Lời này của Liễu Cảnh Nhiên vừa dứt, gương mặt vốn chẳng bận tâm gì của Huỳnh Nhân xuất hiện chút chấn động.
Liễu Cảnh Nhiên nhìn anh đầy vẻ mong đợi, muốn nhìn ra chút biểu cảm trên mặt Huỳnh Nhân.
Đáng tiếc, trên mặt Huỳnh Nhân trừ một chút chấn động thoảng qua thì nét mặt lại lập tức trở về như bình thường, ánh mắt bình thản nhìn cô ta, mỉm cười nói.
“Chúc mừng.”
Liễu Cảnh Nhiên ngơ ngác nhìn Huỳnh Nhân, cuối cùng ánh mắt thất vọng, không nói tiếng nào, khóe miệng giương lên một nụ cười khổ.
Bọn họ lớn lên cùng nhau từ thuở bé, cũng hứa với nhau không phải quân thì không gả, không phải thiếp thì không cưới.
Nhưng mà, tất cả đều thay đổi kể từ khi bắt đầu quan hệ thông gia giữa hai nhà Thiều, Liễu.
Tình cảm nhiều bao nhiêu thì hận thù cũng nhiều bấy nhiêu.
Lúc đó, cô ta cảm thấy nhà họ Liễu sụp đổ đều là do Huỳnh Nhân, thế là từ đó trở mặt thành thù.
Bây giờ, tất cả hận thù, cùng với việc cô ta sắp gả vào nhà quyền quý cũng tan theo gió bay.
Phụ nữ đều nhạy cảm, nhất là khi sắp đến chuyện lớn đầu tiên của đời người – kết hôn, thì càng như thế.
Nhưng mà, Huỳnh Nhân không có chút nào gọi là hoài niệm, thậm chí, còn không buồn dù chỉ một chút.
Văn Duy Thần thu hết những hình ảnh ấy vào trong mắt, gương mặt bình thản chợt giật giật, ánh mắt nhìn về phía Huỳnh Nhân càng âm trầm hơn.
Nhưng chút âm trầm này chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất, lại bình tĩnh như ban đầu.
Anh ta nhìn ra được Liễu Cảnh Nhiên vẫn ôm tình cảm khác thường với Huỳnh Nhân này, nhưng bây giờ cô ta cũng không làm ra chuyện gì lạ.
Liên Thúy Na là người đầu tiên đứng ra phản đối, cả giận nói.
“Ai cũng có thể tham gia, chỉ có tên phế vật này là không được.”
Liên Hồng Vân, Liễu Đông Quân và những người khác đều lạnh nhạt nhìn, không có ai đứng ra ngăn cản.
Liễu Nham giận dữ ‘hừ’ một tiếng, kéo Liên Thúy Na ra sau.
“Dựa vào cái gì mà Huỳnh Nhân không thể tới dự, Huỳnh Nhân không phải là người nhà họ Liễu? Đấy chỉ là mong muốn đơn phương của mấy người mà thôi, gia chủ tôi đây không đồng ý.”
“Liễu Nham, con của ông một mình tới đây, nhưng ở đây có chỗ nào cho ông nói chuyện hả?”
Có lẽ là do người nhà họ Liên đều ở đây, Liên Thúy Na hoàn toàn không kiêng kỵ gì, giống như người đàn bà chanh chua, lập tức đổi chiều họng súng về phía Liễu Nham.
“Ông đừng quên, ông và tên rác rưởi kia đều cùng một loại đức hạnh, nếu như không có nhà họ Liên chúng tôi giúp ông thì ông đã sớm chết đói ở đầu đường rồi.”
“Mẹ, đừng nói nữa.”
Liễu Cảnh Nhiên không chịu được nữa, kéo Liên Thúy Na một cái.
Liên Thúy Na lại hất ra, chỉ vào Huỳnh Nhân, nói với Liễu Cảnh Nhiên.
“Thằng oắt này mang đến xui xẻo cho con, trước đây còn thích con.
Hôn lễ của con và Văn Duy Thần không thể xảy ra chút sai sót nào được, nếu bọn nó phá hỏng hôn lễ của con, mẹ là người đầu tiên không bỏ qua cho nó!”
Lần này, Huỳnh Nhân cười lạnh một tiếng, hờ hững nói.
“Làm sao bà biết anh ta thật sự yêu Cảnh Nhiên?”
Lời này vừa nói ra, hai mắt Liễu Cảnh Nhiên lập tức trợn to, mà sắc mặt Văn Duy Thần cũng càng ngày càng âm trầm.
“Mày còn dám chất vấn Văn Duy Thần à? Xem tao có xé nát miệng của mày không…”
Liên Thúy Na đầy khí thế đi tới trước mặt Huỳnh Nhân, vung tay lên muốn tát anh.
Bốp…
Tay còn ở giữa không trung đã bị Huỳnh Nhân tóm chặt lấy.
Anh nhìn Liên Thúy Na bằng đôi mắt lạnh như băng, lạnh như thể anh đang nhìn một xác chết.
“Mày… Dám đánh trả? Mau buông tao ra.”
Liên Thúy Na hoảng sợ, không ngừng dùng sức muốn rút tay mình khỏi tay Huỳnh Nhân.
Nhưng mặc kệ bà ta dùng sức ra sao, tay Huỳnh Nhân vẫn như kìm sắt giữ chặt tay bà ta, không cho bà ta rút lại.
“Sở dĩ bây giờ tôi chưa ra tay với nhà họ Liên đều là nể mặt của ba và Cảnh Nhiên, nhưng không có nghĩa là bà thật sự có thể muốn làm gì thì làm.”
“Còn nữa, Cảnh Nhiên hạnh phúc hay không hạnh phúc đều là do cô ấy quyết định, bớt quyết định thay cô ấy đi.”
Giọng Huỳnh Nhân như nước sông băng lạnh lạnh, lạnh tới mất đi nhân tính, tất cả mọi người ở đây đều rùng mình một cái, Liên Thúy Na trực diện tiếp đón cơn giận của anh càng trợn mắt há mồm, bà ta mở to hai mắt, nhìn anh với vẻ không tưởng nổi.
Từng là tên rác rưởi, bây giờ lại dám quát bà ta?
Liễu Cảnh Nhiên mở to hai mắt nhìn, sau đó vành mắt đỏ lên.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, sự tàn ác trong lòng cô ta mạnh mẽ chấn động.
Huỳnh Nhân lạnh lùng nhìn Liên Thúy Na một cái rồi thả lỏng cổ tay của bà ta ra.
Vừa thả ra, hai chân bà ta mềm nhũn, ngã ngửa ra đất.
Nhưng, chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của bà ta đã lập tức trở lên hung ác.
“Chờ xem, chắc chắn tao sẽ khiến mày hối hận…”
“Mẹ vợ à, tức giận với mấy loại tép riu này không đáng đâu.”
Bấy giờ, Văn Thần Duy đã đi tới, một tay đỡ Liên Thúy Na lên, nhàn nhạt liếc Huỳnh Nhân một cái, cuối cùng khôi phục lại dáng vẻ tươi cười.
“Anh ta muốn tới thì để anh ta tới đi, vừa khéo để anh ta làm chứng, xem con ‘yêu thương’ con gái của người thế nào.”
Liên Thúy Na không nghi ngờ chút nào, vô cùng cảm kích.
“Duy Thần à, Cảnh Nhiên có thể gả cho con đúng là phúc khí tu mười đời mà.”
Văn Duy Thần mỉm cười, đi tới bên người Liễu Cảnh Nhiên, nhẹ nhàng ôm cô ta một cái ngay trước mặt Huỳnh Nhân.
Liễu Cảnh Nhiên nhìn về phía Huỳnh Nhân với ánh mắt phức tạp, cô ta giãy một cái rất nhẹ rồi mặc cho Văn Duy Thần ôm.
Ngay cả Văn Duy Thần cũng đã nói vậy, Liên Thúy Na cũng không tiện nói thêm gì nữa, lạnh lùng nhìn Huỳnh Nhân.
“Nếu như Duy Thần đã mở miệng, vậy thì phá lệ một lần, cho mày tham gia, nhưng mà, mười vạn tệ, một đồng cũng không thể thiếu.”
“Mẹ.
Mẹ làm gì vậy.”
Liễu Cảnh Nhiên giãy khỏi cái ôm của Văn Duy Thần, tức giận nhìn về phía Liên Thúy Na.
“Là do con mời anh ấy, mẹ vừa mở miệng đã đòi mười vạn, sao anh ấy có thể lấy ra được chứ!”
“Con cũng biết là nó không bỏ ra nổi à?”
Liên Thúy Na cười lạnh một tiếng, liếc Huỳnh Nhân đầy khinh thường.
“Nếu như tên nói nhảm này tới tham gia hôn lễ tham ăn thì làm sao? Phải để cho nó đưa tiền trước!”
Ánh mắt Huỳnh Nhân phẳng lặng, đi thẳng tới trước mặt Liễu Cảnh Nhiên, tiện tay lấy ra một hòn đá gồ ghề đậm chất cổ xưa đặt vào tay Liễu Cảnh Nhiên.
“Hòn đá này, là Huyết Lục Tùng tôi tình cờ nhặt được khi tham gia quân ngũ trên núi U Hằng, giá trị hẳn là hơn ngàn vạn, chúc cô tân hôn hạnh phúc.”
Lưu An ở một bên lập tức thay đổi sắc mặt, muốn nói lại thôi.
“Thiếu chủ.”
“Không cần phải nói nữa.”
Huỳnh Nhân khoát tay chặn lại, ngăn Lưu An nói tiếp.
Cuối cùng Lưu An không mở miệng, ánh mắt phức tạp nhìn Huỳnh Nhân.
Người khác không biết lai lịch của hòn Huyết Lục Tùng này, nhưng cô rất rõ.
U Hằng nằm ở cực bắc nước Hạ, khắp nơi đều là khoáng thạch quý giá, đá Lục Tùng là một trong số đó.
Nhưng đá Lục Tùng bình thường sẽ xanh biếc, màu sắc bắt mắt, mà viên trong tay Thiếu chủ lại là màu đỏ.
Bởi vì ngày đó lúc cửu đại chí tôn xâm phạm thế giới, Thiếu chủ một mình nghênh chiến, viên đá Lục Tùng trong ngực kia bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Phần lễ vật này, vô cùng quý giá.
Bởi vì trên viên đá này có máu Thiếu chủ nhuộm đấy.
Liễu Cảnh Nhiên ngơ ngác nhìn Lục Tùng sắc máu tươi đẹp, đường vân lan tràn, trong lúc nhất thời muôn vàn xúc động.
Nhưng Liên Thúy Na không hề hiểu lai lịch của viên đá kia, trực tiếp đoạt từ tay Liễu Cảnh Nhiên, sau đó ném sang ven đường như đồ bỏ đi.
Trên mặt bà ta đầy sự khinh thường châm chộc.
“Một hòn đá vụn có thể tùy tiện nhặt được ven đường mà cũng đáng giá ngàn vạn à? Chọc người ta cười đến rụng răng.”.
Danh Sách Chương: