“Gia chủ.”
Văn Thành Nam nhếch nhác ngồi bệt xuống thảm cỏ, hai tay ôm ngực, hơi thở dồn dập.
Sắc mặt đám con cháu nhà họ Văn đều thay đổi rõ rệt, cùng nhau hợp sức lại dìu Văn Thành Nam đang không chịu nổi đả kích.
Văn Xảo Như sững sờ, tai họa ập đến quá nhanh, bà ta nhất thời không phản ứng kịp.
Giây tiếp theo, bà ta đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Huỳnh Nhân trên sân khấu.
Trước đây, bà ta đã đề nghị thuê người kết hôn thay Liễu Cảnh Nhiên, ly miêu hoán chúa, nhưng lại bị Huỳnh Nhân gạt bỏ, lúc đó bà ta vẫn nghi ngờ chỉ dựa vào một mình Huỳnh Nhân, làm sao có thể cứu được Liễu Cảnh Nhiên.
Bây giờ xem ra, anh không cần phải dối trên lừa dưới, bởi vì anh có đủ năng lực để hủy hoại cả nhà họ Văn.
“Rốt cuộc anh ta là ai…”
Không chỉ mấy người trong nhà họ Văn kinh hãi, mà tất cả thế lực có mặt ở đó đều run rẩy, vẻ mặt khiếp sợ.
Nhà họ Văn đột nhiên gặp phải trả thù, trùng hợp như thế sao?
Mọi người ở đây đều là những chuyên gia về mưu mô, chắc chắn sẽ không ngây thơ mà cho rằng đó chỉ là một vụ tranh chấp kinh doanh đơn giản.
Mà là trả thù.
Nét mặt Huỳnh Nhân thờ ơ, ánh mắt nhìn người nhà họ Văn giống như nhìn những xác chết.
Bọn họ tưởng chỗ dựa của anh là Liễu Phi Tuyết, nhưng không biết bản thân anh mới chính là chỗ dựa lớn nhất.
Thiều Nghiêm lại dâng trào nhiệt huyết, trong lòng càng cảm thấy may mắn vì lúc đầu anh ta đã đi theo Huỳnh Nhân.
Năm năm trước, chị họ Thiều Gia Nguyệt của anh ta từng nói một điều rất ngông cuồng.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Bây giờ xem ra, Huỳnh Nhân càng thích hợp với câu này, tất cả người thân, bạn bè và thuộc hạ của Huỳnh Nhân đều sống tốt, trong khi kẻ thù của Huỳnh Nhân thường chết rất thê thảm.
“Đừng hoảng loạn, sếp các công ty hợp tác đều ở ngay đây, đi hỏi cho rõ ràng.”
Văn Thành Nam cũng không vì chuyện này mà hoảng loạn, ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra lệnh.
Văn Duy Thần kết hôn, nhà họ Văn cũng đã mời tất cả đối tác làm ăn trên thương trường, sếp của các công ty đã đạt được thỏa thuận trước đây cũng được mời đến.
Văn Thành Nam và Văn Duy Thần dẫn theo một đám người hừng hực khí thế đến trước mặt những ông chủ đó.
“Các vị đang ngồi ở đây đều đã từng uống rượu với Văn Thành Nam tôi rồi, gọi một tiếng anh em cũng không phải ngoa, nhà họ Văn tôi có phải đã đắc tội chỗ nào với các vị rồi không.” Văn Thành Nam lạnh lùng hỏi.
“Không có đắc tội.” Mấy ông sếp đều lắc đầu đáp.
“Thế tại sao lại đột nhiên rút vốn, hại nhà họ Văn tôi rơi vào hiểm cảnh.” Văn Thành Nam hét lên.
Mấy ông sếp đều cười khẩy một tiếng, không chút sợ hãi.
“Chuyện này phải hỏi bản thân ông Văn rồi, nghĩ xem có phải đã đắc tội với nhân vật lớn nào không thể đắc tội rồi không.”
“Nhân vật lớn không thể đắc tội?”
Văn Thành Nam cùng Văn Duy Thần nhìn nhau, để mở rộng thị trường ở Minh Châu, bọn họ đã hạ thấp phong thái của mình, sao có thể đắc tội với người khác?
Nếu thật sự phải nói, chỉ có Huỳnh Nhân là người đã bị nhà họ Liễu đuổi đi, bây giờ còn có ý muốn cướp cô dâu.
Nhưng mà, cho dù Huỳnh Nhân đã cưới Liễu Phi Tuyết, chỉ dựa vào Tập đoàn Lệ Tinh cũng không thể làm gì bọn họ mà?
Đúng lúc này, Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân cùng với mấy thành viên của thương hội Hồng Ưng cũng đi qua đây.
Tất cả thế lực ở Minh Châu đều nhìn chăm chú, ra vẻ trịnh trọng, chuyện gì mà khiến thành viên của thương hội Hồng Ưng đều đến đây hết cả vậy?
“Lão Văn, đám cưới của con trai ông, một ngày trọng đại như thế, tôi đến đây uống một ly rượu mừng, không để ý chứ?”
Mã Bách Điền rót cho mình một ly rượu, cười khẩy nói.
“Mã Bách Điền, là ông.”
Văn Thành Nam dường như nhớ ra việc gì, ánh mắt đột nhiên tối sầm, chỉ vào Mã Bách Điền quát lớn.
Mã Bách Điền cười to.
“Ông nghĩ nhiều rồi, tôi không có nhiều năng lực như vậy.”
Văn Thành Nam nhíu mày sâu hơn, ông ta nói đúng, Mã Bách Điền mặc dù là người giàu có nhất Minh Châu, nhưng vẫn chỉ là hội viên sơ cấp trong thương hội Hồng Ưng, còn Văn Thành Nam sắp được thăng lên làm hội viên trung cấp.
Về địa vị, Mã Bách Điền không bằng ông ta.
“Vậy có thể là ai chứ?”
Ông ta tự lẩm bẩm, vốn dĩ ông ta cho rằng nhân vật lớn bí ẩn đứng sau nhà họ Lâm chính là Mã Bách Điền, bây giờ xem ra, không phải vậy.
“Anh Huỳnh, cô Liễu.”
Đúng lúc này, La Bố đến trước mặt Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết, chào hỏi một cách rất là cung kính.
Văn Thành Nam thấy vậy lập tức thất kinh hồn vía, tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng vậy mà lại đích thân đến đây.
Đang định tới chào hỏi, ông ta lại nhìn thấy Huỳnh Nhân xoa xoa đầu con gái, nói.
“Tiểu Như, chào ông La đi.”
“Tôi năm nay mới năm mươi…”
Mặt La Bố đầy ngượng ngùng, vừa định giải thích thì Tiểu Như đã ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Chào ông La.”
“...Ài.”
La Bố chỉ đành đáp lại, nhưng nhìn vẻ ngoài ngây ngô dễ thương của Tiểu Như, trong lòng ông ta rất vui.
Văn Thành Nam hoàn toàn sững sờ, tổng phụ trách lại có quan hệ tốt với Huỳnh Nhân như thế, nên biết, ông ta cũng là thành viên của thương hội, La Bố lại chưa từng mỉm cười với ông ta.
“Nhất định là vì người phụ nữ Liễu Phi Tuyết đó.”
Văn Thành Nam thầm đoán trong lòng, ông ta biết được một số chuyện ẩn trong đó, hội trưởng La rất ngưỡng mộ tài năng của Liễu Phi Tuyết, từng mời cô gia nhập thương hội Hồng Ưng, nhưng lại bị từ chối.
Bất kể như thế nào, bây giờ chỉ có La Bố mới có thể cứu được nhà họ Văn.
“Hội trưởng La.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu
2.
Tân An Quỷ Sự
3.
Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh
4.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Văn Thành Nam vội vàng đi tới trước mặt La Bố, cung kính kêu lên.
“Có chuyện gì sao?”
La Bố rất thích Tiểu Như, khi ông ta đang chơi với cô bé thì bị Văn Thành Nam quấy rầy, vẻ mặt rất không vừa lòng.
“Hội trưởng La, Mã Bách Điền đã không tuân theo thỏa thuận của thương hội, nói một đằng làm một nẻo.”
Văn Thành Nam chỉ vào Mã Bách Điền, nghiến răng nói.
Mã Bách Điền cũng chẳng phản bác, ông ta chỉ uống rượu một cách bình tĩnh, dáng vẻ giống như đang xem một vở kịch hay.
“Ồ? Tại sao ông không tuân theo thỏa thuận của thương hội? Sao lại nói một đằng làm một nẻo?”
Ánh mắt La Bố lãnh đạm, nhàn nhạt nói.
“Ông ta không chỉ lôi kéo bè đảng, mà còn ngăn cản tôi mở rộng thị trường Minh Châu, còn lừa gạt tôi, rõ ràng đã ký hợp đồng, thậm chí dự án bắt đầu triển khai, nhưng ông ta lại rút vốn đầu tư giữa chừng.”
“Đó là ý của tôi, có vấn đề gì không?” La Bố lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Lời này vừa thốt ra, không chỉ Văn Thành Nam giật mình thót tim, mà cả Văn Duy Thần và những người nhà họ Văn cũng sững sờ, cả tập thể như mất đi tiếng nói, chẳng thốt ra được một câu.
“Tôi đến là vì chuyện này.”
La Bố toát ra khí chất mạnh mẽ của một cấp trên, dừng lại một lúc, rồi lạnh lùng nói với Văn Thành Nam.
“Bây giờ tôi chính thức thông báo với ông, tôi sẽ chính thức tước tư cách thành viên của thương hội Hồng Ưng của ông, tịch thu tất cả sự hỗ trợ của thương hội đối với những công ty do nhà họ Văn đứng tên.”
Ầm…
Thiên tai nhân họa, đến trong chớp mắt.
Văn Thành Nam trợn to hai mắt đờ đẫn nhìn La Bố, Văn Duy Thần cũng run rẩy toàn thân, sắc mặt tái nhợt, tuyệt vọng đến tột cùng.
Một lúc lâu sau, Văn Thành Nam cố gượng cười nói với La Bố.
“Hội trưởng La, ông đừng đùa nữa, chín mươi phần trăm tài sản của nhà họ Văn là do thương hội hỗ trợ, nếu bị tước lại, giao cho tôi lo liệu sao?”
“Ông nhìn tôi giống như đang nói đùa lắm sao?”
La Bố giễu cợt nói.
“Tất cả những sản nghiệp do thương hội hỗ trợ đều giao cho Mã Bách Điền lo liệu, ông ta sẽ tiếp tục dùng thân phận của ông, thăng lên làm hội viên trung cấp.”
Những lời này hoàn toàn cắt đứt hy vọng cuối cùng của Văn Thành Nam, hai mắt Văn Duy Thần cũng đờ đẫn, có ảo giác như đang sắp cận kề cái chết.
“Chúc mừng ông Mã đã được thăng chức hội viên trung cấp.”
“Ông Mã, tôi là Hạ Như Long, đến từ nhà họ Hạ ở Giang Thành.”
“Tôi là Lục Bác Hàm, người nhà họ Lục ở Giang Thành.”
“...”
Các gia tộc ở Giang Thành lần lượt tiến lên, trên mặt nở nụ cười chúc mừng Mã Bách Điền, thu hẹp khoảng cách.
Không có ai nhìn người nhà họ Văn lấy một cái, bởi vì bọn họ biết, nhà họ Văn sắp xong đời rồi..
Danh Sách Chương: