"Dĩ Mạch, cháu học thiết kế đá quý đúng không?"
An Dĩ Mạch nghe được Lillian hỏi vậy, mặc dù có hơi nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu.
"Là thế này, ngày mai Ngữ Yên sẽ quay một quảng cáo, đồ trang sức rất đa dạng, chúng ta cũng không biết người nào có khả năng tư vấn tận tâm, cho nên liền nghĩ đến là cháu học cái này, mới có thể cho chúng ta một chút ý kiến."
Sau khi nghe xong, đầu tiên An Dĩ Mạch nhíu mày, nhưng sau lại giống như nghĩ tới cái gì, liền gật đầu một cái. Dĩ Mạch cũng hiểu, lựa chọn đồ trang sức thích hợp rất quan trọng đối với Hàn Ngữ Yên.
"Dĩ nhiên là có thể, chỉ sợ cháu không đủ năng lực, cô Lillian sao không để Tô Lạc giúp một tay, năng lực của anh ấy mọi người đều biết đó."
Mặc dù An Dĩ Mạch không cự tuyệt, nhưng lại đưa ra một ý kiến tốt hơn.
"Không nói gạt cô, tôi cũng đã gọi cho Tô Lạc, bây giờ cậu ấy đang tổ chức hội nghị triển lãm ở nước F, là cậu ấy đề cử cháu với cô…. cháu cũng biết, Ngữ Yên có chút tùy hứng, thái độ đối với cháu cũng không tốt, cho nên nhún nhường không chịu tới tìm cháu. Nhưng mà, show quảng cáo này rất quan trọng đối với Ngữ Yên, vì thế cũng chỉ có thể tới làm phiền cháu."
Lillian nói rất chân thành, đương nhiên An Dĩ Mạch cũng đồng ý, nhưng cô có một việc không hiểu, cô Lillian này có tài như vậy, tại sao lại cam tâm làm một người đại diện ở công ty giải trí, dĩ nhiên, những chuyện này An Dĩ Mạch sẽ không chủ động hỏi Lillian, dù sao đây cũng là * người ta, cô đụng vào sẽ không tốt lắm.
"Cô Lillian nghiêm trọng rồi, Hàn tiểu thư là người của giải trí Mặc Mạch, cũng đại diện cho giải trí Mặc Mạch, lấy mặt mũi của Mặc hàn, cháu cũng sẽ giúp đỡ."
"Dĩ Mạch, cháu và An tổng?"
Mặc dù Lillian rất tò mò quan hệ của An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn, nhưng không chủ động hỏi tới. Chỉ nghe Ngữ Yên nói qua An Dĩ Mạch là người tình của An Mặc Hàn, tin tức bát quái của An Mặc Hàn ở trong giới giải trí rất nhiều, có điều bà cũng không rõ An Dĩ Mạch lại nằm trong phạm vi tiếp xúc của An Mặc Hàn. Bà cảm giác, quan hệ An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn tuyệt đối không như Ngữ Yên nghĩ.
"Chúng cháu… Là quan hệ chị em."
An Dĩ Mạch cười, có rất nhiều người tò mò quan hệ của cô và An Mặc Hàn, nhưng cho tới nay, chính cô cũng không biết bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì, chị em? Người yêu? Hình như đều đúng cả. Chỉ có điều An Dĩ Mạch đã coi mình là một thành viên trong An gia, An Vu Triết và Lãnh Hạ là ba mẹ của cô, vì vậy cô chính là chị của An Mặc Hàn, đoán chừng khi An Mặc Hàn nghe được cô nói như vậy lại nên cơn giận dữ nữa thôi.
"Chị em? Cháu là......"
Lillian hơi nghi ngờ, bà biết hai người An Vu Triết và Lãnh Hạ kia, cũng biết bọn họ đã từng có một đứa con gái, nhưng người con gái này được 19 tuổi mới ra ánh sáng, nhưng không một ai chú ý tới điểm này. Không ngờ, An Dĩ Mạch lại chính là con gái của An Vu Triết và Lãnh Hạ, nếu là như vậy thì Dĩ Mạch này và người trong lòng bà nghĩ không giống nhau sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lillian lộ ra mất mác, mặc dù bị bà che giấu rất nhanh, nhưng tỉ mỉ như An Dĩ Mạch vẫn phát hiện ra. Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng An Dĩ Mạch vẫn không hỏi.
"Xem ra là Ngữ Yên hiểu lầm, có điều thân phận Dĩ Mạch của cháu đúng là rất thần bí. Tôi nghĩ, người ngoài chắc hẳn cũng đã quên mất An Mặc Hàn vẫn còn một người chị, mà người chị kia chính là cháu."
Lillian che giấu mất mác và thất vọng của mình rất tốt, lộ ra nụ cười thân thiện về phía An Dĩ Mạch.
"Có lẽ vậy, những thứ này dù sao cũng chỉ là cái nhìn của người khác, chỉ cần tự cháu trôi qua vui vẻ, cái nhìn của người khác sẽ không quan trọng."
An Dĩ Mạch suy nghĩ một chút, sau đó nói.
"Cháu nói đúng, nếu như cố ý đi quan tâm cái nhìn của người khác, sẽ chỉ làm mình tăng thêm phiền não. Thời gian không còn sớm, Ngữ Yên còn có một MV cần quay chụp, tôi về trước. Dĩ Mạch, sáng ngày mốt, tôi bảo người qua đón cô."
Lillian nói xong cầm lấy túi xách, gọi người nhân viên phục vụ tính tiền, An Dĩ Mạch cũng đứng dậy, gật đầu nói, "Được, cô Lillian hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Lillian đi rồi, An Dĩ Mạch cũng không rời đi mà lại ngồi xuống, đang suy nghĩ gì đó thì di động của cô lại vang lên.
"Ừ."
"Em đang ở đâu vậy?"
Dầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch nhìn xung quanh rồi nói địa chỉ vào cái điện thoại, sau đó cúp máy tiếp tục uống cà phê của mình.
Chỉ lát sau, tại cửa quán cà phê, một chiếc xe hơi hiệu Lincoln đen dài sang trọng dừng tại nơi đó. Sau đó, An Mặc Hàn thong thả bước ra khỏi xe, một đôi mắt hoa đào quét nhìn bốn phía, sau cùng nhìn thấy người kia đang ngồi bên cửa sổ, một tay chống cằm, một tay khuấy cà phê.
An Mặc Hàn thất thần nhìn bóng dáng của An Dĩ Mạch, sau đó anh mới kịp phản ứng rồi bước vào, ngồi ở vị trí mà Lillian đã ngồi qua.
"Có muốn ăn chút điểm tâm gì không?"
Sau khi An Dĩ Mạch thấy An Mặc Hàn ngồi vào ghế liền ngưng động tác khuấy cà phê, một tay cầm lấy menu trên bàn đưa cho anh, An Mặc Hàn nhận lấy đặt ở bên cạnh tay, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới kêu một ly cà phê.
"Chưa ăn sáng sao?"
Thấy trong dĩa trước mặt An Dĩ Mạch còn chút mảnh vụn của bánh ngọt, An Mặc Hàn nhíu mày, nghe được câu trả lời của An Dĩ Mạch, chân mày của anh nhíu càng sâu hơn.
"Anh đi đâu vậy?"
An Dĩ Mạch không để ý đến lông mày nhíu chặt của anh, sau đó hỏi thăm. Hôm nay là chủ nhật, lúc cô tỉnh lại đã mười giờ, nhưng lại không thấy An Mặc Hàn đâu.
"Nam Huyễn tìm anh, sau đó chúng ta đi uống vài ly."
"Chuyện của Lục Viêm?"
An Dĩ Mạch nghe được Chiếm Nam Huyễn tìm An Mặc Hàn liền nghĩ đến Lục Viêm. Đã trôi qua hơn nửa tháng, thiếu chút nữa cô lại quên mất người này. Có điều cô nhớ cô đã nói chuyện của Thần Hạo cần sự giúp đỡ với An Mặc Hàn. An Mặc Hàn nói anh giao Lục Viêm cho Chiếm Nam Huyễn. Xem ra, Lục Viêm này rất lợi hại, gần nửa tháng, Nam Huyễn mới có một chút đầu mối.
An Mặc Hàn gật đầu một cái, Chiếm Nam Huyễn tìm anh đúng là chuyện của Lục Viêm, nhưng tin tức này không tốt lắm đối với bọn anh.
"Lục Viêm rất có hứng thú với mảnh đất trống kia, tập đoàn Hạo Thiên đã tham gia vào. Xem ra, tổng giám đốc Thượng Quan cũng lấy được tin tức này, nên mới lựa chọn hợp tác cùng Mặc Mạch quốc tế."
An Mặc Hàn gác chân phải lên chân trái, bưng cà phê lên, ưu nhã uống một hớp, đôi mắt híp lại. Theo sự hiểu biết của Dĩ Mạch về anh thì vẻ mặt lúc này của anh đang rất tức giận, mà trong đôi mắt kia càng lộ ra ánh sáng nguy hiểm.
"Tổng giám đốc Thượng Quan là người thông minh, nếu ông ấy lựa chọn hợp tác cùng Mặc Mạch quốc tế, như thế ông ấy nhất định có lòng tin thành công, còn về phần Lục Viêm, trước cứ giao cho Nam Huyễn đi, thật vất vả mới gặp phải một đối thủ, anh nghĩ, Nam huyễn cũng không muốn kết thúc nhanh như vậy đâu."
An Dĩ Mạch nói đều là những suy nghĩ trong lòng An Mặc Hàn, An Mặc Hàn cười, bưng cà phê lên rồi hạ xuống về phía An Dĩ Mạch, trong mắt hoàn toàn không còn ánh sáng nguy hiểm nữa.
"Đúng rồi, nghe nói Lillian tìm em?"
An Mặc Hàn rốt cuộc nghĩ tới mục đích anh tìm Dĩ Mạch. Sau khi về đến nhà, anh nghe dì Lan nói Lillian tìm Dĩ Mạch, rồi anh nghĩ tới thân phận thần bí của Lillian, anh liền nghi ngờ cho nên liền gọi điện cho Dĩ Mạch rồi đi đến nơi này.
"Ừ, cô ấy bảo em lựa chọn một bộ đồ trang sức thích hợp cho Hàn Ngữ Yên, chỉ là em hơi khó hiểu, đây là chuyện công ty các anh, chẳng lẽ ở công ty, Ferman không tìm được người thích hợp?"
An Dĩ Mạch khó nói trước mặt Lillian, nhưng An Mặc Hàn thì khác hẳn rồi.
"Anh nghĩ đây có thể là tự Lillian muốn mời, còn về Hàn Ngữ Yên, anh thấy chính em cần phải cẩn thận một chút."
An Mặc Hàn nhíu mày, người phụ nữa Hàn Ngữ Yên này chính là một phiền toái, gần đây cô ta qua lại rất thân thiết với Thượng Quan Hồng. Hơn nữa, thái độ của hai người bọn họ không tốt đối với Dĩ Mạch, nếu như hai người bọn họ ở chung một chỗ, An Mặc Hàn không thể tưởng tượng được bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.
"Anh đã biết Hàn Ngữ Yên không phải dễ chọc, vậy ban đầu anh còn đi trêu chọc cô ta làm gì?"
An Dĩ Mạch châm chọc, nhưng An Mặc Hàn không tức giận. Anh chỉ cười sau đó sờ vào cái mũi của An Dĩ Mạch, vẻ mặt cưng chiều.
Mà bên này, vừa quay xong MV, đang trong lúc nghỉ ngơi, Hàn Ngữ Yên nghe được Lillian nói ngày mai An Dĩ Mạch đã đồng ý tới đây chọn lựa đồ trang sức giúp cô, cô lặng lẽ nhếch miệng, nếu như lúc này Lillian nhìn Hàn Ngữ Yên nói, nhất định sẽ phát hiện, lúc này vẻ mặt của Hàn Ngữ Yên lộ ra nham hiểm cũng tràn đầy khát máu.
Hàn Ngữ Yên nói muốn yên tĩnh một lát, Lillian nhìn đồng hồ, cách khoảng thời gian quay chụp tiếp theo còn nửa giờ, vì vậy liền đồng ý.
Lillian rời khỏi, Hàn Ngữ Yên đi vào một con đường nhỏ, bởi vì bây giờ là tháng Mười Hai trời đông giá rét, cho nên, hai bên cây cối trên đường cũng đã rụng lá, nhìn có một loại cảm giác trống vắng đìu hiu.
Có điều trong lòng tràn đầy hưng phấn, lúc này Hàn Ngữ Yên cũng không để ý hoàn cảnh xung quanh. Cô ta đi tới bên cạnh một thân cây, dựa vào cây khô, nhìn quanh bốn phía, thấy không có người ở đây, cô ta liền lấy ra di động của mình, bấm gọi một dãy số.
"Này."
Đầu dây bên kia giống như truyền đến một giọng nói tràn đầy dịu dàng và đáng yêu của một người phụ nữa. Không sai, người phụ nữa kia chính là Hồng Hồng.
"An Dĩ Mạch đã đồng ý."
Hàn Ngữ Yên bình tĩnh nói ra những lời này về phía điện thoại, sau đó không biết bên kia nói gì, Thượng Quan Hồng châm chọc cúp điện thoại, nhưng trên mặt cô ta cũng khó nén vui vẻ.
"An Dĩ Mạch, lần này, tôi không tin cô còn có vận khí tốt như thế."
Ở trong một quán rượu, vừa cúp điện thoại xong, Thượng Quan Hồng thong thả nói, trên mặt tràn đầy ghen ghét.
"Hồng Hồng, chị đang nói gì vậy?"
Tô Nguyệt ngồi bên cạnh nghi hoặc hỏi, Hồng Hồng kịp phản ứng mới phát hiện mình vui mừng quá mức. Ổn định lại cảm xúc của mình xong liền khôi phục lại gương mặt xinh đẹp và quyến rũ, nói với Tô Nguyệt không có gì. Tô Nguyệt thấy Hồng Hồng không muốn nói thì cô không nói gì nữa, có điều, trong mắt lại xuất hiện ánh sáng phức tạp.
Thấy Tô Nguyệt không hỏi nữa, Hồng Hồng hài lòng gật đầu một cái, chỉ cần nghĩ đến sau chuyện này, trong lòng của cô ta vô cùng phấn chấn.
Trước kia, mỗi lần cô ta nhằm vào An Dĩ Mạch, không phải tự cô ấy hóa giải được thì chính là bị người bên cạnh cô ấy giúp đỡ. Bây giờ, cô ta tin tưởng, An Dĩ Mạch trốn cũng không thoát. Xử lý An Dĩ Mạch xong, kế tiếp chính là Hàn Ngữ Yên ngu xuẩn này. Chỉ cần không có họ, An Mặc Hàn sẽ là của cô ta rồi. Nghĩ đến An Mặc Hàn, trên mặt Hồng Hồng đỏ bừng không giống bình thường, dĩ nhiên Tô Nguyệt cũng thấy được.
"Chị Hồng Hồng, chúng ta trở về thôi, chị đã uống không ít rồi."
"Được, đi thôi."
Bởi vì Tô Lạc ở nước ngoài, nên Tô Nguyệt và Hồng Hồng cùng nhau trở về Thượng Quan gia.
Uống xong cà phê, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch lái xe đến biệt thự Ly Sơn, hai người đi vào ngồi hơn hai tiếng đồng hồ. Đến khi An Dĩ Mạch nhận một cuộc điện thoại, bọn họ mới lái xe rời khỏi biệt thự Ly Sơn.
"Đi đâu vậy?"
An Mặc Hàn bĩu môi, tiểu tử thúi An Thần Hạo kia lúc này thế mà lại gọi điện thoại cho Dĩ Mạch, anh còn muốn Dĩ Mạch ở bên anh nhiều hơn đấy.
"Thần Hạo đang chờ em ở nhà. Được rồi, không phải anh còn rất nhiều việc phải làm sao? Chờ sau này có thời gian, chúng ta lại cùng nhau lái xe đi ra ngoài nhiều hơn."
An Dĩ Mạch hôn lên gò má của An Mặc Hàn. Nhận được nụ hôn, An Mặc Hàn mới vừa lòng, có điều trong lòng vẫn còn rất khó chịu.
"Chờ anh làm xong việc đợt này, chúng ta đi du lịch, không để ai tìm được."
"Được."
Nghe lời nói của An Mặc Hàn giống như một đứa trẻ, An Dĩ Mạch bất đắc dĩ một hồi. Thật sự cũng rất lâu rồi bọn họ chưa đi du lịch cùng nhau, cô cũng muốn bớt một chút thời gian đi du lịch một chuyến.
Rất nhanh đã tới An gia, quả nhiên An Thần Hạo đang an tĩnh ngồi đợi ở trên ghế sofa.
"Chị Dĩ Mạch, anh, hai người về rồi."
An Thần Hạo nhìn thấy An Dĩ Mạch thì vui lên hẳn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt âm trầm của An Mặc Hàn, anh rụt cổ một cái, trong lòng lập tức nghĩ lúc nào thì anh chọc vào An Mặc Hàn chứ. Anh suy nghĩ thật lâu nhưng lại không nghĩ ra cái gì.
"Thần Hạo muốn đưa chị đi đâu thế?"
An Dĩ Mạch cười với An Thần Hạo. An Thần Hạo nhận được nụ cười xinh đẹp của An Dĩ Mạch, trên người mới dần dần khôi phục lại cảm giác lạnh giá của An Mặc Hàn cho anh.
"Tiểu thư, Thần Hạo thiếu gia muốn ở nhà dùng bữa tối tối cùng với tiểu thư và thiếu gia, mọi người nhìn Thần Hạo thiếu gia cũng mua xong nguyên liệu hết rồi, đều là đồ tiểu thư thích ăn đấy."
Dì Lan không đành lòng thấy thần Hạo Thiếu gia bị thiếu gia nhà mình dọa sợ, nên liền chủ động mở miệng nói tốt giúp An Thần Hạo.
Quả nhiên, An Mặc Hàn vừa nghe sẽ ăn cơm ở nhà, hơi thở âm trầm trên người lập tức biến mất không dấu vết. Ngay cả An Thần Hạo, anh nhìn cũng thuận mắt rất nhiều.
Lật mặt thật nhanh, anh họ của anh thay đổi thật là nhanh mà. Vừa rồi cứ tưởng là anh sẽ dẫn chị Dĩ Mạch ra ngoài ăn, mặt lập tức u ám. Bây giờ, vừa nghe nói sẽ ăn cơm ở nhà gương mặt liền nhu hòa và hưng phấn. An Thần Hạo làm bộ tội nghiệp nhìn qua An Dĩ Mạch, chị Dĩ Mạch, mấy năm nay, chị và anh Mặc Hàn cùng nhau trôi qua như thế nào vậy? Anh thấy thay đổi cảm xúc nhanh như thế chị lại có thể nhịn được lâu như vậy, thật là thật lợi hại, anh vô cùng bội phục.
An Dĩ Mạch nhận được ánh mắt hỏi thăm của An Thần Hạo, cô an ủi cho cậu thấy ánh mắt cường đại của mình. Trong lúc hai người trao đổi ánh mắt, An Mặc Hàn cũng thấy được, nhưng anh còn có thứ để chú ý hơn, nên lúc này đương nhiên anh phải mở miệng nói hai người họ rồi.
"An Dĩ Mạch, nhiều nguyên liệu như vậy, em nói xem tối nay chúng ta nên làm món gì thì tốt nhỉ?"
Lời ngầm của An Mặc Hàn dĩ nhiên cô nghe hiểu, cô lại nhìn gương mặt đáng thương của An Thần Hạo một chút, cuối cùng gật đầu một cái, thỏa hiệp.
"Được rồi, hai người bận việc gì thì làm đi, em và dì Lan còn phải chuẩn bị bữa tối nữa."
Nghe Dĩ Mạch nói vậy, hai người đàn ông này liền hưng phấn. Bây giờ, ý tứ của Dĩ Mạch chính là nói tối nay cô ấy sẽ đích thân xuống bếp nấu. Ai da, hôm nay bọn họ có lộc ăn rồi, sau đó hai người đàn ông này ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của An Dĩ Mạch vội vã vào thư phòng của An Mặc Hàn.
"Dì Lan, dì gọi điện cho Ti Dạ và Nam Huyễn, còn có Huyên Huyên và Hi Hi cùng tới đây đi. Buổi tối cùng nhau tụ tập ăn uống, nhiều người sẽ đông vui hơn."
An Dĩ Mạch đi vào nhà bếp, nhìn đống nguyên liệu ở trong liền nói với dì Lan.
"Được, tiểu thư."
Sau đó, dì Lan đi gọi điện thoại. An Dĩ Mạch nhìn qua thư phòng một cái thấy không có động tĩnh gì, vì thế bảo tiểu Trương đi chở đi siêu thị mua ít đồ cần thiết, trong lúc di dạo trong siêu thị lại gặp được Tô Nguyệt.
"Chị An Dĩ Mạch."
Tô Nguyệt ngọt ngào gọi An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch quay đầu lại thấy gương mặt hồn nhiên của Tô Nguyệt. Cô nhíu mày suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng nghĩ ra tên tuổi cô bé trước mắt này, là Tô Nguyệt, em gái của Tô Lạc cũng là bạn bè với An Thần Hạo.
"Tô Nguyệt? Xin chào, em cũng tới mua đồ à?"
An Dĩ Mạch không muốn nói chuyện quá nhiều với cô gái này, cho nên chỉ lễ phép hỏi thăm vài câu, đang suy nghĩ rời đi như thế nào, nhưng Tô Nguyệt lại không cho cô cơ hội.
"Chị An Dĩ Mạch, gọi em Tiểu Nguyệt được rồi, em biết chị Dĩ Mạch là bạn với anh Tô Lạc, là chị của anh Thần Hạo, cho nên cũng là chị Tiểu Nguyệt."
Bé gái này thật biết nhận người thân, An Dĩ Mạch nghĩ vậy. Chỉ là, cô không có ấn tượng tốt đối với Tô Nguyệt, hơn nữa, hôm nay họ cũng chỉ gặp được đúng hai lần, cho nên, cô cũng không khách khí với cô bé.
"Được, Tiểu Nguyệt, chị còn có chuyện, chị đi trước."
Dĩ Mạch không muốn dây dưa cùng cô, vừa nói xong liền đẩy xe hàng đi. Nhưng Tô Nguyệt cũng không dễ dàng cho thoát khỏi như vậy.
"Chị An Dĩ Mạch, chúng ta cùng đi uống cà phê đi. Em mời chị."
An Dĩ Mạch lắc đầu, nói với cô: "Tiểu Nguyệt, hôm nay chị uống rất nhiều cà phê rồi, không thể uống nữa, vậy nên để hôm khác đi, hôm nào chúng ta uống chung, tiện kêu anh của em và Thần Hạo luôn. Trong nhà chị còn có việc, xin lỗi không tiếp được nữa."
Đúng lúc tiểu Trương cũng đi tới, giúp An Dĩ Mạch đẩy xe, hai người nghênh ngang rời đi, để lại vẻ mặt nghi hoặc và có chút phẫn hận của Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt nhìn bóng lưng của An Dĩ Mạch, nắm chặt hai tay. Nếu như cô không nghe nhầm, vừa rồi người đàn ông kia gọi cô ấy là tiểu thư An Dĩ Mạch, cô không biết An Dĩ Mạch, nhưng cô biết người đàn ông kia, cô đã từng giúp đỡ Hồng Hồng điều tra An Mặc Hàn, cũng biết thân phận của người đàn ông này, là tài xế riêng của An Mặc Hàn, nhưng hôm nay thế mà lại gọi tiểu thư An Dĩ Mạch.
Tô Nguyệt tràn đầy nghi ngờ. Ở trên tiệc sinh nhật của Hồng Hồng, cô biết An Dĩ Mạch chính là chị họ của An Thần Hạo, mà An Mặc Hàn lại là anh họ của An Thần Hạo, nhưng An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch lại thân mật như thế. Nghĩ tới đây, trên mặt Tô Nguyệt lộ ra châm chọc, rốt cuộc cô cũng đã hiểu rõ quan hệ của An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn. Thật là châm chọc mà.
Tô Nguyệt vẫn lâm vào suy nghĩ của mình, cho đến khi Hồng Hồng gọi cô, cô mới phản ứng được.
"Tiểu Nguyệt, em làm sao vậy, ngẩn người gì thế?"
Thượng Quan Hồng nghi hoặc, cô ta cũng không ghét Tô Nguyệt, bởi vì, Tô Nguyệt rất thông minh, rất ngoan ngoãn phục tùng cô ta. Ở trước mặt Tô Nguyệt, cô ta cũng có thể cảm giác mình là Đại tiểu thư.
"Chị Hồng Hồng, em vừa nhìn thấy An Dĩ Mạch."
Tô Nguyệt thành thật trả lời, nếu như quan hệ của An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn giống như cô nghĩ, như vậy nó không có bất kỳ ảnh hưởng gì với cô, nhưng với Thượng Quan Hồng thì khác. Chị ta si mê An Mặc Hàn, hơn nữa, Thượng Quan Hồng vẫn luôn ghen ghét An Dĩ Mạch.
Trước kia cô đã nghe Thượng Quan Hồng nói về An Dĩ Mạch, khi đó, Thượng Quan Hồng còn nói cô ấy Angel, nói cô ấy là nhân viên tiếp rượu trong Phi Tinh Đới Nguyệt, về sau lại trở thành nhân viên của Mặc Mạch quốc tế. Nhưng bây giờ, có lẽ ngay cả Thượng Quan Hồng cũng không biết thân phận thật sự của An Dĩ Mạch đi.
"An Dĩ Mạch? Em nhìn thấy cô ta?"
Thượng Quan Hồng vừa nghe đến tên của An Dĩ Mạch, trong lòng lập tức xuất hiện một nỗi oán hận.
"Đúng vậy, chị ấy vừa đi qua đây, còn đi cùng với tài xế riêng của tổng giám đốc An, hình như người tài xế kia gọi chị ấy là tiểu thư An Dĩ Mạch."
Nghe Tô Nguyệt nói xong, Thượng Quan Hồng càng thêm ghen ghét An Dĩ Mạch. Nghe tài xế của An Mặc Hàn gọi cô ấy là tiểu thư An Dĩ Mạch, cô ta càng thêm sức sống rồi. Theo hiểu biết của cô, tiểu Trương gọi là tiểu thư An Dĩ Mạch, điều đó chứng tỏ vô cùng tôn kính đối với An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch vẫn còn ở chung một chỗ với Mặc Hàn.
Có điều, khi nghĩ đến kế hoạch ngày mai của các cô, hận ý trong lòng Thượng Quan Hồng giảm bớt mấy phần, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười khát máu. Trong lòng nghĩ đến rất nhanh An Dĩ Mạch sẽ không thể lại ở lại bên người An Mặc Hàn nữa. Cho đến nay, người bên cạnh Mặc Hàn chỉ có thể là một mình cô ta.
"Đi thôi, chúng ta trở về."
Thấy Thượng Quan Hồng đột nhiên khôi phục lại bình thường, Tô Nguyệt nghi ngờ, lại nghĩ đến hôm nay Hồng Hồng nghe điện thoại, còn có chị ta tự lẩm bẩm, một tin tức giống như xuất hiện ở trong đầu, nhưng cũng biến mất rất nhanh đến nỗi khiến Tô Nguyệt hoàn toàn không bắt kịp.
Đợi đến khi An Dĩ Mạch trở lại An gia, đã là chuyện của 2h sau. Chiếm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ, Dư Huyên và Hạ Hi đã đến, nhìn thấy An Dĩ Mạch và tiểu Trương túi lớn túi nhỏ đi tới, hai người Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ rất lịch sự nhận đồ, trực tiếp đưa đến phòng bếp.
"An Dĩ Mạch, mua những thứ đồ này, em cũng tốn mất 2h sao?"
An Mặc Hàn nhíu mày nhìn An Dĩ Mạch, lúc An Dĩ Mạch ra cửa anh biết, sau đó anh và An Thần Hạoở thư phòng nói vài chuyện làm ăn, rồi mấy người Chiếm Nam Huyễn đến, An Dĩ Mạch vẫn chưa về, anh đang nghĩ đi tìm cô thì cô đã trở về.
"Không, em và tiểu Trương đi dạo một vòng trong siêu thị, dù sao anh ở đây cũng không vội, em liền ra ngoài một chút, không nghĩ tới quên mất thời gian, cho nên về trễ."
Nghe An Dĩ Mạch giải thích, An Mặc Hàn nhíu mày, nhưng tức giận trên mặt đã dịu xuống, An Dĩ Mạch thấy anh không tức giận nữa, liền đi vào phòng bếp giúp một tay.
"Dĩ Mạch, chúng ta cũng tới giúp một tay."
Kết quả chính là Dư Huyên và Hạ Hi vào phòng bếp, dì Lan bị đuổi ra, bốn người đàn ông còn lại thì đi vào thư phòng của An Mặc Hàn.
"Huyên Huyên, cậu biết em gái Tô Lạc không?"
An Dĩ Mạch vừa làm đồ bên cạnh vừa hỏi, cô cũng nghe Huyên Huyên nói về em gái Tô Lạc, Huyên Huyên và Tô Lạc nói chuyện rất hợp ý, chắc sẽ biết một chút gì đó.