?”
Ba người La Bố nhìn nhau sau đó cười thần bí.
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
”
Lê Nguyệt Thiền sửng sốt ba giây, bỗng nhiên giống như là biết được cái gì đó mà chợt quay đầu nhìn về phía Huỳnh Nhân.
“Là anh?!”.
Danh Sách Chương: