Sau khi Dư Huyên tỉnh lại hôm sau đã xuất viện, Toàn Ti Dạ và Toàn Lịch đưa cô đi đến trước mộ phần của mẹ Dư, mặc dù Dư Huyên không nhớ rõ, nhưng cô vẫn khóc rất thương tâm, chính cô cũng không biết tại sao, chính là thấy người kia trong tấm hình trong lòng của cô cảm thấy rất đau.
Ba nói đó là mẹ của cô, cô và mẹ đồng thời xảy ra chuyện gì, sau đó mẹ rời đi, cô còn sống.
Không có ai gạt Dư Huyên chuyện lúc trước, Dư Huyên muốn biết cái gì, bọn họ sẽ nói cho cô biết cái đó, nhưng tất cả mọi người có chung một suy nghĩ ích kỷ, chính là bọn họ chỉ biết nói cho Dư Huyên một chút chuyện vui vẻ, bởi vì bọn họ hi vọng ở trong lòng của Dư Huyên có chỉ là vui vẻ.
Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn bắt đầu lui tới rồi, giữa lúc đó Tô Lạc tới đây gặp qua cô, chỉ là, rất rõ ràng cô không nhớ rõ anh, nhưng hiện tại Tô Lạc thấy dáng vẻ của Dư Huyên rất vui vẻ trong lòng của mình cũng yên tâm, anh thật lòng chúc phúc cho cô.
Sau đó Dư Huyên lại trở về chỗ ở của Toàn Ti Dạ và Toàn Lịch, từ đó về sau cô chính là đại tiểu thư Toàn Vũ Huyên của nhà họ Toàn, hơn nữa, chú Toàn cũng đã thông báo khắp nơi, ông có một đứa con gái.
Về điểm này Vũ Huyên không có cái nhìn gì, cô cảm thấy những thứ này đều không quan trọng, thật ra thì, hiện tại ở trong lòng của cô người nhà, người yêu, bạn bè là quan trọng nhất.
Bởi vì Vũ Huyên tỉnh dậy, mọi người cũng đều vui mừng lên, bị đè nén nhiều ngày như vậy tâm tình rốt cuộc đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, dĩ nhiên, vui vẻ nhất chính là Chiếm Nam Huyễn, hiện tại Dư Huyên không chỉ có tỉnh dậy, hơn nữa anh còn trở thành người có bạn gái, bây giờ anh phải có bao nhiêu hạnh phúc thì có bấy nhiêu hạnh phúc.
"Mặc Hàn, ngày mai em muốn đi tập đoàn Thượng Quan một chút."
An Dĩ Mạch đi tới phòng làm việc của An Mặc Hàn ngồi ở trên ghế sa lon đối diện An Mặc Hàn nói ra suy nghĩ của mình.
Chuyện tình của Dư Huyên đã giải quyết xong, hiện tại Huyên Huyên cũng đã tỉnh lại, Hàn Ngữ Yên cũng bị đưa vào đồn cảnh sát, trải qua điều tra của cảnh sát Hàn Ngữ Yên bị kêu án ba năm tù có thời hạn.
Mặc dù thời gian không phải quá dài, chỉ là, An Dĩ Mạch biết đây đã là trừng phạt lớn nhất đối với Hàn Ngữ Yên, cô cũng nghĩ Hàn Ngữ Yên trải qua chuyện này có thể đủ tốt để hối cãi, hối cải để làm một người mới, thật ra thì, An Dĩ Mạch biết Hàn Ngữ Yên bản tính không xấu, chỉ là khi còn bé cô ta đã trải qua chuyện để cho trong lòng cô ta có ám ảnh, mới có cô ta như bây giờ.
Nghĩ đến Hàn Ngữ Yên lúc nhỏ, An Dĩ Mạch liền nghĩ đến Trần Chí, Trần Chí người này hôm nay vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, thật ra thì ông ta mới là kẻ bại hoại nhất nên bị bắt đi.
An Dĩ Mạch không hỏi qua An Mặc Hàn bọn họ đem Lục Viêm làm thế nào, nhưng cô nghĩ Lục Viêm cũng sẽ nhận được sự trừng phạt tương ứng với việc mình làm, nhưng không biết chị Nhan biết tình huống của Lục Viêm vẫn còn đau lòng hay không.
Cô nghĩ vậy cũng sẽ không đi, theo cô biết gần đây An Thần Hạo theo đuổi Chiếm Nhan rất ít, hơn nữa, gần đây An Dữ Kình cũng ở đây sắp xếp người xem mắt cho An Thần Hạo, chỉ là, nếu như ông ta biết An Thần Hạo hiện tại đang theo đuổi đại tiểu thư Chiếm gia sẽ là cái vẻ mặt gì.
Lại nói chuyện của tập đoàn Thượng Quan, Thượng Quan Hồng bị Thượng Quan Niên giam lỏng ở trong nhà, cô ta cũng không thể tự do ra vào tập đoàn Thượng Quan, An Dĩ Mạch nghĩ, lần này, Thượng Quan Niên thật sự xuống tay rất mạnh.
"Ngày mai anh đi với em."
An Mặc Hàn nói, sau đó lại tiếp tục công việc, An Dĩ Mạch nhìn thấy anh cũng không có nhìn cô, bĩu môi.
"An Mặc Hàn, anh biết tình huống của tập đoàn Thượng Quan bây giờ sao?"
An Dĩ Mạch đi tới bên cạnh An Mặc Hàn, ngồi ở trên đùi của anh, đôi tay ôm cổ của anh, đôi mắt lóe sáng hướng về phía anh.
"Em muốn biết?"
An Mặc Hàn nhếch môi, nhìn An Dĩ Mạch một chút, công việc ở trong tay cũng thả xuống, nhưng không có động tác kế tiếp, anh khẽ chau mày với An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch lập tức hiểu, An Mặc Hàn đây là muốn nói điều kiện với cô rồi.
"Đúng vậy, anh cũng đừng nói với em."
An Dĩ Mạch đè thấp giọng nói của mình, tràn đầy sự dụ hoặc, gương mặt xinh đẹp cũng tiến tới gần An Mặc Hàn, cho đến cách An Mặc Hàn 1cm, An Dĩ Mạch ngừng lại.
"Mặc Hàn, anh. . . . . . Có nên nói cho em biết hay không."
An Dĩ Mạch lại hỏi một lần, lần này, cô nói mỗi một chữ sẽ đụng đến đôi môi An Mặc Hàn, hơi thở ấm áp làm cho An Mặc Hàn hô hấp trở nên rất nặng, anh nhếch môi, một cái tay dời đến cái mông khêu gợi của An Dĩ Mạch, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Chờ anh vui vẻ, sẽ nói cho em biết."
Sau đó không đợi An Dĩ Mạch phản ứng liền hôn lên miệng cô, bá đạo nhưng không mất đi sự dịu dàng, rất nhanh An Dĩ Mạch thành một bãi nước ấm, vô lực vùi ở trong ngực An Mặc Hàn, nhưng là, An Mặc Hàn sao có thể dễ dàng thả cô ra như vậy, một cái tay của anh nhẹ nhàng mở ra quần áo của cô, lúc này An Dĩ Mạch chỉ có thể cười đỏ mặt mê mang dựa vào An Mặc Hàn.
Nhưng là, quần áo đã bị An Mặc Hàn toàn bộ đều cởi xong rồi, cô nghĩ muốn kéo lên đã không kịp nữa, một cái tay An Mặc Hàn đã đưa vào, làm cho An Dĩ Mạch càng thêm xụi lơ vô lực, chỉ có thể không ngừng lên tiếng rên rỉ.
"Lạnh. . . . . ."
Mặc dù trong phòng làm việc nhiệt độ cũng không phải thấp, chỉ là, cứ như vậy bị cởi hết quần áo An Dĩ Mạch vẫn là cảm giác lạnh, An Mặc Hàn nghe được cô nỉ non, ôm lấy cô liền đi ra khỏi phòng làm việc tới trong phòng ngủ, sau đó từ trong phòng ngủ liền truyền đến tiếng gầm nhẹ của người đàn ông và tiếng rên của phụ nữ.
Sau một hồi làm người ta thần hồn điên đảo hô mưa gọi gió xong, cuối cùng An Mặc Hàn mới chịu thảo luận chuyện nghiêm túc với Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch vùi ở trên giường, có chết cũng bao lấy mình thật chặt, chỉ lộ ra một cái đầu nhìn An Mặc Hàn mặc quần áo.
"An Dữ Kình lại bắt đầu ra tay, trong thời gian này ông ta biết Thượng Quan Hồng đã không có dùng được, cho nên liền tự mình ra tay, hiện tại, có 45% cổ phần của tập đoàn Thượng Quan đã rơi vào trong tay của An Dữ Kình."
An Mặc Hàn đẹp trai vừa mặc quần áo, vừa nói tình huống gần đây, Sn Dĩ Mạch nhíu nhíu mày, nghe được tập đoàn Thượng Quan trở thành như vậy, trong lòng của cô có chút lo lắng cho Thượng Quan Niên.
"Lần này còn là lợi dụng Tô Nguyệt ra tay sao?"
An Dĩ Mạch hỏi, lần trước cô gặp Tô Lạc đến bây giờ đã sắp một tuần lễ, cô cũng không biết cô có khuyên được Tô Lạc hay không, cũng không biết Tô Lạc có khuyên Tô Nguyệt hay không, chỉ là nghĩ đến Tô Nguyệt, cô sẽ có chút phiền muộn.
Cô bé này ngoài mặt thật sự là quá đơn giản, nhưng không có nghĩ đến tâm kế của cô ta sâu như vậy, ha ha, nếu như Thượng Quan Hồng biết mình bị người có lòng lợi dụng, không biết sẽ phản ứng như thế nào.
"Không phải, lần này là chính ông ta ra tay."
An Mặc Hàn lắc đầu một cái, nói, chỉ là, khi An Mặc Hàn nói điều này giống như nét mặt cũng không có một chút gì không ngờ, An Dĩ Mạch biết An Mặc Hàn nhất định là lại nghĩ tới An Dữ Kình tại sao muốn tự mình ra tay.
"Nhưng mà, An Mặc Hàn, anh nói An Dữ Kình ông ta rốt cuộc muốn làm gì, thôn tính tập đoàn Thượng Quan sao?"
An Dĩ Mạch hỏi, thầm nghĩ xem ra cô còn chưa phải thích hợp ở trên thương trường nha, cô nghĩ nếu như cô thật sự tiếp nhận tập đoàn Thượng Quan, nếu như An Mặc Hàn không ở bên cạnh cô, cô nhất định qua không được bao lâu sẽ khiến tập đoàn Thượng Quan phá sản, chính là Mạch Duyên châu báu quốc tế cũng là Nam Huyễn và Ti Dạ hai người bọn họ đang xử lý, mặc dù cô đã tiếp nhận, nhưng là cô lại rất ít đi, hay là cô đang xem phòng làm việc của mình tương đối tự tại.
"Sẽ phải lập tức có một cuộc đấu thầu, mục tiêu cạnh tranh là mảnh đất trống kinh đô kia, hơn nữa, theo anh được biết, hiện tại mảnh đất trống kia trên cơ sở lại đang tăng lên gấp ba, trước kia tập đoàn Hạo Thiên còn có cái năng lực này đi đấu thầu, chỉ là, hiện tại liền nguy hiểm, cho nên ông ta cũng chỉ có đi thâu tóm cổ phần của những công ty khác, để cho nâng cao giá trị con người mình, như vậy bề ngoài của ông ta liền có hơn."
Đối với mảnh đất kinh đô kia An Mặc Hàn cũng là nhức đầu, hiện tại anh cũng đã bị dọa, thì ra là đất đủ để thành lập một sòng bạc so với thành phố A còn lớn hơn, phải biết sòng bạc ở thành phố A là sòng bạc lớn nhất trên cái thế giới này, mà vốn là An Dữ Kình muốn mảnh đất kia là vì đột phá kỷ lục, thành lập sòng bạc lớn nhất trên thế giới, nhưng mà bây giờ mảnh đất kia rốt cuộc lại ở trên cơ sở tăng gấp ba, như vậy, đối với An Dữ Kình mà nói đã có thể không chỉ là một sòng bạc đơn giản như vậy.
Dĩ nhiên, An Mặc Hàn anh muốn mảnh đất trống này cũng không phải là chơi, đương nhiên anh cũng có kế hoạch của mình, nghĩ tới đây, An Mặc Hàn ngoắc ngoắc khóe môi đẹp mắt, nhìn An Dĩ Mạch một chút vẫn như cũ nằm ở trên giường không có ý định dậy, anh lắc đầu một cái sau đó đi ra ngoài phòng ngủ lấy tài liệu trong phòng làm việc mang vào phòng ngủ, ngồi trước cái bàn duy nhất trừ cái giường.
"Nhưng An Mặc Hàn, như vậy anh còn có lợi thế đi đấu thầu sao?"
Mặc dù cô không có tham gia qua đấu thầu, chỉ là quy tắc bên trong cô vẫn hiểu được, phàm là tham gia đấu thầu biết dùng người đều phải trên tay có chừng đủ lợi thế, cũng chính là phía dưới phải có cũng khá lớn công ty đầy đủ giá trị con người.
Nếu như mảnh đất trống kia so với lớn hơn gấp ba, An Dữ Kình cũng đã ở thu mua tập đoàn Thượng Quan đề cao tài sản mình, như vậy An Mặc Hàn đâu rồi, giá trị con người của anh đủ đi đấu thầu sao?
"Em yên tâm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu tính giá trị con người của anh không đủ, không phải còn có em sao, nhưng chúng ta là vợ chồng."
Khi An Mặc Hàn nói câu nói này xoay người ở trên môi An Dĩ Mạch hôn một cái, sau đó lại tiếp tục công việc, ngược lại khi An Dĩ Mạch đang nghe An Mặc Hàn nói bọn họ là vợ chồng, mặt của cô trắng xanh đỏ.
Mặc dù bọn họ ở bên nhau đã lâu như vậy, hơn nữa, không lâu sau nữa bọn họ sẽ phải đính hôn, An Dĩ Mạch vẫn cảm giác có chút không thực tế, thật ra thì, từ khi bắt đầu cùng An Mặc Hàn ở chung một chỗ, trong lòng của cô cũng không có khát vọng mình có thể gả cho An Mặc Hàn, bởi vì cô biết đây là không thể nào, cho nên căn bản cô cũng không dám đi suy nghĩ đến điều này.
Hoặc là nói, cho tới bây giờ cô đều không có nghĩ qua mình có một ngày sẽ lập gia đình, chỉ là, mới vừa nghe được An Mặc Hàn nói như vậy, lòng của cô đột nhiên thật khẩn trương, thì ra là nàng thật sự sắp trở thành vợ của An Mặc Hàn.
"Thế nào?"
Không có nghe được An Dĩ Mạch nói chuyện, An Mặc Hàn để công việc trong tay xuống có chút bận tâm nhìn An Dĩ Mạch, thấy cô đang suy nghĩ việc của mình, thái độ cũng ở đây thay đổi, anh đã không nhịn được hỏi cô.
"Hả? Đúng rồi, An Mặc Hàn, chuyện đính hôn của hai chúng ta giống như cũng không hỏi qua ai, cũng không biết Phí Mạn chuẩn bị như thế nào?"
An Dĩ Mạch nghĩ, thật ra thì giấc mộng của cô chính là có một ngày mình có thể mặc vào áo cưới màu trắng tinh sau đó gả cho người mình yêu mến, nhưng nghĩ đến người khác nói đính hôn là không thể mặc áo cưới trắng, An Dĩ Mạch vểnh lên cái miệng nhỏ của mình, tràn đầy uất ức.
Thấy An Dĩ Mạch như vậy, An Mặc Hàn mê hoặc, sao đột nhiên liền bộ mặt uất ức như vậy đây?
"Em hãy yên tâm đi, Phí Mạn sẽ xử lý tốt, ngược lại em, nghĩ gì thế, như thế nào khuôn mặt sẽ uất ức."
An Mặc Hàn không có nói cho An Dĩ Mạch thật ra thì trừ Phí Mạn, còn có Lillian cũng ở đây trợ giúp chuẩn bị công việc đính hôn của bọn họ, hơn nữa, mỗi ngày anh cũng đều sẽ đi hỏi thăm tiến trình, hơn nữa mình thiết kế một ít đồ vật, dù sao đây là nghi thức đính hôn của anh và Dĩ Mạch, anh đã từng nói anh muốn cho An Dĩ Mạch một hôn lễ thịnh đại nhất, anh sẽ nói được là làm được, cho nên Phí Mạn chuẩn bị mỗi một chuyện thật ra đều qua tay của anh .
"An Mặc Hàn, em đột nhiên nhớ tới, đến ngày đó em đều không thể mặc áo cưới màu trắng." An Dĩ Mạch bĩu bĩu môi, bất mãn trong lòng.
An Mặc Hàn nghe được An Dĩ Mạch nói như vậy nhất thời có chút bất đắc dĩ cười, thật ra thì anh có thể nói anh chuẩn bị cho cô một kinh hỉ chứ sao.
"Không có việc gì, ngày đó chúng ta sẽ mặc áo cưới màu trắng, ai dám nói gì."
Nghe An Mặc Hàn nói lời bá đạo như thế, An Dĩ Mạch nhất thời khói mù trong lòng biến mất, vui vẻ cười, cười giống như là một đứa bé.
"An Mặc Hàn, ngày mai anh thật muốn theo em cùng đi tập đoàn Thượng Quan sao?"
Mới vừa để xuống một tiểu nhạc đệm, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn hai nguời lại trở về vấn đề chính.
"Ừ, anh không yên lòng em đi một mình."
"Thật ra thì tự em có thể, nếu em đã quyết định phải cùng anh kề vai chiến đấu rồi, anh không thể luôn bảo vệ em, biết không, anh hãy yên tâm đi, nếu như có việc gì em sẽ thông báo cho anh đầu tiên, cho nên ngày mai anh cũng không cần đi, được không?"
An Dĩ Mạch tràn đầy mong đợi nhìn An Mặc Hàn, An Mặc Hàn đưa tay cưng chiều xoa xoa mái tóc của cô, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái, được An Mặc Hàn đồng ý, An Dĩ Mạch cười càng thêm vui vẻ.