Mục lục
Chiến Thần Hắc Ám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết ngừng bước chân, cả hai đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Rất nhanh, ánh mắt Huỳnh Nhân lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Lúc trước nhân viên nữ đó đã nói rất rõ ràng, chiếc váy kia là vật phẩm trưng bày, không bán.

Nhưng chỉ chớp mắt sau lại bán cho người khác.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh với Liễu Phi Tuyết hẹn hò, sao có thể chịu được cảm giác bị ức hiếp này?
Liễu Phi Tuyết đã nhận ra sự lạnh lùng trong mắt Huỳnh Nhân, cô bỗng nhiên nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.
Sự lạnh lẽo trong mắt Huỳnh Nhân lập tức tan biến, quay đầu lại nhìn cô đầy kinh ngạc.
“Phi Tuyết?”
“Thôi bỏ đi, một chiếc váy mà thôi.”
Chỉ thấy vẻ mặt cô lạnh nhạt, sắc mặt như thường, tâm trạng không hề xấu đi vì chuyện này.
Trong nháy mắt đó, Huỳnh Nhân tỏ vẻ kính nể với Liễu Phi Tuyết.
Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, tiểu tiết là cái gì?
Là tâm tính, là tầm nhìn.
Sở dĩ Liễu Phi Tuyết không tranh, là do sợ cô gái trang điểm đậm kia à?
Đương nhiên không phải.
Mà là bởi vì, tầm mắt của cô rộng lớn.
Cầm lên được, thả xuống được, thế gian có mấy người có thể làm được theo sáu chữ này?
Liễu Phi Tuyết đã tỏ vẻ không tranh, nhưng mà Huỳnh Nhân vẫn cười, nói.

“Em nói không sai, nhưng mà anh là một người đàn ông, đồ mà người phụ nữ mình thích bị đoạt đi, đây không phải việc nhỏ.”
Nói tới đây, ánh mắt Huỳnh Nhân đã trở nên thâm thúy.
“Anh đã nói rồi, chỉ cần là thứ em muốn, cho dù là sao trên trời, anh cũng hái xuống cho em.”
Nói xong, bước vào trong cửa hàng bán hàng độc quyền.
Ánh mắt Liễu Phi Tuyết hơi thay đổi, cô do dự một chút rồi cũng vào theo.
Lúc này, chiếc váy kia đã được gói lại, đã tới bước thanh toán.
Thấy Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết đi rồi mà quay lại, sắc mặt của nhân viên nữ kia có chút xấu hổ.
“Sao quý khách quay lại rồi?”
“Chẳng lẽ cô không biết tại sao chúng tôi quay lại à?”
Huỳnh Nhân nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói.
Thấy nhân viên nữ không nói lời nào, anh lại nhìn chiếc váy dài màu trắng kia một cái, nói.
“Tôi nhớ rõ cô đã nói, thứ này là ‘ hàng không bán ’ mà?”
Sắc mặt của nhân viên nữ càng thêm khó coi, cô ta không nói dối, chiếc váy dài này thật sự hàng không bán, chỉ là tình nhân của người họ Đổng nhìn trúng, cô ta còn làm được gì à?
Tuy rằng chỉ là phân nhánh của nhà họ Đổng, nhưng nói thế nào thì cũng là người nhà họ Đổng, cô ta phải cung phụng như thần phật.
Nghĩ đến đây, nhân viên nữ cúi đầu, cắn răng nói.
“Chuyện vừa rồi, là tôi lừa gạt quý khách, tôi xin lỗi quý khách, nhưng mà chiếc váy này không thể bán cho hai vị, hy vọng hai vị thông cảm.”
“Nếu chúng tôi không thông cảm, cô có thể làm gì đây?”
Huỳnh Nhân cắt ngang lời cô ta, giọng điệu rất lạnh.
Nhân viên nữ cắn chặt răng, còn nói thêm.
“Trong cửa hàng còn có rất nhiều bộ kiểu dáng mới ra năm nay, lát nữa nữa tôi sẽ giới thiệu cho quý khách, giảm giá cho quý khách, thật sự xin lỗi…”

Thấy nhân viên nữ chẳng thèm che giấu gì nữa, ánh mắt Huỳnh Nhân lóe sáng, lạnh nhạt nói.
“Cho chúng tôi một lý do, vì sao bán cho cô ta mà không bán cho chúng tôi, rõ ràng là chúng tôi tới trước.”
“Này là còn chưa rõ à?”
Người phụ nữ trang điểm đậm kia tiếp lời của nhân viên, cười châm chọc một cái, nói.
“Đương nhiên là sợ các người mua không nổi chiếc váy này, loại váy này tượng trưng cho thân phận, chỉ có người phụ nữ xinh đẹp như tôi, mới có thể mặc.”
Phụt…
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta, Huỳnh Nhân bỗng nhiên không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tức khắc, người phụ nữ trang điểm đậm kia như mèo bị giẫm phải đuôi, vẻ mặt hiện rõ sự tức giận.
“Anh cười cái gì, có gì đáng cười?”
Huỳnh Nhân như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế giới, trên mặt không hề che giấu sự châm chọc.
“Có câu ngạn ngữ ‘người quý tự mình hiểu lấy ’, hiển nhiên, cô không hiểu tinh túy trong câu nói này”
“Anh có ý gì?”
Người phụ nữ càng thêm tức giận.
Huỳnh Nhân nhìn cô ta từ trên xuống dưới vài lần, lạnh nhạt nói.
“Cả mặt đều là axit hyaluronic, so kiểu gì được với vợ của tôi?”
Sau khi nói xong lời này, Huỳnh Nhân nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Phi Tuyết.
Liễu Phi Tuyết bị chữ vợ kia làm cho rung rinh, khuôn mặt đỏ ửng.
Những lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, nháy mắt làm bùng lên lửa giận của người phụ nữ trang điểm đậm.
“Anh nói ai cả mặt đều là axit hyaluronic?”

Cô ta tức giận tới đỉnh điểm, hận không thể cào lên mặt Huỳnh Nhân hai đường, phá hủy mặt anh.
Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa còn chỉnh khá nhiều, nhưng người khác không thể nói thẳng ra được.

Đây chính là vả mặt, là khoét thịt trong lòng.
“Chồng, anh xem anh ta, anh ta ghen ghét với vẻ đẹp của em, còn nhục mạ em…”
Không phải là đối thủ của Huỳnh Nhân khi đấu khẩu, người phụ nữ trang điểm đậm chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ người đàn ông bên cạnh cô ta.
Không ngờ người đàn ông bên cạnh cô ta chẳng phản ứng lại chút nào, tầm mắt cứ mãi dừng lại trên mặt của Liễu Phi Tuyết.
Thấy cảnh tượng như vậy, người phụ nữ trang điểm đậm tức giận vô cùng: “Anh hay lắm, anh còn nhìn chằm chằm người ta, anh cảm thấy người phụ nữ đó đẹp hơn em đúng không?”
Đổng Kiện lấy lại tinh thần, tức khắc nhíu chặt mày.
So với Liễu Phi Tuyết thì người phụ nữ trong lòng chính là giẻ rách, còn là thứ chắp vá.

Cô ta không cảm thấy mất mặt như bản thân thấy mất mặt.
“Đang ở bên ngoài, cô la to như vậy để làm gì? Câm miệng cho tôi.”
Đổng Kiện lớn tiếng quát.
Nói xong, lại nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, nho nhã lễ độ mỉm cười nói.
“Cô gái, tính cách của người phụ nữ này sốc nổi, cô bớt giận trước, chủ của cửa hàng này là bạn của tôi, nhân viên cửa hàng quả thật có chỗ không đúng.

Nhưng có thể nhường cho chúng tôi trước được không, quần áo khác cứ tùy hai người lựa chọn, tôi tặng cho hai người, coi như kết bạn.”
Thấy người đàn ông của mình không những không nói giúp cho mình, thế mà còn mua quần áo cho người phụ nữ kia, Vương Ý tức khắc choáng váng.
Rất nhanh cô ta đã phục hồi tinh thần, vẻ mặt âm trầm liếc Liễu Phi Tuyết một cái, sau đó nói với Huỳnh Nhân.
“Đã ra ngoài thì làm phiền anh quản lý vợ mình cho tốt, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt, quyến rũ người khác, nếu không sau này cắm cho anh mấy cái sừng, anh cũng không biết được đấy.”
Liễu Phi Tuyết đột nhiên bị mắng cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh, đôi mắt cô đã dần trở nên sắc lạnh.
“Trêu hoa ghẹo nguyệt, cô đang nói tôi?”

“Nơi này còn có người phụ nữ thứ ba à?”
Vương Ý kiêu căng ngạo mạn nói.
“Nếu không phải cô quyến rũ chồng tôi, sao chồng tôi có thể giúp cô nói chuyện? Nhưng không sao cả, chồng tôi là người nhà họ Đổng, có thể được anh ấy để mắt đến đó là phúc khí của cô, chỉ là sau này phân rõ ai lớn ai nhỏ là được rồi.”
Vương Ý càng nói càng quá đáng, giống như đang phát tiết hết lửa giận lúc trước lên người Huỳnh Nhân vậy.
Ánh mắt Liễu Phi Tuyết lạnh giá vô cùng, quả thật cô có thể không chấp nhặt với một người phụ nữ bình thường, nhưng không đại biểu cô có thể chịu đựng lời nhục mạ.
Huỳnh Nhân lạnh mặt, anh đi nhanh đến chỗ Vương Ý.
Bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy tay anh.
Huỳnh Nhân quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Liễu Phi Tuyết.
Chỉ thấy cô lắc đầu, mỉm cười nói.
“Đàn ông đánh phụ nữ là không tốt.”
Huỳnh Nhân hơi bất ngờ, anh do dự một chút rồi vẫn nhịn lại lửa giận trong lòng.
Vương Ý thấy thế, cho rằng đối phương không dám đánh mình, tức khắc sự châm chọc trên mặt càng nhiều thêm.
“Thế thì đúng rồi, chồng tôi là người nhà họ Đổng, ngoan ngoãn nhường cái váy này cho tôi, nói không chừng tâm trạng chồng tôi tốt có khi sẽ dẫn cô đi khách sạn.

Với vẻ ngoài của cô, cũng coi như miễn cưỡng xứng đôi với chồng tôi…”
Chát…
Nhưng mà còn chưa nói xong, trên mặt Vương Ý đã hằn lên dấu tát.
Trên mặt cô ta in đậm năm dấu ngón tay mảnh khảnh, cơ thể bất ngờ không kịp tránh đi nên bị đánh cho ngã ra đất.
Cả cửa hàng im phăng phắc, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Liễu Phi Tuyết bỗng nhiên ra tay kia.
Ngay cả Huỳnh Nhân cũng kinh ngạc, nói đàn ông đánh phụ nữ là không tốt, thế sao cô tự mình ra tay luôn rồi?
Chỉ thấy Liễu Phi Tuyết từ trên cao nhìn xuống Vương Ý, vẻ mặt châm chọc, nói tiếp.
“Cho nên, việc đánh phụ nữ như này, vẫn là do tự phụ nữ chúng ta ra tay thì tốt hơn.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK