Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Maris Miu - Diễn Đàn

“Chị Hồng Hồng.”

“Tiểu Nguyệt.”

Thượng Quan Hồng nghe được tiếng gọi của một cô gái, đúng là em gái của Tô Lạc, Tô Nguyệt. Thượng Quan Hồng biết rõ Tô Lạc và Tô Nguyệt là hai anh em, hơn nữa hai anh em bọn họ có thể hoàn thành được việc học là do nhà cô giúp đỡ, mới có được thành tựu như hôm nay. Nhưng mà, hồi đó khi nhìn thấy Tô Nguyệt, vốn Thượng Quan Hồng không thích Tô Nguyệt, cho rằng thân phận của em ấy chỉ xứng làm người giúp việc ở nhà cô. Nhưng mà, cô tiếp xúc với Tô Nguyệt trong một khoảng thời gian, Thượng Quan Hồng phát hiện hai cô cực kỳ hợp nhau. Bởi vì quan hệ của Tô Lạc nên cô và Tô Nguyệt trở thành bạn tốt.

Vẻ mặt của Tô Nguyệt rất vô hại nhìn Thượng Quan Hồng, cô cực kỳ thân mật khoác lấy cánh tay của Thượng Quan Hồng, nụ cười rất đáng yêu.

“Chị Hồng Hồng, sao lại chỉ có một mình chị vậy, chú Thượng Quan đâu rồi?”

“Ba đang nói chuyện với người ta ở bên kia. Tiểu Nguyệt, sao em lại ở đây, đi cùng với anh trai à?”

“Ừ, anh trai ở bên kia.”

Nhìn theo phía Tô Nguyệt chỉ, Thượng Quan Hồng nhìn thấy Tô Lạc đang nói chuyện với một người con gái. Nhìn kỹ, thì ra người đó là Dư Huyên, cô cũng nghe nói, Dư Huyên là bạn tốt với Angel cũng chính là An Dĩ Mạch, tất cả có quan hệ với Angel, cô đều chán ghét.

“Tô Lạc biết Dư tiểu thư sao?”

Tô Nguyệt nghe Thượng Quan Hồng nói xong, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra mê man. Thượng Quan Hồng nhìn đến biểu tình trên mặt của cô ấy cũng biết không hỏi được gì. Thôi, cái này không phải điều quan trọng, quan trọng là cô phải tìm được An Mặc Hàn. Vũ hội hôm nay, nhất định cô phải làm bạn nhảy của An Mặc Hàn, nhất định phải hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Chị Hồng, chị đang tìm cái gì vậy?”

Tô Nguyệt nhìn động tác của Thượng Quan Hồng, cảm thấy chị ấy đang tìm người. Chỉ là, cũng không biết chị ấy đang tìm ai?

“Không có gì. Tiểu Nguyệt, em qua bên kia ngồi trước đi, chị còn có việc.”

“A....Được.”

Tô Nguyệt một bộ dáng cô gái ngoan ngoãn, đi tới chỗ ngồi Thượng Quan Hồng vừa chỉ. Mà Thượng Quan Hồng lại thấy được An Mặc Hàn, đang muốn đi tìm anh, lại có một bóng dáng màu đỏ chặn lại tầm mắt của cô.

Thượng Quan Hồng nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm bóng dáng màu đỏ chắn trước mặt cô. Thế nhưng, Thượng Quan Hồng nhìn thấy được một nụ cười rực rỡ hơn so với cảnh xuân, nụ cười này tươi tắn làm cho cô ghen tỵ, ghen chết ánh mắt của tất cả mọi người.

Đã gặp qua rất nhiều người xinh đẹp, đủ loại. Nhưng mà Thượng Quan Hồng không thể không thừa nhận, gương mặt này, nụ cười này, là đẹp nhất mà cô đã từng gặp. Ngũ quan trên mặt cực kỳ tinh xảo, lại nằm ở trên khuôn mặt cô khiến người ta không muốn dời đi tầm mắt.

Khó trách cô ấy có thể khiến nhiều đàn ông vây quanh mình như vậy, An Mặc Hàn, Toàn Ti Dạ. Vì cái gì, cũng chỉ vì bộ dáng cô ta xinh đẹp sao? Thượng Quan Hồng không phục, trong mắt cô tràn ngập nồng đậm ghen tỵ nhìn người trước mắt.

“Không nên nhìn tôi như vậy, nếu không Mặc Hàn sẽ không thích đâu!”

Không sai, bóng dáng màu đỏ chính là An Dĩ Mạch, ngày hôm nay đúng là lần đầu tiên cô lộ diện. Không nghĩ tới lại nhìn thấy Thượng Quan Hồng vừa nói dứt lời với một cô bé đáng yêu, sau đó ánh mắt khóa chặt An Mặc Hàn, muốn đi tìm anh ấy.

Tiếp đó, cô cũng rất tự nhiên mà đứng ở trước mặt cô ta, chặn đường của cô ta.

“Angel, đây chính là tiệc sinh nhật của tổng giám đốc An. Một người nhân viên bé nhỏ như cô vào bằng cách nào vậy?”

Thượng Quan Hồng không cho rằng An Mặc Hàn sẽ mời một nhân viên tới tham dự tiệc sinh nhật của mình.

“Đúng vậy, như cô đã thấy. Tôi chính là đi vào như thế mà, vậy mà lại không có ai ngăn cản tôi nha.”

An Dĩ Mạch nhún nhún vai, thuận tay nhận lấy một ly rượu đỏ từ trên khay người phục vụ, nhấp một hớp, nhíu mày nhìn Thượng Quan Hồng, vẻ mặt phong tình vạn chủng.

Thật sự là một yêu tinh, Thượng Quan Hồng nhìn thấy An Dĩ Mạch như thế, càng thêm tức giận. Rõ ràng cô đã ăn mặc thật đẹp, rõ ràng đã cố gắng trang điểm thật xinh, vì cớ gì trước mặt An Dĩ Mạch, cô vẫn luôn luôn bị xem nhẹ.

“Angel, cô......”

“Dĩ Mạch, hóa ra là cậu ở chỗ này à!”

Thượng Quan Hồng đang muốn nói gì, Hạ Hi đã đi về phía các cô. Nghe cách Hạ Hi gọi người phụ nữ trước mắt này, cô có chút nghi ngờ và ngạc nhiên.

“Hi Hi, cậu tìm mình à?”

An Dĩ Mạch không có để ý tới nét mặt của Thượng Quan Hồng, Hi Hi quan trọng hơn so với Thượng Quan Hồng. Không, là không có cách nào so được.

“Cậu đi đâu vậy? Thế nào lại chạy tới đây rồi?”

Hạ Hi hoàn toàn không thèm nhìn tới Thượng Quan Hồng.

“Mình.......”

“Cô không phải là Angel?”

Thượng Quan Hồng cảm thấy từ đầu tới cuối đều bị lừa, cái gì mà Angel, cái gì mà nhân viên quốc tế Mặc Mạch, hoàn toàn là giả, Dĩ Mạch? An Dĩ Mạch? Tên này có hơi quen quen.

“Tôi tên là Angel. Hi Hi, chúng ta đi chỗ Huyên Huyên thôi.”

An Dĩ Mạch không quản đến Thượng Quan Hồng nữa, lôi kéo Hạ Hi đi đến chỗ Dư Huyên, để lại Thượng Quan Hồng không biết là muốn tiếp tục tìm An Mặc Hàn hay là suy nghĩ chuyện vừa rồi của An Dĩ Mạch.

Lúc An Dĩ Mạch cùng với Hạ Hi đi tới bên cạnh Dư Huyên vừa hay nhìn thấy bóng dáng Tô Lạc rời khỏi đó. Hai người liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu gật đầu. Sau đó, mỗi người kéo một cánh tay Dư Huyên, kéo cô đến bên cạnh ghế salon.

“Thành thật khai báo, cậu quen với Tô lạc lúc nào?”

An Dĩ Mạch hỏi nhỏ giọng, Hạ Hi cũng thuận theo gật gật đầu một cái. Tô Lạc đó, thế nhưng cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con người anh ấy. Về mặt thiết kế anh ấy đúng là để cho cô bội phục, Tô Lạc không chỉ là thần tượng của An Dĩ Mạch, mà còn là thần tượng của Hạ Hi cô.

“Sao thế, các cậu ghen tỵ hả. Mình biết rõ anh ấy là thần tượng của các cậu, cho nên vừa rồi bản tiểu thư tốt bụng mới hỏi anh ấy một chút vấn đề riêng. Yên tâm, hiện tại anh ấy vẫn chưa có bạn gái, các cậu vẫn còn có cơ hội.”

Dư Huyên uống đồ uống trong tay mình, hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt của An Dĩ Mạch các cô.

“Làm trò, có nói nhanh lên không thì bảo. Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.”

Hạ Hi đoạt lấy đồ uống trong tay cô, một bộ dáng rất nghiêm chỉnh, giống như nhất định phải nghe Dư Huyên nói ra một chút gì đó.

“Đây là làm gì vậy, lễ cắt băng ngày đó chúng ta chỉ gặp qua có một lần. Lúc ấy, Dĩ Mạch cũng ở đó. Ngày hôm sau, mình đi mua bữa sáng vừa vặn gặp phải anh ấy, chỉ có như vậy thôi.”

“Gặp được khi mua bữa sáng? Khéo như vậy?”

An Dĩ Mạch không tin, đương nhiên, Hạ Hi cũng là một bộ dáng cậu lừa gạt người. Sau cùng, Dư Huyên bất đắc dĩ, mới nói ra chuyện ngày đó.

“Thì ra là như vậy. Lại nói, mình cảm thấy Tô Lạc rất lợi hại, phía sau không có bối cảnh gia đình hùng hậu. Mặc dù có Thượng Quan gia giúp đỡ, nhưng thiết kế của anh ấy đều là chính anh ấy cố gắng đổi lấy.”

Giờ phút này Hạ Hi rất bội phục Tô Lạc, An Dĩ Mạch cũng gật gật đầu, quả thật rất lợi hại.

Lúc này, Tô Nguyệt đang ngồi cạnh nghe các cô nói chuyện không sót một chữ, trên khuôn mặt đáng yêu lộ ra một tia kiêu ngạo. Không sai, Tô Lạc là anh trai của cô, cũng là niềm kiêu ngạo của cô.

Bên này, An Mặc Hàn dẫn Chiếm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ, Chiếm Diêm cùng với Chiếm phu nhân và Toàn Lịch đi vào trong phòng, lại kêu người đi gọi Thượng Quan Niên.

“Chú Toàn, chú Chiếm, dì Chiếm, cũng lâu rồi chưa gặp mọi người, mọi người có khỏe không?”

Chiếm gia, Toàn gia và An gia chính là ba nhà thế giao (*). An Mặc Hàn cũng là bọn họ nhìn anh lớn lên, chứng kiến An Mặc Hàn của ngày hôm nay, trong lòng Toàn Lịch và Chiếm Diêm một hồi xúc động.

(*)Thế giao: quan hệ thân thiết nhiều đời

“Mặc Hàn, chúng ta đều rất tốt. Ngược lại là con, mấy năm nay khổ con rồi.”

Chiếm phu nhân và mẹ của An Mặc Hàn, Lãnh Hạ chính là bạn tốt, mà từ nhỏ An Mặc Hàn và Chiếm Nam huyễn lớn lên cùng nhau. Cho nên, bà vẫn rất thương yêu đối với An Mặc Hàn.

“Đúng vậy, Mặc Hàn. Mấy năm nay những gì con làm trong giới kinh doanh khiến chú và chú Chiếm đều thấy rõ ràng, thật không nghĩ tới mà. Cũng là khổ con, một công ty lớn như vậy làm được thành tích như hôm nay, đúng là không dễ dàng.”

Toàn Lịch không lạnh lùng giống như bên ngoài, ông vẫn yêu thương tha thiết đối với hậu bối. Ông cực kỳ từ ái, ngay cả vết sẹo hung dữ trên mặt kia, khi ông nói giọng ôn nhu cũng trở nên thuận mắt dị thường.

“Đúng vậy. Mặc Hàn, con vất vả rồi.”

Chiếm Diêm cũng là một trận cảm khái đối với An Mặc Hàn không thôi. Nhưng mà, nhìn qua con trai của mình, aiz. Con trai của mình thế nào mà lại không giống với Mặc Hàn chứ. Cảm giác được ánh mắt của ba mình, Chiếm Nam Huyễn bĩu môi không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK